Mục lục
Cá Mặn Tu Tiên Siêu Vui Sướng - Trạch Lan (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Tiểu Ngư?” Một giọng nói trầm thấp vang lên bên tai nàng.

Giang Ngư theo tiếng nhìn lại, mới phát hiện cách đó không xa có một người đàn ông trung niên xa lạ đứng đó.

Người đàn ông trung niên mặc áo vải, dáng vẻ bình thản nội liễm, chỉ có một đôi mắt thâm thúy trong sáng, rực rỡ lấp lánh.

Giang Ngư cảm thấy người này thoạt nhìn hơi quen mắt, nghĩ kỹ lại thì không có ấn tượng. Nàng nghĩ thầm chẳng lẽ người mà nguyên chủ quen trước kia?

Nàng kiềm chế khát vọng cuồn cuộn trong cơ thể, lễ phép chào hỏi đối phương: “Xin hỏi ngài là?”

Người đàn ông trung niên bỗng nhiên nở nụ cười, một tay chỉ vào nàng lắc đầu cười than: “Cô bé này, ba ngày không gặp đã nhận không ra ta?”

Động tác này thật sự quen thuộc, Giang Ngư trợn to hai mắt, khuôn mặt người này với một gương mặt tóc trắng xóa khác chồng lên nhau trong đầu nàng.

“Tuế Văn tiền bối?”

Người đàn ông trung niên lên tiếng: “Là ta.”

“Trời ạ!” Giang Ngư hưng phấn đi qua, vòng quanh Tuế Văn Trưởng lão hai vòng, kinh ngạc cảm thán: “Cải lão hoàn đồng, đây cũng quá không thể tin nổi!”

“Chúc mừng Tuế Văn tiền bối, độ kiếp thành công!” Sắc mặt nàng vui vẻ mắt thường có thể thấy được.

Tuế Văn Trưởng lão mỉm cười nói: “Việc này còn phải cảm ơn ngươi.”

“Tạm không nói cái này. Ngươi đây là… Sao lại thế này?” Hiển nhiên ông ấy đã nhận ra khí tức trên người Giang Ngư hoàn toàn khác trước đó: “Tu vi và Kim Đan của ngươi khôi phục rồi?”

Nhắc đến chuyện này, cảm giác kỳ lạ vừa rồi bị Giang Ngư đè xuống bởi vì Tuế Văn Trưởng lão độ kiếp thành công lại dâng lên.

Trong lòng nàng cũng rất mờ mịt: “Ta cũng không biết. Mới vừa rồi trời sinh dị tượng, sau đó hạ linh vũ. Nhóm linh thảo mà ta trồng bắt đầu sinh trưởng tốt, trên người bọn nó có rất nhiều điểm sáng nhỏ màu xanh lục đi vào bên trong thân thể của ta.”

Về phần Kim Đan?

Giang Ngư dùng thần thức nhìn đan điền hạt giống của mình, không xác định hỏi: “Kim Đan trông như thế nào?”

Tuế Văn Trưởng lão: “...”

Tu vi ông ấy cao, kiến thức rộng, cũng không phải chưa từng thấy tu sĩ vì thức hải bị hao tổn mà mất trí nhớ. Nhưng quên đến triệt để như vậy, trong đầu không còn chút thường thức nào, Giang Ngư vẫn người đầu tiên.

Ông ấy cẩn thận dò hỏi, biết được bây giờ đúng là ở đan điền của Giang Ngư có thêm một thứ, nhưng sau khi thứ đó bị Giang Ngư hình dung thành “Một hạt đậu xanh xinh đẹp sẽ sáng lên”…

“Cao thủ” rơi vào im lặng.

“Loại tình huống này của ngươi đúng là hiếm thấy.” Tuế Văn Trưởng lão suy tư một lát: “Ta về đi dò điển tịch tông môn xem có thể tìm được một ít manh mối gì hay không.”

Ông ấy lại hỏi Giang Ngư: “Hiện tại ngươi có chỗ nào khó chịu không?”

Giang Ngư lắc đầu: “Cái đó thì không có. Hiện tại ta cảm thấy cả người mình đầy lực lượng, cảm giác tốt chưa từng có.”

Nàng đang muốn miêu tả một chút loại cảm giác này, bỗng nhiên nhíu mày: “Không đúng, vẫn là có chỗ không thích hợp.”

Tuế Văn Trưởng lão vội hỏi: “Chỗ nào khác lạ?”

Ông ấy tự nhận lần đột phá này, đã nhận sự giúp đỡ rất lớn của Giang Ngư, giờ phút này tất nhiên quan tâm tình hình của nàng.

Giang Ngư quay đầu nhìn linh điền của mình, mắt lộ ra khát vọng: “Ta cảm thấy hai mươi mảnh linh điền thật sự là quá quá ít. Ta muốn làm ruộng, trồng một trăm mảnh... Không! Ta muốn trồng đầy một ngàn mảnh linh điền! Ta muốn nhận thầu toàn bộ đất ở Linh Thảo Viên!”

Tuế Văn Trưởng lão: “...”

Ông ấy muốn hỏi, nhưng Giang Ngư nói ra lời này, khát vọng trong lòng cuối cùng đột phá gông xiềng, hai mắt nàng tỏa ánh sáng nhìn những khoảnh linh thổ rộng lớn ở Linh Thảo Viên, đã không thèm để ý đến chuyện khác.

Giờ phút này, trong lòng nàng chỉ còn lại có: Trồng trọt!

Linh điền tốt như vậy mà bỏ không, làm người nhìn mà đau lòng đó!

“Tuế Văn tiền bối.” Giang Ngư quay đầu lại, giọng điệu vui sướng gọi ông ấy: “Trước đó có phải ngài đã nói, ta có yêu cầu gì đều có thể nhờ ngài giúp không?”

Tuế Văn gật đầu, rụt rè nói: “Tất nhiên. Ngươi yêu cầu lão phu làm gì?”

“Ta muốn rất nhiều rất nhiều hạt giống.” Giang Ngư tính toán hàng tồn trong túi trữ vật của mình, buồn rầu nói: “Hạt giống của ta quá ít. Đi mua thì cũng rất khó một hơi mua được nhiều thế.”

Tuế Văn Trưởng lão: “...”

Lần đầu tiên nghe được có người đề ra yêu cầu kỳ lạ như vậy với ông ấy.

Nhưng mà nhìn đôi mắt sáng lấp lánh của Giang Ngư, cuối cùng ông ấy vẫn gật đầu.

*

Người đến đưa hạt giống cho Giang Ngư chính là hai vị Trưởng lão: Hoa Vinh và Khô Vinh.

Lúc này rất hiển nhiên trạng thái của Giang Ngư không quá bình thường. Sau khi nàng nhận túi trữ vật chứa đầy hạt giống từ trong tay Hoa Vinh Trưởng lão, chỉ kịp chào hỏi hai người một tiếng rồi như một con chim nhỏ vui sướng, chui đầu vào Linh Thảo Viên… biến mất bên trong linh điền.

“Tiểu Ngư đây là?” Khô Vinh Trưởng lão vuốt chòm râu, nghi hoặc khó hiểu.

Tuế Văn Trưởng lão trầm ngâm: “Khí tức quanh người nàng ôn hoà hiền hậu trong sáng cũng không giống tẩu hỏa nhập ma. Ngược lại như là thức tỉnh huyết mạch hoặc là thể chất đặc biệt nào đó, trong khoảng thời gian ngắn có chút không khống chế được bản năng.”

Ông ấy hỏi hai người: “Các ngươi là người Dược Phong, rất quen thuộc với cỏ cây hoa lá. Có biết thiên phú đặc thù nào, lúc thức tỉnh đột phá, có thể khiến cho cỏ cây chung quanh cộng hưởng không?”

Mấy người Hoa Vinh Trưởng lão vừa tới, cũng không biết trên người Giang Ngư đã xảy ra chuyện gì, nghe Tuế Văn Trưởng lão hỏi như vậy, vội cẩn thận dò hỏi.

Tuế Văn Trưởng lão bèn giảng giải những gì mình nghe thấy nhìn thấy và lời Giang Ngư nói cho hai người nghe.

“Có thể khôi phục tu vi, thay thế Kim Đan bằng hạt giống màu xanh lục?” Hoa Vinh Trưởng lão lắc đầu: “Chưa từng nghe thấy.”

