Khi hai luồng điện dồi dào này tiến vào cơ thể Lâm Hoài, chúng nhanh chóng chuyển hóa thành năng lượng hệ hỏa và bị hắn hấp thụ, hắn không chỉ không cảm thấy khó chịu mà ngược lại còn cảm thấy hơi thoải mái.
Trần Minh nhìn thấy Lâm Hoài bị cây côn điện đâm vào thì cười thầm rồi nhanh chóng bước vào bên trong.
Bảo vệ biết rất rõ năng lượng của cây côn điện này, bình thường người bị điện giật, hoặc là ngã xuống đất, hoặc là sùi bọt mép. Tuy người trước mặt không nhưng chắc chắn cũng đã bị thương, hai người nhanh chóng rút cây côn điện về.
Sau đó, hai người nắm lấy cánh tay Lâm Hoài, nhanh chóng kéo hắn qua một góc, để không ảnh hưởng đến các vị khách của thành Minh Nguyệt.
“Này! Sao hết điện rồi?” Hai người vừa buông tay ra, Lâm Hoài lập tức mở mắt.
“Ấy? Mày không bị điện giật choáng sao?” Hai người giật mình, nhanh chóng lùi lại.
“Cây côn điện của mấy người không có điện à? Sao không có cảm giác gì hết vậy?” Lâm Hoài nghiêm túc đặt câu hỏi.
“Không thể nào, vừa nãy còn đầy điện mà!” Hai người vừa nói vừa ấn nút, lại đâm vào người Lâm Hoài.
Dòng điện lại được cơ thể Lâm Hoài chuyển hóa và hấp thụ, hắn hoàn toàn không có dấu hiệu bị điện giật.
Hai bảo vệ nhìn thấy cảnh này thì trợn tròn mắt, không hiểu chuyện gì đang xảy ra? Ngay sau đó, cả hai nhấn nút rồi đâm vào cơ thể đối phương.
Xẹt xẹt, xẹt xẹt! Khi cây côn điện tiếp xúc với cơ thể, hai bảo vệ lập tức trợn mắt, rồi ngã ngửa ra.
“Phế vật!” Lâm Hoài nhẹ giọng nói, quay người chạy về phía thành Minh Nguyệt.
Giờ phút này vẫn còn rất nhiều chiếc xe sang trọng nối tiếp nhau tiến vào thành Minh Nguyệt. Lâm Hoài nhìn thấy tòa nhà trông như cung điện ở bên trong thì âm thầm gật đầu, đây quả thực là một nơi tốt.
Đúng lúc này, rất nhiều người phụ nữ mặc váy ngắn, đi giày cao gót, xách túi nhỏ bước vào câu lạc bộ trước mặt một cách đầy quyến rũ.
Đứng trước cánh cửa xoay của câu lạc bộ là mấy cô gái mặc sườn xám, mỉm cười chào đón mọi người. Lâm Hoài biết trang phục của mình rất có thể sẽ bị người khác xem thường, nhưng hắn cũng không cảm thấy tự ti.
Đi trước mặt Lâm Hoài là ba người phụ nữ, một người đi trước, hai người đi sau, có thể thấy người phụ nữ mặc váy dài đi phía trước là người có địa vị cao nhất.
“Mời vào, chào mừng các vị đã đến, mời đi bên này!” Cô gái mặc sườn xám ở cửa gật đầu cười cúi chào.
Ba người phụ nữ phía trước nghênh ngang bước vào, theo sau là Lâm Hoài.
“Thưa ngài, xin hãy dừng bước ạ. Xin ngài vui lòng cho tôi xem thẻ VIP hoặc thư mời của ngài ạ.” Nữ phục vụ mặc sườn xám đưa tay ngăn Lâm Hoài lại. Quá rõ ràng, ba người phụ nữ phía trước đều mặc đồ hiệu nổi tiếng, trông rất thời trang, trong khi người đàn ông phía sau lại mặc quần áo vỉa hè, quần cộc rộng cùng áo ba lỗ thùng thình, hiển nhiên không phải loại khách hàng cao cấp.
“Chúng tôi đi cùng nhau.” Lâm Hoài chỉ vào ba người phụ nữ phía trước, hạ giọng nói.
“Các vị đi cùng nhau ạ?” Nữ phục vụ mặc sườn xám hỏi lại, không tin lí do này.
Có lẽ bởi vì ở đây ồn ào quá, ba người phụ nữ đang đi phía trước đột nhiên dừng lại, quay người không ngừng nhìn về phía Lâm Hoài.
“Không cần phải lợi dụng tôi, tôi không quen biết anh.” Người phụ nữ lạnh lùng nói rồi xoay người rời đi.
Lâm Hoài đỏ mặt một hồi, nói dối rồi bị một người phụ nữ vạch trần ngay trước mặt như vậy thật sự rất khó chịu.
Dù rất xấu hổ nhưng phải giải quyết vấn đề trước mắt đã.
“Lại giận dỗi, gây chuyện như vậy có ý nghĩa gì chứ?” Lâm Hoài lẩm bẩm, sau đó vội vàng đuổi theo.
Những người phục vụ trước cửa hơi bối rối, không dám xác nhận chuyện này, đúng lúc lại có người khác đi tới cửa, họ chỉ đành phải bỏ cuộc!
Trong đại sảnh tầng ba đã tràn ngập các loại rượu ngon và cao lương mỹ vị, ánh đèn sáng rực vô cùng ấm áp, hơn hai mươi nam nữ ăn mặc thời trang đã đến đây, chiếc cốc trong tay người đều chế rượu không ngừng bay lên. Cô gái trẻ bên cạnh mỉm cười, rất mong chờ ly cocktail này.
Lúc này, có ba người đi vào hành lang, là Trần Minh cùng hai nữ sinh ăn mặc xinh đẹp.
“Hai người các cô lo mà cẩn thận, ở đây đều là những người có tiền có quyền, đừng gây phiền phức cho tôi. Tôi qua bên kia chào hỏi, hai người muốn làm gì thì làm!”
Trần Minh nói xong thì chạy thẳng vào trong, nhanh chóng đi tới trước mặt một tên mập mạp.
“Chào anh Vương, rất vinh dự được gặp anh.” Trần Minh đi qua bắt tay, thái độ nịnh bợ.
“Cậu mà cũng có tư cách tới nơi như thế này sao?” Cái tên Vương mập mạp không để ý đến Trần Minh, dửng dưng nói.
“Đại ca à, em quẹt một tấm thẻ để đến đây, nếu không thì đúng là không vào đây được, anh cứ bận trước đi ha.” Trần Minh vội vàng cúi đầu rời đi, chạy về phía người phụ nữ bên cạnh.
“Xin chào ngôi sao Ngọc Nhi, tôi là fan trung thành của cô, rất vui được gặp cô hôm nay. Tôi tên là Trần Minh!” Trần Minh vội vàng cúi đầu bắt tay.
Linh Ngọc khẽ mỉm cười, gật đầu không nói gì.
Chào hỏi xong, Trần Minh nhanh chóng cúi đầu đi chào những người khác. Trong giới này, Trần Minh chỉ đứng cuối bảng, nên hôm nay làm quen với bọn họ là mong muốn lớn nhất của anh ta.
Lâm Hoài nhanh chóng đi lên tầng ba. Nhìn thấy khung cảnh xa hoa trước mắt, trong lòng hắn cảm thấy rất dễ chịu. Lâm Hoài nhìn thấy Trần Minh, đúng thật là tên nhãi này cũng ở đây, nhưng lúc này anh ta đang khom lưng uốn gối chào hỏi người khác.
Lâm Hoài không để ý đến Trần Minh, nhanh chóng nhìn về phía đám người trong đại sảnh. Tất cả những người phụ nữ ở đây đều ăn mặc rất phóng túng, có váy ngắn, váy dài, còn có người mặc quần áo trong suốt, mơ hồ còn có thể nhìn thấy nét đẹp trong trang phục của người phụ nữ.
Những người đàn ông thì trông có vẻ đàng hoàng hơn, giống như những quý ông, Lâm Hoài nhìn xung quanh nhưng không thấy Mia, hắn có hơi thất vọng.
Hai bên hành lang có rất nhiều phòng, trên đó có ghi phòng VIP. Lâm Hoài nghi ngờ Mia có lẽ cũng ở trong những gian phòng này, nên quay người tiến về phía mấy gian phòng.
Cửa các phòng đều đóng kín, Lâm Hoài chỉ có thể dựa vào thính giác của mình để phân biệt.
Tốc độ của Lâm Hoài rất nhanh, hắn nhanh chóng tìm kiếm bảy tám gian phòng nhưng vẫn không tìm được, chỉ có thể lên lầu tiếp tục tìm kiếm.
Lâm Hoài vừa mới lên lầu, Hạ Linh Linh và Lữ Diệp đã xuất hiện ở đây, hai người đều mặc váy dài rất đẹp. Lữ Diệp nhìn thấy đại sảnh trước mặt, lập tức kinh ngạc đến hoa mắt, nhìn đâu cũng thấy cao cấp, sang trọng. Mấu chốt là ở đây có mấy người nổi tiếng, đều là những nhân vật trước đây chỉ có thể nhìn thấy trên TV!
Đây cũng là lần đầu tiên Hạ Linh Linh tham gia một sự kiện như vậy, lúc này cô có vẻ rất dè dặt.
Hai người cũng không đứng yên mà cầm ly rượu tìm chỗ ngồi xuống. Trần Minh và Lữ Diệp đều nhìn thấy nhau, họ chỉ trợn mắt nhìn nhau không vui, sau đó giả vờ như không có chuyện gì xảy ra.
Trần Minh mang ý xấu liếc nhìn Lữ Diệp, rồi đi tới trước mặt Vương mập mạp, nhỏ giọng nói vài câu.
Vương mập mạp cầm ly rượu trên tay, nhanh chóng đi đến trước mặt Hạ Linh Linh và Lữ Diệp.
“Em gái nhỏ này, tôi là Vương Lục, cậu chủ của tập đoàn Tam Cương. Mời cô sang phòng bên cạnh tôi uống một ly! Chúng ta trò chuyện nhé?”
Vương Lục mỉm cười mời.
“Xin lỗi giám đốc Vương, tửu lượng của tôi không tốt nên ngồi đây được rồi. Hôm nay là sinh nhật của cậu Lương, tốt nhất tôi nên ở đây chờ cậu Lương xuất hiện!” Hạ Linh Linh mỉm cười nói. Cô biết rất rõ tên đàn ông mập mạp này đang nghĩ gì, cũng biết rõ lai lịch của nhà họ Vương.
“Có ý gì? Hạ tiểu thư chê tôi?” Vương Lục tiếp tục hỏi, vẻ mặt có chút lạnh nhạt.
“Không, không, không, không có!” Hạ Linh Linh biết rõ thực lực của tập đoàn Tam Cương, vội vàng làm lành.