Mục lục
Cá Mặn Tu Tiên Siêu Vui Sướng - Trạch Lan (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Hạc trắng đứng ở bên cạnh kết giới, nhìn tay phải Giang Ngư giơ xẻng nhỏ, tay trái cầm theo cái túi, đang cong lưng đào từng cây linh thảo, đặt vào trong túi.

Động tác cẩn thận lại thuần thục.

Cô bé không quá hiểu, loại chuyện này không khó, con rối cũng có thể làm. Vì sao nàng phải tự mình làm, còn thoạt nhìn vui sướng như vậy.

Không phải nàng nói bản thân rất lười à?

Đáng tiếc cô bé không nói lời này ra, nếu không Giang Ngư sẽ nói ngay cho cô bé: Đứa nhỏ ngốc, loại thái độ lười này chỉ với chuyện mình không thích thôi.

Ngay sau đó, Giang Ngư giơ tay kéo hạc trắng vào bên trong kết giới.

Hạc trắng lập tức không có tâm trạng gì đắn đo chuyện vì sao Giang Ngư phải tự làm nữa.

Thật… thơm quá đi.

Tầng kết giới ngũ sắc kia không chỉ bảo vệ linh điền mà còn có trình độ cực lớn ngăn cản linh khí tản ra ngoài, tránh đưa tới chim bay dã thú cho Linh Thảo Viên.

Nhưng dù vậy, linh thú như hạc trắng này, vẫn sớm phát hiện sự bất phàm của đám linh thảo.

Nhưng cách một tầng kết giới ngửi được chút linh khí tràn ra này và đứng ở bên trong kết giới, được hơi thở thuộc về linh thảo chín rồi ập vào bao phủ toàn bộ, cảm giác trải nghiệm là khác nhau như trời với đất.

Hạc trắng hít thật sâu một hơi, trong lúc nhất thời bước chân đều hơi lâng lâng.

Cô bé không thể hiểu được, chẳng qua chỉ là linh thảo cấp một bình thường, vì sao Giang Ngư trồng ra lại thơm vậy chứ?

Nhưng mà bây giờ mới không phải lúc hạc nên tự hỏi đâu, hạc chỉ cần có ăn ngon là được!

Hạc trắng đến chỗ Long Huyết Thảo gần nhất, cúi đầu mổ một mảnh cành lá xuống, nuốt vào.

Úi! Ăn vào càng thơm!

Giang Ngư thu xong một đám linh thảo cuối. Nàng vừa mới đếm qua, mỗi mảnh linh điền thu hoạch tốt hơn một chút so với trong dự đoán, có thể được khoảng 2300 cây.

Nàng quý trọng sờ sờ cái túi nhỏ treo ở trên tay trái: Vừa mới thu hoạch sáu mảnh linh điền, nơi này chính là hơn hai ngàn linh châu đó.

Quay đầu lại nhìn hạc trắng, tiểu tiên hạc xinh đẹp này đã ăn mấy cây linh thảo, hiển nhiên cực kỳ hưởng thụ, đang bước chân mơ hồ lắc lư vây quanh số linh thảo còn lại, nhìn dáng vẻ kia rất giống mèo hít lá bạc hà.

Nàng nhớ tới một bạn chim bay khác của mình, lấy lục lạc ra, lay hai cái.

Hạc trắng đang say mê ở bên trong mỹ vị đột nhiên cảnh giác!

Cô bé nheo đôi mắt màu nâu vàng lại, ánh mắt sắc bén nhìn về phía nơi nào đó trong hư không.

Một bóng dáng màu xám cực nhanh từ phía chân trời bay vút đến, thân hình mạnh mẽ tuyệt đẹp, nhẹ nhàng dừng ở bên ngoài Linh Thảo Viên.

Tật Phong nhìn thấy nơi này còn có một con hạc trắng, chỉ tò mò nhìn cô bé một cái rồi quay đầu thân mật cọ Giang Ngư.

Hạc trắng: “...”

Tên ngốc to con.

Giang Ngư móc ra mấy cây linh thảo, đưa cho Tật Phong: “Lúc trước chưa chín, ta đã đồng ý sau khi linh thảo chín thì cho ngươi ăn, đây nè!”

Tật Phong vui vẻ thét dài một tiếng, cúi đầu ăn linh thảo.

Giang Ngư thuận tay sờ soạng mấy cái trên lông chim bóng loáng của nó. Tật Phong cũng không thèm để ý, thậm chí nhích lại gần bên cạnh nàng, để Giang Ngư càng dễ vuốt hơn.

Hạc trắng từ xa nhìn tất cả, đột nhiên có chút cảm giác nguy cơ.

Cô bé đánh giá ưng xám, tuy rằng trong lòng cảm thấy tên này không đẹp bằng một phần mười mình, thoạt nhìn dáng vẻ cũng không quá thông minh.

Nhưng vừa thấy đã biết nó là một ưng tâm cơ!

Nếu không sao có thể làm Giang Ngư thích nó như vậy?

Hạc trắng rụt rè giãy giụa một lúc lâu trong lòng. Trong chốc lát nhớ tới linh thảo thơm ngào ngạt chỗ Giang Ngư, trong chốc lát lại nghĩ đến hương vị cá nướng cực tươi ngon hôm qua ăn, rốt cuộc hạ quyết tâm.

Giang Ngư đang xem chim ưng khổng lồ ăn cỏ nhận thấy cánh tay mình bị nhẹ nhàng cọ cọ.

Nàng cúi đầu, thấy cô nương hạc trắng vẫn luôn cao ngạo ưu nhã không biết từ khi nào đã đi tới bên cạnh mình.

“Tiểu Bạch?” Nàng nghi hoặc gọi một tiếng.

Hạc trắng thấy vẻ không hiểu phong tình gì của nàng, thầm mắng nàng đồ đầu gỗ, lại tới gần một chút, vươn cánh ra đặt lên cánh tay của nàng.

Tiểu Bạch chưa bao giờ thân cận với nàng như vậy.

Giang Ngư bị sự vui sướng từ trên trời giáng xuống đập trúng, hoảng hốt duỗi tay, cẩn thận sờ sờ bộ lông dài trắng như tuyết mềm mại tản ra ánh sáng óng ánh của hạc trắng.

Hạc trắng không né tránh.

Tiếp theo nháy mắt cô bé đã bị một đôi cánh tay ôm vào lòng.

Hạc trắng kinh hãi, theo bản năng muốn tránh ra.

Cô bé chưa từng thân mật với người khác như vậy đâu!

Nhưng cái ôm cho cô bé ấm áp mềm mại, cảm xúc vui mừng sung sướng của cô gái theo cái ôm truyền đến bên cô bé, loại cảm giác này dường như... cũng không tồi?

“Tiểu Bạch, trên người của ngươi đều là mùi thơm! Quả nhiên là tiểu tiên hạc!” Giang Ngư say mê hít vài cái như một người say.

Hạc trắng rụt rè chải chải lông chim của mình, liếc mắt nhìn sang tên ngốc to con bên kia.

Tên ngốc to con Tật Phong... vui sướng trầm mê ăn cỏ, căn bản không rảnh nhìn sang bên này.

Hạc trắng:... Đột nhiên bứt rứt.

Thu hoạch xong linh thảo, Giang Ngư cũng không nhàn rỗi, làm một trận linh vũ xuống phần đất trống, để linh điền tĩnh dưỡng mấy ngày, lại rắc lên một tầng thuốc bột không biết tên mà Linh Thảo Viên phát. Qua mấy ngày, lại có thể một lần nữa gieo giống.

Nàng tính hạt giống linh thảo Từ Hoa cho mình, còn đủ cho mình trồng một vòng nữa, nhưng hiển nhiên không đủ dùng một tháng.

Nàng tính toán trong lòng, chờ ngày mai đi Linh Thú Phong lấy đồ làm bếp, thuận tiện đi bán chỗ linh thảo cấp một đã thu hoạch này đi rồi lại mua chút hạt giống.

Lại xem hạt giống linh gạo trồng ở bên kia, chồi non đã mọc đến một lóng tay, linh thảo cấp ba trước mắt cũng sinh trưởng khá tốt.

Nhánh cây lá xanh ngày đó hạc trắng đưa cho nàng kia, chôn dưới đất vài ngày, Giang Ngư nhớ, mỗi ngày đều không quên tưới chút linh vũ, nhưng vẫn im ắng không hề có động tĩnh.

Nếu không phải Giang Ngư còn có thể cảm ứng được linh khí ngầm tràn ra từ bên dưới thì sợ là đã phải cho rằng thứ này đã bị nàng trồng chết rồi.

Bận bịu xong chuyện linh điền, nàng rảnh rỗi, lấy ra một cái giường nệm từ nhẫn trữ vật, đặt ở trong viện, vui vẻ duỗi người, nằm xuống.

Ánh nắng tháng hai ấm áp mà không chói mắt, chiếu lên thân người cũng ấm áp mềm mại, làm người mơ màng sắp ngủ.

Trong viện tràn ngập mùi hoa ngọt thanh, chung quanh linh khí từ linh điền tỏa ra bốn phía, bên tai an bình lại không tịch mịch, tiếng gió thổi qua, tiếng chim bay ngang qua. Chậm rãi, thế giới trở nên an tĩnh. Thậm chí Giang Ngư cảm thấy mình như nghe được tiếng linh thảo sinh trưởng, còn có tiếng cánh hoa nở ra trong viện.

Hạc trắng chậm rãi mổ linh thảo đột nhiên sửng sốt.

Cô bé quay đầu nhìn về phía trong viện, hai mắt cô gái nhắm nghiền, khóe môi mang cười, lấy tư thái cực thả lỏng nằm ở trên trường kỷ dường như đang mơ một giấc mộng đẹp.

Linh khí xung quanh dịu êm lao về phía nàng, giống nước biển vây quanh thân thể của nàng.

Đây là, ngộ đạo.

Hạc trắng chớp chớp mắt, ánh sáng trên người chợt lóe, hóa thành hình người.

Tật Phong bên cạnh mải mê ăn cỏ nhìn cảnh này, kinh ngạc trợn lớn đôi mắt, lui ra sau hai bước, không chớp mắt nhìn cô bé.

Hạc trắng vươn ngón tay ra “Suỵt” một tiếng, nhỏ giọng nói: “Yên lặng chút, đừng quấy rầy nàng.”

Tật Phong chỉ là linh thú cấp thấp, cũng không quá hiểu trên người Giang Ngư đã xảy ra cái gì, nhưng bản năng nó biết đây hẳn là chuyện tốt, liên tục gật đầu.

Bước chân hạc trắng nhẹ nhàng tới gần Giang Ngư, ngạc nhiên đánh giá nàng.

Ngộ đạo, đối với bất kỳ tu sĩ nào mà nói, đều là đại cơ duyên chỉ có thể gặp mà không thể cầu. Bao nhiêu người, cuối cùng cả đời cũng chưa chắc có thể có một lần cơ hội như vậy.

Giang Ngư làm gì mà ngộ đạo nhỉ?

Hạc trắng cố gắng ngẫm nghĩ, nàng thu hoạch chút linh thảo, làm chút linh vũ, sau đó nằm dưới ánh mặt trời ngủ một giấc.

Chỉ vậy mà ngộ đạo?

Hạc trắng chỉ có thể cảm ứng được linh lực trong đất trời vờn quanh Giang Ngư, cô bé lại không nhìn thấy chung quanh linh điền, hoa cỏ trong viện, còn một vài nơi xa hơn, bên trong cự mộc ngàn năm ở Linh Thảo Viên, có vô số ánh sáng thật nhỏ màu xanh lục giống như được thứ gì đó chỉ dẫn, đi tới chỗ Giang Ngư, tiến vào thân thể của nàng.

Động tĩnh như vậy, tất nhiên hấp dẫn người có tâm chú ý.

Ông lão áo lam từ xa xa nhìn bên này, nhăn mày: “Ngộ đạo, hừ, thế mà nàng lại có cơ duyên bậc này.”

Phương tây Linh Thảo Viên, trong sơn cốc yên tĩnh ở đó, cũng có vài đạo thần niệm bị đánh thức, không trung truyền đến tiếng nói nhỏ:

“Linh Thảo Viên này lại có tiểu bối ngộ đạo?”

“Đáng tiếc, Kim Đan đã vỡ, không thể xoay chuyển càn khôn.”

“Nếu lão phu lại có một cơ duyên ngộ đạo... Ôi.”

Trong tiểu viện u tĩnh, người áo trắng đang dùng kéo cắt xuống một cành hoa, bỗng nhiên đôi mắt ngưng lại.

Chàng nhìn về phía đông, bóng sáng trong đôi mắt lưu li nhạt màu biến ảo, xuyên qua thời không cách trở, thấy được cô gái váy hồng nằm ở trên giường, cùng tiểu cô nương hạc trắng bên người nàng.

Chàng lập tức biết ngay người kia là ai.

“Ngộ đạo hiếm có, đáng tiếc...” Chàng lắc đầu, lấy cảnh giới của chàng, tất nhiên dễ dàng nhìn ra Kim Đan của Giang Ngư đã vỡ.

Thiên phú có tốt hơn nữa, ở trước mặt thân thể như vậy cũng chỉ càng làm cho người ta thổn thức thôi.

*

Giang Ngư ngủ một giấc cực ngon.

Một giấc ngủ dậy, nàng chỉ cảm thấy toàn thân thoải mái, linh đài thanh minh, thân thể càng cực kỳ nhẹ nhàng, có loại ảo giác dưới chân nhẹ giẫm là có thể mượn lực thuận gió lên đến chín tầng trời.

Quay đầu, nàng phát hiện hạc trắng ở bên cạnh, không chớp mắt nhìn chằm chằm nàng.

Tật Phong có lẽ có việc, đã rời đi.


“Tiểu Bạch…” Nàng kéo dài giọng, ôm chặt hạc trắng, dùng sức hít hai hơi, vui sướng nói: “Ngủ một giấc dậy là có thể nhìn thấy ngươi, thật sự là quá tốt đẹp rồi!”


Hạc trắng thấy nàng không hề có cảm giác gì, căn bản không biết vừa rồi mình vừa trải qua cơ duyên gì thì trong lòng thở dài một hơi.


Nhưng nghĩ kỹ lại, Kim Đan của nàng đã vỡ, vô vọng với đại đạo. Loại cơ duyên ngộ đạo này, trừ có thể hấp thu lượng lớn linh khí ôn dưỡng thân thể của nàng một chút ra thì không có tác dụng lớn hơn nữa.


Không biết cũng tốt.


Giang Ngư không biết ngay lúc này trong lòng hạc suy nghĩ nhiều chuyện như vậy, nàng ngủ no rồi, dục vọng ăn uống cháy lên, bắt đầu nhớ đến cá nướng hôm qua.


“Tiểu Bạch, hôm nay còn ăn cá nướng không? Ta đi bắt một chút, ngươi muốn không?”


Hạc trắng lập tức vứt hết băn khoăn ưu sầu gì đó ra sau đầu, hai mắt sáng lấp lánh, cực kỳ thành thật gật gật đầu.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK