• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Ngay sau đó, hai bên trao đổi số điện thoại với nhau. Tiếp theo, Lâm Hoài và Minh Nguyệt lái xe ra khỏi căn biệt thự.

Hồ Khôn, chồng của Vương Manh, là tổng giám đốc của ngân hàng Toàn Dân, chủ tịch hiện tại của ngân hàng này chính là bố của Hồ Khôn, nhưng vì tuổi cao nên vị chủ tịch này đã giao lại nhiều công việc cho con trai mình từ sớm.

Ngoài ra Vương Manh còn có một cậu con trai tám tuổi.

Hiện tại, công việc duy nhất của vị chủ tịch này là ngày ngày chú ý đến tình hình học tập của cháu trai.

Hồ Khôn đang họp thì nhận được điện thoại của vợ. Sau khi nghe rõ nội dung, anh ta lập tức sắp xếp công việc những ngày tiếp theo, đồng thời liên lạc ngay với bên máy bay tư nhân.

Ngay ngày hôm đó, họ tập hợp nhân lực, vội vã bay thẳng đến sa mạc Đại Cương, không hề dừng lại dù chỉ một giây.

Bình thường khi tìm bác sĩ, họ sẽ điều tra rất cẩn thận, nhưng vì độ tin cậy của nhà họ Minh ở Liễu Thành quá cao, thậm chí còn vang danh tới ngoài quốc tế, nên Hồ Khôn mới quyết định dứt khoát như vậy.

Trên xe, Lâm Hoài thích viên đá đen đó đến mức không nỡ buông tay, trong lòng càng ngày càng kích động. Hắn chưa bao giờ nghĩ mình có thể tìm thấy nguyên liệu như vậy trên trái đất. Đây đúng là một niềm vui bất ngờ.

Sau này nếu như luyện chế được nhẫn không gian thì tốt quá, cho dù làm gì cũng tiện hơn rất nhiều.

Buổi sáng, khi mặt trời đã lên cao, Lâm Hoài theo Minh Nguyệt đi đến một chi nhánh. Những người đi vào đây đều là tinh anh trong ngành, họ nhìn thấy Minh Nguyệt, đều lịch sự chào hỏi:

"Chào giám đốc Minh, chào giám đốc Minh ạ.”

“Giám đốc Minh, cô đến rồi!" Những người này đều là nhân vật có học vấn và IQ cao, được Minh Nguyệt trả lương cao để mời đến, cũng coi như trợ thủ đắc lực của nhà họ Minh ở Liễu Thành.

"Đây là bạn của tôi Lâm Hoài, sau này anh ấy có thể sẽ trở thành phó giám đốc của công ty chúng ta. Mọi người làm quen với nhau nhé." Minh Nguyệt mỉm cười nói.

Sau khi nghe lời giới thiệu của giám đốc Minh, mọi người có mặt lập tức nhìn chàng trai trẻ tuổi đẹp trai này, rồi vội vàng nở nụ cười chào hỏi.

"Xin chào, anh Lâm. Rất vui được gặp anh!

"Chào anh Lâm, chào anh Lâm!” Mọi người chào hỏi vô cùng khách sáo.

“Chào mọi người! Mọi người đừng khách sáo như vậy, tôi và Minh Nguyệt là bạn, còn về chuyện phó giám đốc, tôi chưa từng nghĩ đến. Mọi người cứ làm việc của mình đi!” Lâm Hoài nhanh chóng mỉm cười đáp lại.

"Mọi người làm việc của mình đi, tôi và Lâm Hoài vào trong ăn chút gì đó đây. Việc ký kết hợp đồng, mọi người cứ xem rồi tự mình xử lý!" Minh Nguyệt nói xong thì đi thẳng vào trong.

"Vâng, giám đốc Minh! Xin cô cứ yên tâm." Bọn họ vội vàng đáp lời.

Chẳng bao lâu sau, Lâm Hoài và Minh Nguyệt đã bước vào một văn phòng rộng lớn, hai cô thư ký trẻ đi theo sau đã mang bữa sáng và món tráng miệng tới sẵn. Căn phòng này được sắp xếp vô cùng gọn gàng, đặc biệt là thông qua tấm kính trong suốt, có thể nhìn thấy mọi thứ đang diễn ra bên ngoài.

"Thử bữa sáng của công ty chúng tôi xem! Tôi đã cho người đặc biệt chuẩn bị riêng cho anh đó.” Minh Nguyệt cười nói, bắt đầu dùng thìa múc canh.

"Cám ơn cô, mùi rất thơm." Lâm Hoài cũng bắt đầu ăn.

"Ừm! Vừa thơm lại vừa ngon.” Lâm Hoài ăn miếng đầu tiên đã cảm thấy rất ngon, vội vàng ăn thêm mấy miếng nữa,

"Ngon thì ăn nhiều một chút, ăn no vào!” Thấy vẻ mặt thỏa mãn của Lâm Hoài, Minh Nguyệt rất hài lòng.

Trong lúc hai người dùng bữa, có vài người bước vào phòng họp ở bên ngoài. Người đi đầu là Hạ Quân, Lâm Hoài cũng thấy được.

Hạ Quân vừa đi vào, Hạ Linh Linh cũng lập tức bước vào theo.

"Hôm nay bọn họ tới đây để ký hợp đồng, anh có muốn ra ngoài chào hỏi không?” Minh Nguyệt cười nói.

"Không cần đâu, gặp nhau cũng không có gì để nói." Lâm Hoài vẫn tiếp tục ăn.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK