• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

"Trình độ của nhà họ Hạ cũng bình thường, có mất cũng không sao, ngoài kia còn rất nhiều đội thi công giỏi hơn cái nhà đó. Chuyện này anh không cần phải lo lắng. Trước đây giao công trình cho ông ta là vì nể mặt của anh, nếu không cũng không đến lượt với nhà họ Hạ." Minh Nguyệt hiểu được suy nghĩ của Lâm Hoài, nên vội vàng giải thích!

"Ừm! Tôi hiểu rồi!"

"Phải rồi, cô xong việc chưa? Xong rồi thì đưa tôi về đi!" Lâm Hoài bình thản nói:

"Cậu ra ngoài trước chờ tôi đi! Tôi sẽ xong ngay thôi!" Minh Nguyệt chỉ vào máy tính nói.

"Được rồi!" Lâm Hoài nói xong thì xoay người đi ra ngoài

Vừa đi ra ngoài thì nhìn thấy Hạ Linh Linh, trông cô có vẻ như đang rất lo lắng.

"Lâm Hoài, rốt cuộc vừa rồi đã xảy ra chuyện gì vậy? Tại sao mọi người lại không ký hợp đồng vì một câu nói của anh? Cha mẹ tôi quả thực có chút quá đáng, nhưng tôi cũng muốn hiểu rõ nguyên nhân cụ thể. Lâm Hoài, anh có thể nói cho tôi biết được không?" Hạ Linh Linh vội vàng hỏi.

"Linh Linh, tôi còn có việc phải làm!"

Lâm Hoài bình thản nói một câu, sau đó sải bước đi ra ngoài.

"Lâm hoài, chờ một chút, hãy nói cho tôi biết rốt cuộc là tại sao? Mối quan hệ giữa bạn với nơi này là gì?" Hạ Linh Linh nhanh chóng đuổi theo.

Lúc này, Văn Tuệ và Hạ Quân cũng nhìn thấy Lâm Hoài. Thực lòng mà nói, bọn họ rất ghét Lâm Hoài, nhưng lúc này bọn họ không thể không đuổi theo, yêu cầu một lời giải thích.

"Tiểu Hoài, Tiểu Hoài dừng lại!"

"Lâm Hoài, cháu có thể nói cho chúng ta biết chuyện gì đang xảy ra được không? Có phải nó liên quan đến cháu đúng không?" Vợ chồng Hạ Quân vội vàng hét lên.

"Tôi còn có việc phải làm, không thể nói chuyện với hai người!" Lâm Hoài cũng không quay đầu lại, sải bước đi thẳng ra ngoài,

"Cháu đứng lại đó, hôm nay cháu nhất định phải nói cho rõ ràng." Hạ Quân và Văn Tuệ trở nên hoảng loạn, vội vàng ngăn cản Lâm Hoài.

"Giữa chúng tôi có quan hệ gì sao? Tại sao tôi phải giải thích cho các người? Hơn nữa, một người thiểu năng trí tuệ có thể giải thích được điều gì chứ?" Lâm Hoài nói với vẻ mặt không vui.

"Cậu?..." Hạ Quân tức đến mức suýt chút nữa là trợn trắng mắt.

Lúc này, một vài nhân viên lần lượt đi ra. Bọn họ không thể để người ta chặn phó tổng tương lai ở đây được.

Đúng lúc này, hai người phụ nữ vội vã đi vào từ cửa lớn. Người phụ nữ đi trước mặc một bộ sườn xám màu đỏ, nhìn qua vô cùng chói mắt. Người này chính là Kim Tú, thường được gọi là tổng giám đốc Kim. Cô ta cũng chính là người mà Lâm Hoài đã vô tình gặp phải vào tối qua.

Mục đích đến đây của Kim Tú cũng giống như nhà họ Hạ. Cô ta cũng muốn tiếp nhận công trình của nhà họ Minh, vậy nên đặc biệt đến đây để ký hợp đồng.

"Hử? ...Là anh sao?" Kim Tú vừa bước vào cửa đã nhìn thấy Lâm Hoài. Cô ta phát hiện Lâm Hoài hôm nay đã thay một đồ hiệu rất tươm tất, thoạt nhìn giống như một thiếu gia giàu có và đẹp trai.

Nhưng Kim Tú đã biết mặt còn lại của Lâm Hoài, cộng thêm lúc này hắn đang bị người ta cản lại, rõ ràng là hắn giở trò lừa gạt ở đây nên gặp phải rắc rối.

"Hôm nay cậu phải giải thích rõ ràng cho tôi, bằng không tôi sẽ không tha cho cậu!" Hạ Quân ngang ngược nói.

Lúc này, Cẩm Tú tiến lại gần thêm vài bước, khẽ mỉm cười nói.

"Đồ nhà quê như anh đào đâu ra bộ đồ nhái cao cấp này vậy? Có phải bị người phát hiện rồi không? Hahaha!" Kim Tú lập tức cười mỉa mai.

Những người xung quanh vốn đang chú ý đến Lâm Hoài, lúc này lần lượt nhìn về phía Kim Tú. Các nhân viên thấy vậy lập tức lộ ra vẻ mặt thương hại, trong lòng thầm nói cô cũng thật xui xẻo.

"Tối qua, người này không có tiền mà vẫn vào ở trong khách sạn năm sao, đúng là buồn cười quá đi mất." Cẩm Tú lại tiếp tục nói.

Lúc này, Lâm Hoài khẽ mỉm cười, quay đầu nhìn về phía các nhân viên.

"Người này tới đây làm gì? Thuộc công ty nào?" Lâm Hoài bình thản hỏi.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK