Hồng Hồ thành thân là một trong thập đại thành trên Hạo Thiên đại lục, được xây dựng bởi hai vị trưởng lão Thánh hiền của Hạo Thiên Thần địa, bọn hắn gia tộc đương nhiên cũng là một phần tử của Hạo Thiên Thần địa, có được siêu nhiên địa vị. Đây cũng là cách Hạo Thiên Thần địa cũng nhưng nhiều Thần địa khác dùng để phát triển thế lực, dù sao một cái Thần địa cũng quá mức khổng lồ, địa vực rộng lớn, để cho cường giả trong Thần địa xây dựng gia tộc thế lực sẽ dễ dàng quản lý hơn nhiều, dù sao những người này đều trung tâm với Thần địa.
Hồng gia cùng Hồ gia đều có thực lực không kém một cái Thánh địa, trong tộc đều có Bán bộ Hỗn độn cảnh đại năng tọa trấn, thực lực vô cùng mạnh mẽ, bọn hắn trong tộc con cháu có thiên phú cao đều là Hạo Thiên Thần địa đệ tử, dĩ nhiên cũng có nhiều con cháu không có đủ thiên phú, cũng không có khả năng đều nhập Thần địa, đều là lại gia tộc.
Hồng Vân Thanh là đời này Hồng gia tam thiếu gia, năm nay cũng có bốn mươi tuổi đã tu thành Thần cấp nhị trọng, thiên phú cũng có thể nói là vô cùng mạnh mẽ, sẽ là kẻ chắc chắn tại hai năm sau đi vào Thần địa, địa vị tại trong Hồng gia cũng có thể nói là cao vô cùng, rất được đại năng trong tộc sủng ái, việc này đương nhiên cũng dẫn đến hắn tính cách càng ngày càng âm hiểm, độc đoán, tại Hồng Hồ thành hoàng hành ngang ngược, di họa không ít tu giả cấp thấp cùng tán tu khác.
Hắn lần này ra ngoài lịch lãm chém giết với Yêu thú trở về gặp được một đôi nam nữ, với lịch duyệt của mình, hắn có thể dễ dàng nhìn ra nữ tử không những là một cái siêu cấp bại hoại vưu vật mà nàng kia vẫn còn là một xử nữ, nhất thời hắn đối với nàng đã nổi lên vô hạn ý tưởng, muốn đem nàng kị ở dưới thân, đương nhiên, hắn không biết đây là cái y tưởng ngu ngốc nhất đời hắn.
“Vù...”. “Xoạt...”. “Hừm...”. Hồng Ân Thành theo lệnh của Hồng Vân Thanh xuất kiếm chém về phía Thiên Quân, kiếm mang mãnh liệt, uy thế cường đại, lấy một cái Thánh tổ bước thứ hai tu vi đương nhiên có thể dễ dàng nghiền áp, chém giết một cái Thần cảnh tam trọng thiên thiên tài. Bất quá khi kiềm quang sắp đến gần Thiên Quân thì quang hoa chợt lóe, một bóng người xuất hiện trước mặt Thiên Quân khẽ phất tay, nhất thời, kiếm quang băng tán biến mất vô tung vô ảnh, cái này đơn giản cho thấy kẻ xuất thủ cường đại hơn Hồng Ân Thành nhiều.
“Hả?”. Hồng Ân Thành con ngươi co rụt sau đó nhìn về phía người cản lại kiếm quang của hắn, nhất thời im lặng. Hại vị Thánh tổ còn lại cũng hơi nhíu mày nhưng cũng không nói gì.
“Hông Ân Vũ hộ pháp, ngươi làm cái gì?”. Hồng Vân Thanh nhìn thấy người cản lại công kích của Hồng Ân Thành thì lạnh lùng nói. Hồng Ân Vũ là Thánh tổ bước thứ bảy, cũng không phải nguyên bản là Hồng gia, chỉ là kẻ này thực lực cường đại, ở trong gia tộc cũng có cống hiến to lớn, được vinh dự là một trong chín vị Hộ pháp của Hồng gia, địa vị tôn sùng. Bất quá nói như thế nào thì hắn cũng không phải người của Hồng gia, địa vị cao quý nhưng vẫn không so được với Hồng gia dòng chính thiên tài như Hồng Vân Thanh, vì lẽ đó hắn mời đi hộ tống đám người Hồng Vân Thanh đi lịch lãm.
“Tam thiếu gia! Nơi này là Hạo Thiên Thần địa địa vực, chúng ta đều là Hạo Thiên Thần địa thành viên, ngươi vì một chút tư lợi lại muốn chém giết một vị thiên tài, đừng nói để Hạo Thiên Thần địa cao tầng biết, gia tộc cường giả cũng không để cho ngươi làm như thế!”. Hồng Ân Vũ hơi chút nhíu mày nói. Cái này Hồng Vân Thanh thiên phú đích thực không phải thấp, chỉ là làm người quá mức kém cỏi, cực đoan, theo như hắn thấy thì kẻ này khó thành đại nghiệp. Tại Hồng Hồ thành còn có thể kiêu ngạo vốn liếng, đi ra ngoài đụng một cái cường đại hơn thì thật có khả bị giết thế nào cũng không biết, mà lại Thiên Quân cùng Ám Vũ đều không phải bình thường thiên kiêu, có khả năng cũng là người của gia tộc lớn, Hông Vân Thanh đúng thật là bị sắc tâm nhuốm đậm đến ngu ngốc rồi, Hạo Thiên Thần địa không thiếu nhất chính là đại thế gia, đụng một cái liền nhảy ra một vị Hư vô cảnh Thánh hiền cũng không có gì lạ.
“...”. Hồng Ân Vũ nói lập tức khiến Hồng Vân Thanh hơi chút tỉnh táo, con ngươi gấp rút co lại. Sau đó nhưng lại hừ lạnh nhìn Hồng Ân Vũ. “Ngươi cũng tính là Hạo Thiên Thần địa thành viên? Các ngươi có thể phụ thuộc vào thế gia của Hạo Thiên thần địa mà thôi, không phải Hạo Thiên Thần địa đệ tử, ngươi lấy tư cách gì dám nói là Hạo Thiên Thần địa thành viên? Ngươi cũng chỉ xem như là bề tôi của Hạo Thiên Thần địa mà thôi!”. Nhà hắn lão tổ là Hạo Thiên Thần địa đỉnh cấp trưởng lão, tuy rằng không phải là xếp hạng trưởng lão nhưng cũng là Bán bộ Hỗn độn cảnh đại năng, bất luận thực lực hay địa vị cũng là vô cùng cao, Hồng gia tại Hạo Thiên Thần địa tổng bộ cũng có được thế lực mạnh mẽ, rất nhiều Hạo Thiên Thần địa đệ tử cũng không dám có tộc nhân bình thường của Hồng gia như thế nào, cho dù Thiên Quân cùng Ám Vũ đều là Hạo Thiên Thần địa đệ tử nhưng cũng chưa chắc dọa được hắn.
“Đây là chuyện của ta, ngươi nếu đã là Hộ pháp của Hồng gia ta cũng nên hiểu rõ vị trí của mình!”. Hắn bỏ qua Hồng Ân Thành lạnh lùng liếc nhìn Thiên Quân nói.
“Aiii...”. Hồng Ân Thành nghe vậy thì thở dài sau đó như làm ra quyết định nào đó, chỉ là hắn vẫn tránh qua một bên. Nhìn đến Thiên Quân cùng Ám Vũ đều có áy náy không hề dấu diếm, chuyện này hắn quản được nhưng lại không dám quản, hắn nợ Hồng gia, ở Hồng gia còn có gia thân của hắn, chuyện này hắn cũng khó lòng xuất lực.
“Hừ! Tính ngươi thức thời!”. Hồng Vân Thanh hừ lạnh sau đó nhìn về phía Thiên Quân. “Bất quá hắn nói cũng không sai, nơi này đều là Hạo Thiên Thần địa, ngươi cấp ra một cái giá cả, ta tiếp nàng về bên ta, như thế nào?”. Hắn nói như ra lệnh, phảng phất Ám Vũ chỉ là một cái đồ vật trao đổi mà thôi. Kỳ thực trong thế giới tu giả thì hạ nhân đem ra trao đổi cũng không phải không có, chỉ là chí ít cũng là hai bên tự nguyện, cũng xem như là bi ai của hạ nhân.
“Công tử muốn chuộc thân cho ta?”. Thiên Quân còn chưa nói thì Ám Vũ đã hơi chút kinh ngạc ngẩng đầu nhìn Hồng Vân Thanh, con ngươi nhưng là long lanh biến hóa, cái sau nhìn đến lập tức ngây ngẩn cả người, hầu kết kéo xuống nuốt một ngụm nước bọt, hận không thể ngay lập tức đem nàng lên làm.
“Không sai! Ta muốn đem lại cuộc sống hạnh phúc cả đời cho nàng, muốn cho nàng cuộc sống vô ưu vô lo!”. Hắn cười cười đầy hiền hòa nhìn Ám Vũ nói. Đương nhiên cũng giả tạo vô cùng.
“Ngươi muốn chuộc thân cho nàng?”. Thiên Quân vẫn ăn thịt nướng nhìn lên nói. Chỉ là giọng nói đã có chút lạnh. Vốn nghĩ một cái cự long sẽ không cần vì một con giun con mà tức giận nhưng xem ra không được rồi, con giun này cũng có chút bản lĩnh đi. “Cái giá chuộc thân cho nàng nhưng là không rẻ đâu?”. Hắn cười nhạt nói.
“Hừ! Cho ngươi mặt mũi còn dám nói!”. Hồng Vân Thanh hừ lạnh sau đó ném ra một cái túi trữ vật. “Đây là một trăm cái Hạ phẩm Thần thạch, đủ chứ?”.
“Há? Một trăm cái Hạ phẩm Thần thạch...”. Thiên Quân hơi vươn tay túm lấy túi trữ vật. “Xem như thêm chút lộ phí! Bất quá ta nói cái giá chuộc thân cho nàng ngươi không trả nổi, ngươi có tin không?”. Hắn nhưng lại không xem vào đâu cười híp mắt nhìn Hồng Vân Thanh.
“Ha ha. Ngươi dám nói sao? Có cái gì mà Hồng Vân Thanh ta không thể trả nổi? Một cái Thần cảnh tam trọng thiên mà thôi, cho dù có chút sắc cũng chỉ có như thế mà thôi!”. Hồng Vân Thanh hừ lạnh nói. “Ngươi có dám nói ra cái giá ta không trả nổi?”. Hắn hai con ngươi như co lại thành điểm lạnh lùng liếc xéo Thiên Quân.
“Cái giá chuộc Ám Vũ... Ha ha, chính là Hồng gia ngươi cũng không trả được!”. Thiên Quân cười quỷ dị nói. “Ta muốn nói chính là đem Hồng gia ngươi cho ta cũng không được!”.
“Ngươi nói cái gì...”. Hồng Vân Thanh toàn thân bắn ra sát khí mãnh liệt, không những là hắn, phía sau hắn Hồng gia đám người cũng như cự long thức tỉnh, một đám khí tức ầm ầm bộc phát. Bất quá Hồng Vân Thanh lại chợt cảm thấy tay mình mát lạnh, ngay sau đó một cảm giác lạnh lẽo cũng đau đớn vô cùng truyền đến.
“Ah... Ah... Tay của ta...”. Hắn kinh hãi nhìn xuống bản tay đang đặt lên vai Ám Vũ thì nhất thời nhìn thấy bàn tay không biêt từ khi nào đã biến mất, một chút máu nhưng còn chứ kịp chảy ra, đau đớn vô cùng hắn liền gầm lên, điên cuồng lùi vầ phía sau tránh xa Ám Vũ.
“Hix... Thiếu gia, nô gia chỉ đáng một cái Hồng gia thôi sao?”. Ám Vũ nhưng xem như không có gì ánh mắt đáng thương nhìn Thiên Quân nói.
“Ha ha, Một cái Hồng gia đương nhiên còn không có khả năng đó, Ám Vũ của ta xinh đẹp như thế này đâu!”. Thiên Quân thấy vậy cũng hơi chút ngẩn ra sau đó cười lớn nói. Nàng quả thực rất đẹp, cho dù là Thiên Quân định lực cap tuyệt cũng có lúc khó lòng kìm được, vưu vật quả nhiên không phải tầm thường có thể so sánh. “Đừng giết bọn hắn, ta muốn cho hắn thấy Hồng gia hắn cho dù chồng cả đi vào cũng không đủ chuộc lấy ngươi!”. Hắn lạnh nhạt nói vu vơ, sau đó lại tiếp tục ăn thịt nướng, xem như chuyện ở đây cũng không liên quan đến hắn, cũng không có khả năng gây nên hắn chú ý.
“Hì hì!”. Ám Vũ cười hì hì quay đầu đứng lên nhìn đám người Hồng gia vẫn đang chưa thoát khỏi kinh ngạc.
“Giết... Giết nàng cho ta!”. Hồng Vân Thanh đau đớn, khuôn mặt vặn vẹo gầm thét. “Không! Không! Giữ lại nàng một mạng, ta muốn cho nàng biết hậu quả dám chém một tay của ta!”. Hắn đương nhiên vô cùng giận dữ, cái này thương thế cũng không phải không thể chữa trị, chỉ là hao tốn không ít, mà lại có khả năng ảnh hưởng đến kết quả hắn hơn một năm sau thi tuyển vào Hạo Thiên Thần địa. Nhất thời lập tức ghi hận lên Ám Vũ cùng Thiên Quân.
“Vù...”. “Vù...”. Nhất thời ngoại trừ Hồng Ân Vũ ban nãy không xuất thủ ra thì ba cái Thánh tổ còn lại đều lao lên đánh về phía Ám Vũ cùng Thiên Quân, muốn bắt cái trước, cái sau nhưng lại muốn độc ác hợn, liền muốn chém giết. Bọn hắn nhưng là không thấy Thiên Quân đang quá ung dung ngồi ăn thịt nướng ah.
“Hừ! Có ý định với nô gia lại còn dám đánh chủ ý lên Thiếu gia, các ngươi đáng chết!”. Ám Vũ nhìn cũng không nhìn, hừ lạnh một tiếng, nhất thời ba người đang lao lên kia giống như trúng phải trọng kích, tại trên không trung thổ huyết bật ngược trở lại.
“Ầm...”. “Ầm...”. “Ầm...”. Ba người chật vật rơi về phía sau va ngã mấy cái đại thụ, thân hình liền bị bụi mù che lấp. Biến cố bất ngờ lập tức khiến cho đám người Hồng gia kinh ngạc đến ngây ngươi sợ hãi. “Vụt!”. Hồng Ân Vũ con ngươi co rụt, thân hình lóe lên đã đứng trước mặt Hồng Vân Thanh, mặc cho hắn koong thích cái sau nhưng không thể để kẻ này chết ở nơi này được.
“Tiểu đệ đệ dám có ý định với tỷ tỷ đây, có sắc tâm nhưng không có sắc đảm sao? Haizzz... thật làm tỷ tỷ thương tâm nha!”. Ám Vũ vẫn là khuôn mặt cười cười khiến cho thiên địa cũng phải ảm đạm rồi lại thở dài nói.
“Các hạ nhưng cũng là cường giả không yếu, làm sao cần phải ấn dấu tu vi, không lẽ có ý đồ với Hồng gia ta?”. Hồng Ân Vũ đầy nghiêm nghị nhìn Ám Vũ nói. Một sát na trước hắn còn nhìn thấy tu vi của nàng là Thần cảnh tam trọng thiên, lúc này nhưng lại một chút cũng không thấy, dĩ nhiên là cả sau cố ý không muốn cho hắn thấy hoặc là tu vi quá cao, hắn nhìn không đến!
“Nói nhảm với nàng lầm gì, mau bắt lấy nàng cho ta, ta muốn đem nàng hành hạ dưới khố, đem nàng vào kỹ viện cho người người đều kị, khiến cho nàng biết đắc tội Hồng Vân Thanh ta hậu quả!”. Hồng Vân Thanh thấy Hồng Ân Vũ chủ động xuât thu thì lập tức hô lên. “Mau cho nàng thấy chỉ có một chút thiên phú cùng sắc đẹp đó cũng không có gì dùng, cho nàng biết thế giới này có nhiều người nàng không nên đụng đến...”. Hắn như hơi chút điên cuồng vặn vẹo nói.
“Hắc hắc...”. Ám Vũ nghe vậy thì con ngươi phát lạnh, nàng nhưng là giận quá hóa cười. “Tốt! Tốt! Tốt lắm! Cút!”. Nàng một câu gầm lên như là chuông đồng đại lữ, đứng mũi chịu sào nhất là Hồng Ân Vũ, hắn con ngươi trợn trừng, thất khiếu chảy máu, thân hình như gặp trọng kích bay về phía sau gần như muốn ngất đi, trong đầu lại là nổ vang hai chữ. “Thánh hiền!”.
“Phốc...”. Tiếp đó Hồng Vân Thanh con ngươi tái nhợt đứng trước mặt Ám Vũ, chợt một tiếng vỡ vụn vang lên, cái trước thân hình chợt co rúm, hai con ngươi không dám tin tưởng nhìn xuống hạ thân, máu tươi đã nhuốm đỏ.
“Ah...”. “Ah...”. “Rầm... rập...”. Hắn một tay còn lại lập tức ôm lấy hạ thân lăn lộn trên mặt đất không ngừng gầm thé đầy đau đớn, Hắn tay trái bị Ám Vũ không hiểu chém rụng, lúc này đến cả mệnh căn cũng không hiểu làm sao bị đánh toái, nếu không có đại năng cho hắn chữa trị thì cuộc sống sau này liền như cái thái giám, vui vẻ nhân sinh liền không dám nghĩ đến.
“...”. Hồng gia thanh niên đám người phía sau Hồng Vân Thanh thấy như vậy thì đều là mặt mũi tái nhợt kinh hãi nhìn Ám Vũ, một cái hừ lạnh liền đánh bay ba vị Thánh tổ cảnh sơ kỳ Hồng Ân Thành đám người, quát một tiếng cũng là đánh bay Thánh tổ bước thứ bảy Hồng Ân Vũ, thực lực tu vi không biết đã đạt đến cấp độ nào rồi.
“Ầm!”. “Ầm...”. Một chỗ kia Hồng Ân Vũ khí thế bộc phát đứng dậy, hắn khóe miệng máu tươi vẫn còn chảy ra không ngừng nhưng nhìn thấy Hồng Vân Thanh như vậy thì lập tức lao lại.
“Tam thiếu gia... Tam thiếu gia...”. Hắn vội truyền lực lượng vào Hồng Vân Thanh thể nội hòng cảm lại máu, giữ lại một mạng cho Hồng Vân Thanh, cái sau nhưng là đau đớn vặn vẹo điên cuồng gầm lên.
“Ngươi mau giết bọn hắn cho ta, giết...”. Hắn như một cái chó điên gầm thét vào mặt Hồng Ân Vũ, phảng phất cái sau chỉ như một cái hạ nhân nhà hắn mà thôi. Hắn nhưng là còn không ý thức được, Hồng Ân Vũ còn xa xa không phải đối thủ Ám Vũ.
“Xoạt!”. Hồng Ân Vũ nghe thế thì con ngươi ro rụt, hắn biết không phải đối thủ của Ám Vũ nhưng bản thân hắn cũng biết không thể đơn giản như thế dừng lại, tay phải hoa lên, một đao chém về phía Ám Vũ, thình lình đã lĩnh ngộ đến Đao thế tiểu thành, thực lực không phải tầm thường.
“Kịch!”. Thế nhưng làm hắn kinh hãi gần chết đó là một bàn tay trắng thon dài chợt vươn ra trước mặt Ám Vũ, hai ngón tay kẹp lấy đao của hắn, hắn muốn nhúc nhích một chút cũng không được. Hắn nhìn lại thì lập tức nhìn thấy chính là thanh niên gọi là Vũ Thiên Quân kia.
“Ngươi rất thú vị!”. Thiên Quân cười nhạt nhìn Hồng Ân Vũ nói. Kẻ này biết không có khả năng là đối thủ của Ám Vũ nhưng vẫn như thế công kích về phía nàng, đây đơn giản chính là hành vi chịu chết. xem ra kẻ này là một cái có nguyên tắc, có ân tất trả, mà lại Hồng gia có ân với hắn!
Tác giả: Đế Thanh
Nguồn: truyencv.com
Danh Sách Chương:
Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK