• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Diệc Tâm muốn chuyển nhà càng sớm càng tốt nên chiều hôm nay cô quyết định đi xem căn nhà mà Phương Mạt Bắc giới thiệu luôn, dù sao cô cũng có nhiều thời gian rảnh. Chung cư Tùng Lâm vào ban ngày đều vắng vẻ do phần lớn người thuê nhà ở đây đều là dân văn phòng hoặc người lao động tứ xứ. Nên khi bước vào thang máy chỉ nhìn thấy 1 người đàn ông đang đứng ở trong góc lơ đễnh đọc báo cô cũng không để tâm lắm.

“Không khí trong này sao có vẻ nóng thế nhỉ, máy lạnh hư rồi chăng?”, Diệc Tâm lẩm nhẩm trong miệng, cô bất ngờ có cảm giác kỳ quái.

“Diệc Tâm, lâu rồi không gặp. Dạo này cô sống có vẻ tốt nhỉ, còn ở cả căn hộ cao cấp!”

Tiếng nói từ phía sau đột ngột vang lên, ma âm quen thuộc khiến cho sống lưng Diệc Tâm lạnh toát – là Phó Tư Viễn, sao anh ta lại xuất hiện ở đây! Hình ảnh của Dương Tú Hiên hiển hiện trong đầu Diệc Tâm khiến cho cô nhận ra đầu đuôi ngọn ngành. Cô quay ngoắt người lại.

“Là anh, sao anh lại ở đây?”, mồ hôi lạnh bắt đầu rịn ra lấm tấm trên trán cô.


Phó Tư Viễn khẽ cười gằn trong cuống họng.

“Nhớ vợ cũ nên muốn đến thăm, không được à?”, hắn vừa nói vừa đẩy cái mũ đang đội lụp xụp trên đầu cao lên, cô có thể nhìn thấy ánh mắt đầy nguy hiểm của hắn chợt lóe sáng.

Diệc Tâm bất giác lùi lại, cô đưa tay về phía sau lưng bấm 1 loạt những tầng lầu gần nhất, hi vọng nó có thể sớm dừng lại. Tay kia cô lần vào trong túi, cố gắng mở khóa điện thoại bấm tên gần nhất trên danh bạ, cô không biết mình đang bấm gọi cho ai, hi vọng sẽ có người nhanh chóng đến nếu Phó Tư Viễn phát điên lên.

“Cô có vẻ không vui khi gặp lại tôi nhỉ? Tại sao vậy, vì đứa nghiệt chủng đó sao, tôi rất muốn gặp nó 1 lần đấy!”

Tim của Diệc Tâm đánh “thịch” 1 cái, hắn muốn đụng đến tiểu Phàm sao? Tên khốn này vẫn chưa từ bỏ việc đeo bám mẹ con cô.



“Anh muốn gì thì nói thẳng ra đi! Còn tiểu Phàm, nó dù sao cũng không phải là con của anh, anh không cần phải gặp nó!”

Phó Tư Viễn vung vẩy con dao bấm sắc nhọn trong tay, nhìn chằm chằm vào Diệc Tâm. Truyện của tác giả Hỏa Hy Thước.

“Tôi muốn chủ quyền căn biệt thự phía Tây, chẳng phải cô vẫn chưa bán nó sao? Đưa nó cho tôi tôi đảm bảo sẽ không đến làm phiền cô và đứa con nghiệt chủng của cô nữa!”

Diệc Tâm phẫn nộ, hắn ta vẫn chưa từ bỏ ý muốn chiếm đoạt tài sản duy nhất còn lại của Diệc gia.

“Anh đã bán hết biết bao nhiêu tài sản của nhà tôi để phục vụ cho nhu cầu tiêu xài của mình rồi còn muốn đến đây đòi hỏi nữa à? Căn biệt thự đó là tài sản của Diệc gia chúng tôi dựa vào đâu mà anh muốn lấy nó!”

Phó Tư Viễn bất ngờ lao đến túm lấy cổ áo của Diệc Tâm, con dao lạnh lẽo kề sát vào cổ cô. Hắn rít lên bằng âm vực cao the thé.

“Mặc kệ nó có phải là tài sản của Diệc gia mày hay không, bây giờ tao muốn nó là của tao, mày ở tầng mấy? Mau đưa tao lên đó lấy giấy tờ. Mạng mày quý hay căn biệt thự đó quý hơn?”

“Không phải anh đã cưới được Vương tiểu thư giàu sang hay sao, sao bây giờ vẫn còn bám víu vào Diệc gia chúng tôi.”

“Im miệng ngay đi!”, lưỡi dao lại nhích vào sâu thêm một chút nữa, Diệc Tâm cảm giác cổ cô nhói lên 1 chút.

Diệc Tâm thở không ra hơi nhưng cô cố kéo dài thời gian hơn với Phó Tư Viễn, cô không tin hắn dám ra tay với cô ở nơi công cộng như thế này, chỉ là hù dọa để cô nhanh chóng quy hàng mà thôi!

“Được được, giờ tôi đưa anh đi, là tầng 12.”, cô cảm thấy kỳ lạ là sao những tầng cô đã chọn đều bị vô hiệu hóa, không 1 tầng lầu nào mở ra cả.



Đột nhiên bên ngoài có tiếng đập cửa rầm rầm, cùng tiếng gọi lớn vang lên. Diệc Tâm hướng mắt nhìn lên bảng điều khiển - là tầng 12.

“Diệc Tâm, em có trong đó không?”

Trái tim của Diệc Tâm đột nhiên trở nên nhẹ nhõm khi nhận ra người đang gọi tên cô là ai – Âu Thần Hi đến rồi. Dù cô không rõ làm thế nào anh biết được cô đang bị khống chế trong thang máy? Cô cố sức hét lên dù cho bàn tay của Phó Tư Viễn tựa như gọng kìm ngày càng thít chặt hơn.

“Tôi trong này, cứu tôi với!”

Phó Tư Viễn nhíu mày, hắn đã theo dõi chung cư này hơn 3 ngày nay, vào thời điểm này đều rất vắng vẻ, chẳng hiểu sao lại có người xuất hiện lúc nào. Hình như hắn ta còn có mối quan hệ với Diệc Tâm.

“Thằng đấy là thằng nào?”


“Tôi không quen anh ta.”, Diệc Tâm cảm thấy dường như Phó Tư Viễn không nhận ra giọng Âu Thần Hi.


Âu Thần Hi đang ngồi trong văn phòng thì đột nhiên điện thoại anh reo ầm ĩ, nhìn thấy tên người gọi đến anh có chút bất ngờ. Anh không nghĩ cô lại chủ động gọi lại, nhưng khi anh áp tai vào thì chỉ có 1 khoảng không im lặng. Anh vừa tính dập máy thì có tiếng đàn ông vang lên, sau đó là tiếng của Diệc Tâm gay gắt, ngay lập tức anh đoán được cô đang gặp nguy hiểm. Lòng của Âu Thần Hi nóng như lửa đốt, anh vội vội vàng vàng lái xe chạy như bay đến khu chung cư Tùng Lâm. Vì không biết là thang máy nào nên Âu Thần Hi phải chạy bộ đến khắp các tầng để gõ cửa từng thang máy một, may mắn là anh cuối cùng cũng tìm được cô.


“Ting.”


Thang máy cuối cùng cũng dừng lại. Âu Thần Hi nhanh như 1 cơn gió lao vào trong.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK