Nhưng thiếu nữ áo tím nằm trên mặt đất, sau khi nhìn thấy Cơ Linh Tuyết thì sắc mặt hết sức kích động.
Cấm Ngôn chú trên người nàng ta vừa được giải đã vội không chờ nổi mở miệng: “Tam tỷ tỷ! Cứu muội! Bọn họ đều bắt nạt muội! Giang Ngư kia còn muốn giết muội!”
Giang Ngư: “...”
“Ở trước mặt mấy vị Trưởng lão đừng có mà ăn nói lung tung.” Giang Ngư cũng không phải là người ngậm bồ hòn làm ngọt: “Là ngươi vô duyên vô cớ mang theo người đến nhà ta, muốn hủy linh điền của ta, cắt đầu lưỡi của ta.”
Giang Ngư nhìn về phía Kim Trưởng lão: “Trưởng lão minh giám, ta căn bản không quen biết nàng ta!”
Kim Trưởng lão nhìn Giang Ngư một cái: “Ngươi yên lặng trước.”
Lại nhìn về phía thiếu nữ áo tím được người ta nâng dậy, một đôi mắt như giếng cổ không gợn sóng nhìn chằm chằm nàng ta, chậm rãi mở miệng: “Ngươi đến Linh Thảo Viên làm gì?”
Giang Ngư chỉ cảm thấy trong giọng nói của ông ta mang theo một luồng vận luật kỳ lạ, làm người ta không nhịn được trả lời vấn đề theo lời ông ta nói.
Chỉ một thoáng hoảng hốt, phía sau lưng nàng bị người ta vỗ nhẹ một cái
Giang Ngư quay đầu lại, đối diện với khuôn mặt lạnh tanh của Ninh Thuần Chân Nhân: “Kim Trưởng lão cương trực công chính, tu đạo chí cương chí chính. Ông ta có một môn chân ngôn chú, kẻ đạo tâm không đủ kiên định ắt sẽ bị ảnh hưởng.”
Giang Ngư thấy sắc mặt thiếu nữ áo tím hoảng hốt, căn bản không chú ý đến bọn họ thì nhỏ giọng hỏi: “Mới vừa rồi ta cũng bị ảnh hưởng, nói lên đạo tâm của ta không đủ kiên định à?”
Thật ra nàng không quá để ý cái này, trên thực tế rốt cuộc đạo tâm là cái gì, Giang Ngư cũng không biết quá rõ.
Ninh Thuần Chân Nhân: “...”
Cơ Linh Tuyết nhìn thoáng qua bên này.
“Người trẻ tuổi, vẫn nên khiêm tốn thì tốt hơn.” Ninh Thuần Chân Nhân hừ lạnh một tiếng, khoanh tay không nói.
Mà thiếu nữ áo tím đã bắt đầu khai ra:
“Ta nghe nói có người ám toán Tam tỷ của ta nên vô cùng tức giận, muốn mang hai vị sư phụ đi dạy cho nàng ta một bài học.”
“Mẫu hậu ta nói Tam tỷ là thiên tài trăm năm khó gặp, loại người dám có gan thương tổn tỷ ấy, sao Thái Thanh còn dám giữ lại mạng sống cho nàng ta?”
“Ta đã hỏi thăm rõ ràng Kim Đan của nàng ta đã bị phế. Đến lúc đó để Trình sư và Vân sư để lại chút vết thương ngầm ở trên người nàng ta. Không bao lâu sau, người sẽ thần không biết quỷ không hay mà chết đi. Một đệ tử tu vi bị phế cũng sẽ không có ai để ý.”
Kim Trưởng lão nói: “Nàng phạm sai, nàng đã trả giá. Các ngươi không oán không thù. Vì sao ngươi muốn tính mạng của nàng?”
Ông ta liếc Cơ Linh Tuyết một cái, tuy rằng rất tán thưởng vị hậu bối này, nhưng vẫn hỏi một câu: “Việc này có liên quan đến Cơ Linh Tuyết không?”
Thiếu nữ áo tím lộ ra sắc mặt oán hận bất mãn: “Không có! Ta tới Thái Thanh mấy ngày, ngoài việc tống cho ta ít đồ ra, Cơ Linh Tuyết căn bản không quan tâm ta. Ta là muội muội ruột của tỷ ấy đó!”
“Không oán không thù? Đúng là không oán không thù. Tỷ muội ruột, dựa vào cái gì mà Tam tỷ tỷ thiên phú cực tốt, ta lại chỉ có thể làm một phàm nhân bình thường?”
Nàng ta cười đắc ý: “Ta ấy mà, muốn nhìn dáng vẻ đám tu sĩ đứng trên cao các nàng ngã xuống bụi đất, bị nghiền nát.”
Giang Ngư lặng lẽ liếc Cơ Linh Tuyết.
Vẻ mặt đối phương không biến hóa quá lớn, chỉ có hơi thở quanh người càng thêm lạnh lẽo. Tầm mắt nàng dịch xuống, lại thấy bàn tay cầm kiếm đã dùng sức đến đốt ngón tay trắng bệch.
“Được rồi.” Kim Trưởng lão quát lạnh một tiếng: “Tỉnh lại!”
Vẻ mặt mơ màng của thiếu nữ áo tím dần dần tỉnh táo, nhớ lại vừa rồi mình nói những gì, sắc mặt nàng ta dần dần trắng bệch.
Nàng ta hoảng sợ nhìn Cơ Linh Tuyết.
Kim Trưởng lão không nhìn nàng ta, chỉ hỏi Giang Ngư: “Chuyện xảy ra có đúng theo lời nàng ta nói không?”
Giang Ngư gật đầu, ngẫm nghĩ rồi nàng chỉ vào ba người: “Vết thương trên người bọn họ là do linh thú của ta làm vì bảo vệ ta.”
Kim Trưởng lão lạnh lùng nói: “Đã là bọn họ ra tay trước, lại có ý đồ lấy tính mạng của ngươi thì có chết cũng xứng đáng.”
Ông ta nhìn về phía Giang Ngư: “Ba người bọn họ đều không phải là đệ tử Thái Thanh. Ngươi muốn tông môn xử lý hay là tự giải quyết?”
Giang Ngư tò mò hỏi: “Tông môn định xử lý thế nào?”
Kim Trưởng lão: “Hai gã tu sĩ không thể lãng phí, tròng khóa linh lực lên đi phục dịch cho các phong. Phàm nhân này, hạ Khắc Kỷ chú, sau này nếu có suy nghĩ độc ác thì sẽ chịu nỗi đau vạn con kiến cắn tim.”
“Ta...”
Giang Ngư vừa định nói ta thế nào cũng được thì lại nghe Cơ Linh Tuyết gọi một tiếng: “Giang sư tỷ[*]!”
[*] Ở đây nguyên văn là gọi Giang sư muội, nhưng đầu truyện Cơ Linh Tuyết gọi Giang Ngư là sư tỷ nên mình sửa lại cho khớp xưng hô.
Giang Ngư sửng sốt, nhìn về phía nàng.
Thấy Cơ Linh Tuyết khom lưng, hành lễ với mình: “Chuyện xá muội phạm sai lầm, ta thay muội ấy xin lỗi ngươi.”
Giang Ngư tránh đi: “Người phạm sai lầm lại không phải ngươi, ngươi không cần làm như thế.”
Cơ Linh Tuyết nghiêm túc nói: “Cho dù thế nào, việc này cũng có liên quan đến ta.”
Nàng lại khàn giọng nói: “Giang sư tỷ, việc xử lí muội muội của ta, có thể để ta và ngươi ngầm giải quyết không?”
Giang Ngư nhíu mày, trước đó nàng cho rằng Cơ Linh Tuyết cũng không phải loại người có tính nuông chiều người thân thiết.
Ánh mắt thiếu nữ áo tím sáng ngời: “Tỷ tỷ! Tỷ tỷ cứu muội!”
Cơ Linh Tuyết không để ý đến nàng ta, chỉ nói chuyện với Giang Ngư: “Từ nhỏ ta rời nhà tu hành, dưới gối mẫu thân chỉ có một đứa con là muội ấy. Muội ấy thay ta hiếu thuận phụ mẫu, ta không đành lòng để muội ấy ra cửa một chuyến trở về, trên người thêm một chú ngữ cả đời không thể giải trừ.”
Nàng vươn tay, lòng bàn tay hiện lên một cái nhẫn màu đen cổ xưa: “Ở đây có thiên tài địa bảo ta tích góp được mấy năm nay, coi như nhận lỗi với Giang sư tỷ.”
“Ngoài cái này ra, ta sẽ đánh gãy một chân của muội ấy, cho muội ấy một bài học về làm chuyện ác, cũng bảo đảm sau này muội ấy sẽ không xuất hiện ở Thái Thanh Tiên Tông, xuất hiện ở trước mặt Giang sư tỷ nữa.”
Thiếu nữ áo tím không thể tin nổi nhìn chằm chằm nàng: “Tỷ đang nói gì vậy? Rốt cuộc ta có phải muội muội của tỷ hay không?” Đây là ngầm giải quyết gì chứ?
Giang Ngư cũng bị lời nàng nói làm kinh sợ, chần chờ một lát, mới nói: “Ta cũng từng có thẹn với sư muội. Một khi đã như vậy, cho nàng ta một bài học là được, nhận lỗi thì không cần.”
Nàng không quên thiếu nữ áo tím muốn cắt lưỡi mình, đầu lưỡi đổi một chân, cũng không quá đáng.
Sau khi Cơ Linh Tuyết nghe xong, không nói thêm gì nữa, tay trái khẽ nhúc nhích, vỏ kiếm chém thật mạnh vào chân trái của người kia.
“Á!” Thiếu nữ áo tím phát ra một tiếng hét thảm, ngay trước khi ngã xuống đất thì được một bàn tay vững vàng đỡ lấy.
Nàng ta không cảm kích, cắn răng đẩy tay Cơ Linh Tuyết ra, đau đớn kịch liệt làm trước mắt nàng ta biến thành màu đen, lý trí cũng tràn ngập nguy cơ: “Tỷ cút đi cho ta! Ai muốn tỷ đỡ! Cơ Linh Tuyết, tỷ là đồ phế vật, tiện nhân! Đều là tiện nhân!”
Cơ Linh Tuyết không tránh đi, bình tĩnh nói: “Hiện tại ta không đỡ muội thì muội không đi được. Chờ trở lại Kiếm Phong, ta sẽ gọi người tới đưa muội về Đại Chu. Sau này, muội tất nhiên không cần nhìn thấy tỷ nữa.”
Thiếu nữ áo tím vẫn chửi rủa, Cơ Linh Tuyết dứt khoát lưu loát đánh cho nàng ta hôn mê.
Nàng giơ tay lên, nhẫn màu đen rơi vào trong lòng bàn tay Giang Ngư rồi lại thi lễ với Kim Trưởng lão và Ninh Thuần Trưởng lão: “Chuyện lần này đã xong, đệ tử cáo lui.”
Mọi người trơ mắt nhìn nàng ôm muội muội rời đi.
Kim Trưởng lão để người dẫn hai gã tu sĩ đi, việc này đến đây coi như đã giải quyết xong.
Ra khỏi đại điện Chấp Pháp Đường, Ninh Thuần Chân Nhân liếc Giang Ngư một cái: “Ngươi nhìn tâm tính người ta xem, lại nhìn ngươi xem, chậc.”
Ông ta lắc đầu, trong mắt đều là nhìn không nổi.
Giang Ngư giật mình nhìn ông ta: “Ninh Trưởng lão, trước đó ta thật là hiểu lầm ngài. Ta trong cảm nhận của ngài, thế mà có thể đánh đồng với thiên tài tông môn như Cơ sư muội à?”
Đến bản thân nàng còn không dám nghĩ đó!
Ninh Thuần Chân Nhân: “...”
Ông ta tức giận vứt một vật lên trên người Giang Ngư.
Trước mắt Giang Ngư tối sầm, sờ lúc lâu mới phát hiện đây là một cái áo choàng.
Nàng khó hiểu: “Đột nhiên ngài cho ta một tấm áo choàng làm gì?”
Ninh Thuần Chân Nhân đi nhanh về phía trước: “Mặc ngay ngắn vào, đưa ngươi đi xem thứ này.”