“Khiến cho cỏ cây xung quanh cộng hưởng thì cũng không hiếm thấy.” Bà ấy suy tư nói: “Linh thảo cấp cao hóa hình, hoặc là tu luyện công pháp hệ mộc, đều có thể có dị tượng này.”

Trong lúc bọn họ nói chuyện, Giang Ngư đã vọt tới linh điền gần nhất, bắt đầu gieo giống.

Hoa Vinh Trưởng lão nhìn bóng dáng nàng nhảy nhót, không nhịn được cười rộ: “Hơn nữa, sư thúc bị lời nói của Tiểu Ngư làm cho xúc động, có thể đột phá. Tiểu Ngư lại được ân linh vũ của sư thúc độ kiếp, có được cơ duyên khôi phục tu vi. Thật là duyên trời định.”

Ánh mắt Tuế Văn Trưởng lão ôn hòa: “Không sai! Nàng đi vào Linh Thảo Viên, là cơ duyên mà trời cao ban cho những lão già chúng ta.”

Ông ấy đổi giọng: “Trường Linh sao rồi?”

Sắc mặt Khô Vinh Trưởng lão thả lỏng: “Không có gì. Nhiều năm tu thân dưỡng tính như vậy, chung quy vẫn có chút tác dụng.”

*

Giang Ngư một hơi không ngủ không nghỉ trồng cây bốn ngày.

Mãi đến sáng sớm ngày thứ năm, mặt trời nhô lên, ánh sáng chiếu rọi, đưa tầm mắt đều là ruộng linh thảo đã nảy mầm, xanh um tươi tốt. Cuối cùng nhiệt tình cuồn cuộn trong cơ thể nàng mới dần dần lạnh xuống.

Lý trí cũng dần phục hồi.

Giang Ngư đứng ở tại chỗ, bắt đầu nghĩ việc mình làm bốn ngày qua.

Hình như cũng không có gì mà nhớ lại, bởi vì bốn ngày qua nàng chỉ lặp đi lặp lại một chuyện: Trồng trọt.

Nhìn ngàn mảnh linh điền bị kết giới ngũ sắc bao phủ, cực kỳ đồ sộ, nhìn không thấy điểm cuối, sự thỏa mãn chưa từng có ngập đầy trong lòng nàng.

… Sau đó Giang Ngư quay đầu, thấy được đám người Tuế Văn Trưởng lão đứng ở cách đó không xa.

Ký ức về bốn ngày trước thu lại.

Dường như trò chuyện với Tuế Văn Trưởng lão, tìm người đòi hạt giống, sau đó bỏ mặc người ta, vùi đầu lao đi trồng trọt?

Tuy thường ngày Giang Ngư gan lớn nhưng giờ phút này cũng không tránh khỏi hơi xấu hổ.

Nàng đi qua bên chỗ mấy người kia, ngượng ngùng chào hỏi: “Chào các vị tiền bối, ta…”

Mấy người nhìn ra sự ngượng ngùng của nàng, sắc mặt đều hòa ái: “Không cần ngượng ngùng, tu vi của ngươi khôi phục là một chuyện rất tốt.”

Thấy sắc mặt bọn họ dung túng là thật sự không thèm để ý, trong lòng Giang Ngư cũng thở phào một hơi nhẹ nhõm.

Nàng sung sướng chỉ vào linh điền của mình: “Bây giờ ta đã có nhiều đất như vậy! Về sau các tiền bối muốn ăn gì, có thể tùy tiện ăn!”

Lời này làm mấy người đều cười rộ lên: “Nói như vậy vẫn là chúng ta được hời.”

Bọn họ chủ yếu vẫn quan tâm tình hình thân thể của Giang Ngư, mới luôn ở chỗ này.

Giờ phút này, thấy thân thể, ý thức của Giang Ngư đều không có dị thường gì, lại từ trên người nàng cảm nhận được lực sức sống thuần khiết của cỏ cây, cuối cùng mới yên lòng.

“Có lẽ trên người ngươi có vài chỗ đặc thù.” Khô Vinh Trưởng lão suy đoán: “Nếu không linh thảo mà ngươi trồng, cũng sẽ không có tác dụng kỳ diệu như vậy.”

Nghĩ lại hành động mấy ngày vừa rồi, trong lòng Giang Ngư thật ra đã có một vài suy đoán.

Sợ là có liên quan đến bộ lạc thờ cúng Viêm Đế Thần Nông thị đời trước.

Chẳng qua cái này phải nói với người khác thế nào bây giờ?

Rất may là nàng không tiện nhắc tới, những người khác cũng rất săn sóc không dò hỏi.

Tuế Văn Trưởng lão nói: “Ta vừa mới đột phá, thời gian kế tiếp, sợ là hơi bận rộn. Không quấy rầy ngươi nữa.”

Hai vị Trưởng lão Hoa Vinh - Khô Vinh cũng nói: “Ngươi mới khôi phục tu vi, vừa hay cần một thời gian làm quen với lực lượng thân thể.”

Thấy bọn họ phải đi, rốt cuộc Giang Ngư nhớ tới mình đã quên mất chuyện gì.

“Các vị tiền bối, xin chờ một chút.” Nàng gọi mấy người lại, hỏi về Cơ Trường Linh: “Các ngươi có biết Cơ sư huynh làm sao không?”

Mấy người kinh ngạc nhìn nàng.

Giang Ngư bèn kể ra khác lạ trên người Cơ Trường Linh mấy ngày trước đây.

Nghe được nàng nói mình bị Cơ Trường Linh xách lên ném thẳng ra ngoài, sắc mặt mấy vị Trưởng lão đều cực kỳ cổ quái.

Giang Ngư: “...”

Nàng nhìn dáng vẻ bọn họ nhịn đến vất vả thì cạn lời: “Các vị tiền bối, nếu muốn cười thì cứ cười thôi.”

Quả nhiên mấy người không nhịn nữa, một đám cười thành tiếng.

“Khụ.” Tuế Văn Trưởng lão cố làm sắc mặt đứng đắn, đáng tiếc không thành công, mang theo ý cười mở miệng: “Quá khứ, Cơ sư huynh của ngươi tu luyện ra chút sai lầm, có đôi khi có lẽ sẽ không khống chế được mình. Ngày ấy, hẳn là bị lôi kiếp của ta làm xúc động, dẫn đến bệnh cũ phát tác.”

Giang Ngư chớp mắt một cái, nghĩ thầm hay là tẩu hỏa nhập ma trong lời đồn?

Nhớ tới vị sư huynh khá kiệm lời nhưng rất săn sóc, trong lòng nàng lo lắng: “Có sao không?”

Khô Vinh Trưởng lão cười nói: “Ở trạng thái như vậy còn có thể nhận ra ngươi, kiềm chế chỉ ném văng ngươi ra, có thể thấy được mấy năm nay Trường Linh tu hành không uổng phí.”

Giang Ngư đã hiểu.

Cơ sư huynh có lẽ là có bệnh gì đó, nhưng ở trong phạm vi có thể khống chế được, cũng không quá nghiêm trọng.

Nếu không sắc mặt các vị tiền bối này sẽ không nhẹ nhàng như vậy.

Nàng nghĩ, lúc nào có thời gian, chờ Cơ sư huynh tốt lên thì lại đi thăm.

*

Tiễn các vị tiền bối đi, Giang Ngư quay đầu lại, lấy một loại ánh mắt cực kỳ thỏa mãn nhìn chằm chằm linh điền của mình. Hiện tại nàng cứ chỉ nhìn đất đai của mình như này, đều có thể nhìn nửa giờ không cảm thấy nhàm chán.

Mấy ngày trước đó, Giang Ngư vẫn luôn cho rằng tố chất thân thể tu sĩ Kim Đan đã đủ mạnh mẽ, làm cho nàng vô cùng vừa lòng.

Nhưng so sánh với hiện tại, quả thực là đệ tử gặp sư phụ.

Bây giờ, nàng chỉ cần phủ một tầng linh lực lên trên hai mắt là có thể nhẹ nhàng nhìn được xa hơn mười dặm!

Cái cảm giác thân thể uyển chuyển nhẹ nhàng này, chỉ cần nàng muốn thì nàng có thể còn nhẹ hơn cả một cái lông chim, chỉ cần có một chút gió là có thể theo gió bay lên.

Còn có cảm giác lực lượng thân thể đầy mạnh mẽ dường như tất cả đều ở trong lòng bàn tay, càng tuyệt vời đến khó có thể hình dung.

Đương nhiên, so với mấy thứ này, đối với Giang Ngư mà nói tuyệt vời nhất vẫn là hạt giống ở trong đan điền của nàng, tác dụng của nó dường như là thay thế Kim Đan.

Điều này có nghĩa, nàng có thể cuồn cuộn không ngừng hấp thụ linh khí từ giữa đất trời chuyển hóa cho mình dùng, mà sẽ không như lúc trước, linh lực chỉ dừng lại một lát ngắn ngủi bên trong thân thể, lại phí công mà trôi ra ngoài.

Tác dụng khác thì tạm thời nàng không cảm nhận được quá nhiều, nhưng ở phương diện làm ruộng, hiệu quả của đan điền “hạt đậu xanh” cực quan trọng!

Trước đó, nàng chỉ có thể trồng hai mươi mảnh linh điền, là bởi vì thân thể không thể chứa linh lực, chỉ có thể lâm thời hấp thu sử dụng, làm linh vũ cho hai mươi mảnh linh điền đã là cực hạn.

Hiện tại đã không có phiền não vì linh lực không đủ. Đây cũng nguyên nhân mà bốn ngày này nàng có thể một hơi trồng hơn một ngàn mảnh linh điền, hơn nữa có thừa sức làm linh vũ cho bọn nó.

Thưởng thức xong giang sơn của mình... À, đất đai, Giang Ngư thả tiểu lâu trước đó vì lôi kiếp mà thu vào túi trữ vật ra, một lần nữa ở an gia ở chỗ cũ.

Đúng lúc này, thần sắc nàng khẽ nhúc nhích.

Tu vi khôi phục làm cảm giác của ngũ quan nàng nhạy bén đến trình độ khá khoa trương. Giờ phút này, thần thức của nàng có thể “nhìn” được, cách đó mấy chục dặm, một hình bóng quen thuộc đang bay vút về phía này.

Mấy chục dặm đối với linh thú phi hành mà nói cũng chỉ là thời gian mấy phút.

Ưng xám dựa theo ký ức đến nơi quen thuộc, lúc sắp tới nơi lại do dự.

Nó bay một vòng trên không trung nhìn kết giới ngũ sắc thật lớn phía dưới, trong mắt mang theo nghi hoặc rõ ràng: Rõ ràng lần trước đến đây, nơi này không phải như vậy mà?

Lúc này, nó nghe được giọng nói quen thuộc.

Giang Ngư vẫy tay gọi ưng xám: “Tật Phong, ta ở chỗ này!”

Tật Phong nhìn thấy nàng, vui sướng hót dài một tiếng. Sau khi được chủ nhân kết giới cho phép thì đáp xuống, dừng ở bên cạnh Giang Ngư.

Vừa tiến đến đã cảm ứng được linh khí quen thuộc lại càng thêm dư thừa so với lúc trước, ưng xám vui sướng xoay vài vòng quanh Giang Ngư.

Lúc này, một bóng người bất đắc dĩ từ trên lưng nó bò xuống.

Hóa ra là Tật Phong chở người đến đây.

Giang Ngư tập trung nhìn vào, lập tức cười: “Từ quản sự.”

Người này đúng là quản sự Từ Hoa, ngày đó lúc tới Linh Thảo Viên, dẫn nàng làm quen với Linh Thảo Viên cũng báo cho nàng những việc cần chú ý.

Giang Ngư có ấn tượng rất tốt với vị quản sự phụ trách nghiêm túc này.

Nàng hỏi Từ Hoa: “Từ quản sự đến thu linh thảo à?”

Nàng còn nhớ rõ đệ tử Linh Thảo Viên có nhiệm vụ, mỗi tháng phải nộp lên trên số linh thảo cố định.

Từ Hoa đã sớm bị linh điền mênh mông khổng lồ vô bờ này làm cho chấn động lúc ở trên lưng ưng rồi, mãi cho đến khi xuống dưới đứng trên mặt đất, đôi mắt hắn ta cũng chưa rời khỏi linh điền được.

Nghe được Giang Ngư nói, hắn ta mới thu ánh mắt lại, nhìn về phía Giang Ngư.

Vừa nhìn một cái, hắn ta đã phát hiện không thích hợp.

Ngày đó lúc vị Giang sư tỷ này mới đến, tuy rằng Từ Hoa không nhìn thấu cảnh giới của nàng, nhưng có thể cảm ứng được hơi thở nàng phù phiếm, sắc mặt cũng tái nhợt rõ ràng là bệnh nặng mới khỏi.

Thêm nữa hắn ta cũng được nghe qua một số lời đồn về Giang Ngư, biết tình huống của nàng ra sao.

Nhưng hiện tại, cô gái đứng ở trước mặt hắn ta, hơi thở quanh người hồn hậu bình thản, không hề có sơ hở, sắc mặt trắng nõn như ngọc, ẩn hiện ánh sáng, không chút ốm yếu.

Vẫn là cảnh giới không nhìn thấu, nhưng hiện tại, Từ Hoa chỉ cảm thấy nàng sâu không lường được.

Hơn nữa nhìn linh điền không thấy giới hạn này... Cần bao nhiêu linh lực thâm hậu mới có thể trồng được nhiều linh điền như vậy chứ?

Làm cho hắn ta khó hiểu là: Có linh lực như vậy, bản lĩnh như vậy, sao nỡ lãng phí ở chuyện làm ruộng này thế?

“Từ quản sự?”

Từ Hoa phục hồi tinh thần lại, thái độ trong lòng càng cẩn thận hơn với Giang Ngư.

Nhưng mà hắn ta không phải loại người có tính nịnh bợ khéo đưa đẩy, nói chuyện vẫn không kiêu ngạo không siểm nịnh: “Không phải, quy định của Linh Thảo Viên, đệ tử mới vào tháng thứ nhất không cần nộp linh thảo lên trên.”

“Là Ninh Trưởng lão cảm ứng được kết giới có thay đổi không tầm thường nên ra lệnh cho ta đến xem.”

Hắn ta chần chờ nói: “Giang sư tỷ, ngươi trồng nhiều linh điền thế này, đến lúc đó mỗi tháng nộp linh thảo, phải dựa theo số lượng linh điền giao nộp.”

Giang Ngư rất sảng khoái: “Được, đến lúc đó Từ quản sự cứ thu theo môn quy là được.”

Thấy Giang Ngư dễ nói chuyện như vậy, trong lòng Từ Hoa thở phào. Hắn ta nhớ tới điều gì, từ trong tay áo móc ra hai túi trữ vật nhỏ đưa cho nàng: “Linh Thảo Viên thu linh thảo của đệ tử, xưa nay đều là tông môn cung cấp hạt giống.”

Hắn ta nhìn khoảng linh điền khổng lồ: “Số hạt giống trước đó ta đưa cho ngươi, sợ là không đủ.”

Ở quá khứ cũng chưa từng có tiền lệ như Giang Ngư.

Trong lòng Giang Ngư cảm khái Thái Thanh Tiên Tông đúng là phúc hậu với đệ tử. Tuy rằng hạt giống linh thảo cấp thấp không đáng giá, nhưng có thể chăm sóc đến những phương diện này đến vậy, có thể thấy được sự rộng lượng.

Nhận lấy hạt giống, nàng nói lời cảm ơn với Từ Hoa, nhiệt tình mời hắn ta uống một chén trà. Từ Hoa nói mình còn có việc, cảm ơn nàng rồi phải rời đi.

Nhưng thật ra Tật Phong lại không nỡ đi.

Qua một đoạn thời gian không tới, nó chỉ cảm thấy linh khí nơi này dư thừa hơn trước kia quá nhiều, chỉ ở đứng ở đây đã làm ưng không muốn rời đi.

Còn có Giang Ngư, trước đó ưng xám đã rất thích nàng. Lần này gặp lại, nó chỉ cảm thấy trên người đối phương quanh quẩn một hơi thở rất thoải mái, làm nó không nhịn được muốn đến gần.

Thấy Tật Phong kỳ kèo, Từ Hoa bất đắc dĩ nhìn về phía Giang Ngư.

Ai có thể từ chối một con mãnh cầm thoạt nhìn cực kỳ hung dữ, lại sẽ dùng một đôi mắt hiền hòa nhìn bạn, cực kỳ ỷ lại bạn chứ?

Dù sao Giang Ngư không từ chối được.

Nàng đi qua ôm ưng xám một cái, đút cho nó vài cây linh thảo, vuốt cái đầu cúi xuống của nó: “Tật Phong chờ lúc nào rảnh thì đến chơi, bây giờ phải làm chính sự trước.”

Bấy giờ Tật Phong mới rầm rì chở Từ Hoa rời đi.

Tiễn ưng xám dễ thương dính người đi, Giang Ngư không khỏi nghĩ tới thằng con hư cao ngạo trong nhà kia.

Từ lúc nàng tỉnh táo lại đến bây giờ, còn không nhìn thấy Tiểu Hắc đâu.

Nàng tìm một vòng ở trong sân, bụi hoa cũng không buông tha, mà không thấy.

Tiểu lâu cũng không có.

Giang Ngư bất đắc dĩ, chỉ có thể dùng thần thức bắt đầu tìm tòi.

Thủ đoạn của tu sĩ quả nhiên rất tiện. Nàng nhanh chóng cảm ứng được hơi thở của Tiểu Hắc ở một chỗ cách tiểu lâu vài dặm.

Lúc Giang Ngư đi tìm, Tiểu Hắc đang ghé vào một chậu hoa quen thuộc ngủ ngon lành. Nàng tập trung nhìn kỹ, cạn lời: Đây không phải Thiên Diệp Bồ Đề mà Cơ sư huynh đưa cho nàng à?

Thiên Diệp Bồ Đề còn lớn hơn Tiểu Hắc một vòng, hơn nữa một chậu hoa nặng trịch đặt ở linh điền, cũng không biết Tiểu Hắc làm thế nào kéo được tới nơi này.

Mèo đen nhỏ có lẽ là ngủ đến thoải mái, cảnh giác ngày thường không còn, Giang Ngư đi đến bên cạnh rồi cũng chưa phát hiện.

Thấy nó ngủ đến thở khò khè, bụng nhỏ tròn xoe phình phình, Giang Ngư nổi lòng trêu đùa.

Nàng không thầy dạy cũng hiểu ngưng tụ linh lực thành một cái dây thừng, cách Tiểu Hắc, câu cả chậu hoa lên, tìm cái cây treo lên. Lại dùng chút mưu mẹo làm một cơn gió…

Chậu hoa nhỏ lảo đảo lắc lư, bé mèo đen đang trong mộng đẹp ý thức được không thích hợp, hoang mang rối loạn bò dậy, căng thẳng nhìn quanh chậu hoa đang lay khắp nơi.

Chờ khi phát hiện mình đang ngồi xổm ở chậu hoa, bị treo trên cây, gương mặt đen xì của nó hiện ra một loại mờ mịt mắt thường có thể thấy được.

“Ha ha!” Giang Ngư chỉ hận thế giới tu tiên không có máy ảnh, nếu không nhất định phải chụp lại dáng vẻ ngốc nghếch này của Tiểu Hắc.

Mèo đen nhỏ nghe được tiếng cười, lại nhìn thấy Giang Ngư, nào còn không rõ đã xảy ra cái gì.

Nó tức giận đến cắn răng, chân sau vừa giẫm, như một quả pháo nhỏ xông tới, chỉ muốn cắn cô gái đáng giận này một cái.

Giang Ngư cực kỳ được cưng chiều mà sợ hãi với hành động “nhào vào trong ngực” này. Nàng đón lấy được mèo con hiếm khi nhiệt tình như này, vui mừng nói: “Tiểu Hắc, ngươi cũng nhớ ta đúng không?”

Mèo đen nhỏ: “...”

Nó bị túm lấy hai chân trước, không thể động đậy tí nào.

Cuối cùng nó đã ý thức được chỗ không thích hợp.

Người này...

Nó nghi hoặc nhìn chằm chằm Giang Ngư, bỗng nhiên trừng lớn đôi mắt.

Không phải mất tu vi rồi à? Vì sao bây giờ thoạt nhìn đã tốt lại rồi?

Sao nàng làm được?

Hơn nữa, nó không kìm được ghé sát vào người Giang Ngư nhẹ nhàng ngửi ngửi, trên người nàng có một loại hương vị làm thú ngửi vào rất thoải mái.

Giống như khi còn nhỏ, nó thích nhất mùi gỗ trên cây ngô đồng màu bạc kia.

Ở trong mắt Giang Ngư, chính là trên khuôn mặt miễn cưỡng có thể thấy rõ ngũ quan mèo của mèo đen nhỏ trong chốc lát nghi hoặc, trong chốc lát khiếp sợ, ngốc nghếch dễ thương.

Nàng không nhịn được xoa xoa cái đầu to tròn của nó: “Con trai ngoan, mẹ nói cho con nghe, bây giờ mẹ đã trở nên lợi hại rồi.”

Nói xong, cũng không cho mèo đen thời gian phản ứng, một bàn tay xách nó vào trong ngực: “Nào, mẹ mang cưng đi trải nghiệm, cảm giác cao thủ võ lâm bay ở trên trời!”

Thật ra tu vi Kim Đan đã có thể ngự kiếm phi hành, nhưng Giang Ngư không biết thao tác thế nào. Nàng chỉ có thể ỷ vào thân thể uyển chuyển nhẹ nhàng, giống như trước kia xem cao thủ võ lâm trên phim truyền hình, mũi chân chúi xuống đất mượn lực bay lên. Sau khi cách một khoảng lại mượn dùng điểm lấy sức như nhánh cây gì đó, tiếp tục bay lượn về phía trước một khoảng.

Nhưng dù vậy cũng đã đủ làm nàng hưng phấn.

Giống như là đang chơi trò chơi thời thơ ấu vô số lần nằm mơ đều muốn thử, nàng bay không biết mệt lúc lâu mới dừng lại, đứng ở trên một tán cây lớn, quan sát dưới thân, là linh điền nàng trồng ra.

Nơi xa là cánh rừng bao la như sóng, trong ngực nàng đầy cảm giác kích động và thỏa mãn, không nhịn được đặt một bàn tay ở bên miệng làm thành hình cái loa, sung sướng hô một tiếng:

“Này…”

Nàyyyyy…

Giọng nữ trong trẻo từng tầng quanh quẩn giữa cánh rừng bao la.

Mèo đen nhỏ ngồi xổm trong ngực nàng không chạy thoát, bị chấn động đến da đầu tê dại, vẻ mặt chết lặng.

“Tiểu Hắc.” Nó nghe được giọng nói vui sướng của cô gái từ trên đỉnh đầu truyền xuống.

“Cưng xem…”

Nó nghi hoặc ngẩng đầu, thấy cô gái giơ tay chỉ vào linh điền đồ sộ phía dưới, hào khí muôn vàn: “Đây là ngàn dặm giang sơn mẹ gieo cho cưng đó!”

“...”

Mèo đen mặt lạnh tanh: Người này quá nửa đầu óc có bệnh.

Nhưng về phương diện khác, nó đúng là bị này khoảng lớn linh điền này làm cho chấn động rồi, thế cho nên quên luôn cả phản bác cái xưng hô “con trai ngoan” này.

Diện tích linh điền lớn như vậy, sự đầy đủ linh khí trong đó là những chỗ khác ở Linh Thảo Viên trăm triệu lần không thể so. Huống chi, linh thảo mà Giang Ngư tự tay trồng ra, luôn có một lực hấp dẫn đặc biệt với linh thú.


Tiểu Hắc thậm chí đều cảm thấy bồn Thiên Diệp Bồ Đề kia không thơm nữa.


Nó giãy giụa đi xuống, Giang Ngư vừa không lưu ý, đã thấy Tiểu Hắc rơi xuống như quả pháo nhỏ.


Đây chính là cái cây hơn trăm mét đó!


Trong lòng nàng vô cùng kinh hãi, thấy ngay quả cầu đen kia ở không trung cực kỳ tự nhiên điều chỉnh tư thế, nhẹ nhàng khéo léo rơi xuống mặt đất, lông tóc không tổn hao gì, sau đó hạnh phúc lăn trên mặt đất.


Nàng yên lòng, thở phào nhẹ nhõm, trêu ghẹo: “Tiểu Hắc, cưng đừng lăn trên mặt đất. Cưng vốn đã đen, lăn thêm hai cái nữa, mẹ không tìm thấy bóng dáng của cưng đâu.”


Mèo đen nhỏ đang lăn đến thoải mái, thân thể cứng đờ.


(*) Lời edit: Ở đây vì Giang Ngư là người hiện đại xuyên tới nên có một số xưng hô với động vật mình sẽ giữ xưng hô hiện đại.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK