Diệp Nhiên thở rất khẽ, Lục Nam Châu đưa tay xoa vết đỏ trên má cậu rồi lẩm bẩm: "Hôm nay gặp cha hình như em không vui lắm nhỉ?"
Anh dừng một lát rồi nói tiếp: "Cha em dữ thật đó."
Đây là điều năm năm trước Diệp Nhiên nói với anh.
Lúc ấy Diệp Nhiên luôn ghét về nhà, cứ đến cuối tuần lại trốn chú Lâm tài xế tới đón mình, nghĩ ra đủ cớ để khỏi phải về.
Sau khi hai người hẹn hò, Diệp Nhiên càng ít về hơn, mỗi khi rảnh rỗi luôn đi với Lục Nam Châu.
Hôm đó cũng là thứ Sáu, Diệp Nhiên đứng trên lầu nhìn chiếc xe hơi màu đen đang chờ ngoài cổng, nói với chú Lâm ở đầu dây bên kia: "Bạn học cháu té gãy chân rồi."
Chú Lâm: "...... Cậu lại không về nữa à?"
Diệp Nhiên: "Vâng."
"Thiếu gia à," chú Lâm tận tình khuyên nhủ, "Bạn học cậu gãy chân, nếu cậu muốn thăm thì thăm xong chúng ta về nhà cũng được mà." Sao lại không về chứ?
Diệp Nhiên: "Không được, phải thăm hai ngày lận."
Chú Lâm: "......"
Diệp Nhiên cúp máy, vừa quay lại thì thấy Lục Nam Châu đứng sau lưng cười trêu: "Bạn học nào của em bị gãy chân thế?"
Diệp Nhiên: "Anh đó."
Lục Nam Châu nghẹn họng, bất mãn nói: "Bạn học gì hả? Anh là bạn trai em mà!"
Mặt Diệp Nhiên hơi nóng lên.
Hai người đã hẹn hò gần nửa tháng nhưng mỗi lần nghe Lục Nam Châu nói hai chữ "bạn trai" này, cậu vẫn còn hơi lúng túng.
Đây là lần đầu tiên cậu có quan hệ thân mật như vậy với một người vừa lạ vừa quen.
Hình như hơi kỳ quái nhưng vẫn khiến cậu sinh ra ỷ lại.
"Sao lại ngẩn ngơ thế?" Lục Nam Châu véo nhẹ má cậu rồi vừa lòng thỏa ý nói, "Mềm thật."
Diệp Nhiên: "......"
Diệp Nhiên đẩy tay anh ra rồi đi xuống lầu.
"Nhiên Nhiên," Lục Nam Châu đuổi theo nắm tay cậu đi mấy bước, sau đó hỏi lại câu mình từng hỏi khi lần đầu cõng cậu chạy, "Sao em...... không muốn về nhà vậy?"
Diệp Nhiên im lặng một hồi mới nói: "Cha em dữ lắm."
"Dữ?" Lục Nam Châu lập tức khẩn trương, "Có phải ông ấy đánh em không?!"
Diệp Nhiên lắc đầu: "Em không muốn ở chung với ông ấy."
Nghe giọng nói buồn bực của cậu, Lục Nam Châu nhíu mày: "Hay là ông ấy đối xử tệ với em?"
"Ông ấy......" Diệp Nhiên mở miệng nhưng lại không biết nói thế nào.
Hình như cậu vẫn chưa học được cách giãi bày tâm sự với người khác.
Từ nhỏ cậu đã không có bạn thân, mọi chuyện đều giấu trong lòng, dần dà cũng không biết phải bộc bạch thế nào.
"Không sao." Thấy bộ dạng này của cậu, Lục Nam Châu cọ xát lòng bàn tay cậu, "Khi nào em muốn thì nói với anh cũng được."
Anh kéo Diệp Nhiên đi ra ngoài, "Đi ăn cơm thôi."
Diệp Nhiên do dự nói: "Chú Lâm còn ở ngoài mà."
Lục Nam Châu dừng lại rồi cười với cậu: "Em quên rồi à? Anh chạy nhanh lắm đó."
Diệp Nhiên chưa kịp hiểu gì thì đã thấy Lục Nam Châu cởi áo khoác trùm lên đầu cậu.
Diệp Nhiên nắm áo khoác mờ mịt hỏi: "Anh làm gì vậy?"
Lục Nam Châu khom lưng cõng cậu chạy như lần đầu tiên, "Đi thôi!"
"Lục Nam Châu," một tay Diệp Nhiên nắm chặt áo khoác, tay kia ôm cổ anh, hơi thở dồn dập phả vào cổ, "Anh chạy chậm chút đi......"
Lục Nam Châu càng chạy nhanh hơn.
Diệp Nhiên: "......"
Họ chạy ra cổng trường, bỏ lại chiếc xe màu đen kia phía sau.
Ngày hè rất dài, ánh hoàng hôn giăng kín chân trời, cây cối hai bên đường đều bị nhuộm đỏ.
Lục Nam Châu dần chạy chậm lại rồi cõng Diệp Nhiên thong thả đi từng bước.
Diệp Nhiên kéo áo khoác xuống khỏi đầu, sắc trời đỏ như lửa ập vào mắt, rực rỡ hơn bất kỳ bức tranh nào cậu từng thấy.
"Lục Nam Châu," Diệp Nhiên ôm chặt cổ anh, "Đẹp thật đó."
Lục Nam Châu gật đầu, "Anh đẹp lắm."
Diệp Nhiên: "......"
Diệp Nhiên: "Đâu phải nói anh." Da mặt dày thật.
Lục Nam Châu bất mãn nói: "Chứ anh không đẹp sao?"
Diệp Nhiên quay đầu nhìn anh.
Gương mặt trước mắt góc cạnh rõ ràng và tràn đầy sức sống, mỗi khi cười lại khiến cậu nhớ tới ánh nắng tươi đẹp, vừa ấm áp vừa rực rỡ.
Thấy Diệp Nhiên không nói gì, Lục Nam Châu lắc cậu, "Nhiên Nhiên?"
Diệp Nhiên dựa vào vai anh "ừ" một tiếng.
Lục Nam Châu lại lắc cậu, "Em vẫn chưa trả lời anh đâu."
Diệp Nhiên: "Nói rồi mà."
Lục Nam Châu thắc mắc: "Lúc nào cơ?" Sao mình không nghe nhỉ?
Đáy mắt Diệp Nhiên hiện lên ý cười, "Em nói rồi mà."
Lục Nam Châu: "Nhưng anh chưa nghe thấy, làm sao bây giờ?"
Diệp Nhiên: "Mặc kệ."
Lục Nam Châu dụ dỗ cậu: "Vậy em lặp lại lần nữa được không?"
Diệp Nhiên: "Không muốn."
Lục Nam Châu: "Nhiên Nhiên......"
Ánh nắng từ từ phai nhạt làm bóng hai người đổ dài.
Tuy Diệp Nhiên không muốn về nhà nhưng cũng không dám trốn mãi.
Cách mấy tuần cậu lại ngoan ngoãn theo chú Lâm về nhà ở hết hai ngày cuối tuần, chiều Chủ Nhật lại chạy về trường.
Lục Nam Châu không gặp được người, nhớ cậu cũng chỉ biết gọi điện thoại.
Nhưng khi ở nhà, Diệp Nhiên luôn nói rất nhỏ như sợ bị ai phát hiện.
Lục Nam Châu băn khoăn, "Em ở đâu vậy? Không tiện nói chuyện à?"
"Ở nhà," Diệp Nhiên dừng một lát rồi nói, "Cha em đang ở ngoài kia."
Lúc này Lục Nam Châu mới nhớ cha Diệp Nhiên vẫn chưa biết chuyện hai người họ, nói lớn sẽ dễ bị cha cậu phát hiện.
Anh vội vàng hạ thấp giọng, "Vậy anh cúp trước nhé......"
"Không cần đâu," Diệp Nhiên nắm chặt điện thoại, "Nói nhỏ chút được rồi."
Lục Nam Châu cười, "Ừ, vậy anh sẽ nói nhỏ lại."
Anh huyên thuyên trò chuyện với Diệp Nhiên hơn nửa ngày mà không nỡ cúp máy.
Trần Du ở chung ký túc xá với anh mờ mịt hỏi: "Cậu gọi điện mà sao cứ như ăn trộm thế?" Các cậu đang yêu đương vụng trộm đấy à?
Lục Nam Châu giải thích: "Cha Nhiên Nhiên vẫn chưa biết chuyện tụi tớ mà."
"Cũng đúng," Trần Du gật gù, "Chuyện này phải bàn kỹ mới được."
"Nhiên Nhiên bảo cha cậu ấy dữ lắm," Lục Nam Châu nói, "Nếu cậu ấy muốn nói thì tớ sẽ về chung với cậu ấy."
Trần Du nhìn anh với vẻ bi tráng, "Có khi nào cha cậu ấy sẽ đánh gãy chân chó của cậu không?"
Lục Nam Châu: "...... Chắc không đâu nhỉ?"
"Sao lại không?" Trần Du nói, "Ở quê tớ có thằng bạn dẫn bạn trai về nhà, hai đứa bị cha nó rượt chạy khắp làng, chân cũng gãy luôn."
Lục Nam Châu khiếp sợ hỏi: "Bị cha nó đánh gãy à?"
Trần Du: "Không phải, lúc chạy bị té xuống hố nên mới gãy."
Lục Nam Châu: "......"
Lục Nam Châu yên tâm hơn, "Ít ra cũng không phải bị đánh gãy."
Trần Du: "Nhưng cha Diệp Nhiên dữ thế kia thì chưa chắc đâu."
Lục Nam Châu: "Vậy phải làm sao bây giờ?"
Trần Du lanh trí nói, "Cậu tự đánh gãy chân chó của mình trước đi, vậy ông ấy đâu còn gì để đánh nữa."
Lục Nam Châu: "......" Cảm ơn cậu nha.