Diệp Nhiên: "Anh ấy cũng đang bắt gà."
Lâm Nhược: "......"
"Không phải," Lâm Nhược sốt ruột nói, "Hai người ngoại trừ bắt gà không làm gì khác nữa sao?"
Diệp Nhiên lí nhí: "Có hôn nữa."
"Chỉ hôn thôi à?!" Lâm Nhược kinh ngạc, "Lâu như vậy mà cậu vẫn chưa ngủ với người ta sao?!"
Diệp Nhiên làu bàu, "Tại anh ấy không chịu...... Tớ......"
"Anh ta không chịu ngủ với cậu mà cậu không biết đè anh ta à?" Lâm Nhược chỉ tiếc rèn sắt không thành thép nói, "Uổng công tớ dạy cậu nhiều như vậy, là ai đòi theo đuổi đàn ông hả?"
Diệp Nhiên: "Thì đang theo đuổi còn gì......"
"Đuổi hai tháng mà chỉ mới hôn nhau," Lâm Nhược cả giận, "Còn một tháng nữa thôi đó, cậu định hôn thêm mấy lần rồi về nhà à?"
Diệp Nhiên rầu rĩ nói: "Tớ đâu có mạnh bằng anh ấy, chẳng lẽ tớ hiếp anh ấy được sao?"
"Hiếp cái gì?" Lâm Nhược chém đinh chặt sắt nói, "Trong lòng anh ta mừng tới nỗi đốt pháo ấy chứ!"
Diệp Nhiên: "...... Thật sao?"
"Gọi cậu một tiếng bé cưng cũng đủ làm anh ta biến thành lu giấm thành tinh," Lâm Nhược nói, "Cậu tưởng anh ta không muốn ôm cậu lật qua lật lại thế này thế kia sao? Cần gì cậu phải mạnh hơn anh ta, anh ta chỉ ước cậu tự mình động thôi, đến lúc đó cậu có muốn chạy cũng không thoát đâu!"
Diệp Nhiên tò mò hỏi: "Sao cậu...... rành quá vậy?"
Lâm Nhược nghẹn họng, nói qua loa: "Mấy tên đàn ông chó này tớ còn không biết hay sao?"
Diệp Nhiên: "Cậu cũng là đàn ông mà." Sao tự chửi mình luôn thế?
Đúng lúc này, bên cạnh Lâm Nhược đột nhiên có người cười khẩy rồi trầm giọng nói: "Đàn ông chó? Nói ai thế?"
Lâm Nhược giật nảy mình, vội vàng bảo Diệp Nhiên: "Không nói nữa, bye." Sau đó vội vàng cúp máy.
Sao lạ thế? Diệp Nhiên buồn bực nghĩ, người đàn ông lúc nãy là ai? Lâm Nhược hẹn hò rồi à?
Cậu đang định quay lại bắt gà thì thấy Lục Nam Châu chất gà lên xe như sắp đi giao hàng.
Diệp Nhiên đi tới, "Anh bắt xong rồi à?"
Lục Nam Châu "ừ" một tiếng rồi nói: "Em ở đây đợi đi, giao xong tôi về ngay."
Diệp Nhiên ngoan ngoãn đáp lại, tiếp tục cò kè mặc cả: "Gà khó bắt quá à, bắt một con thôi được không?"
Lục Nam Châu lên xe, gật đầu nói trong tiếng động cơ ù ù: "Không được ít hơn đâu đấy." Ít hơn thì chẳng có gì để bắt nữa.
Một con chắc sẽ bắt được nhỉ? Diệp Nhiên nhìn theo xe Lục Nam Châu chạy xa rồi lại quay đầu nhìn bầy gà cục ta cục tác gần đó --- Chắc vậy.
Hai tiếng sau, Diệp Nhiên chỉ bắt được mấy cọng lông gà: "......" Hôm nay e là không được hôn rồi.
Khi Lục Nam Châu về thì trời âm u xám xịt, chỉ chốc lát sau, mưa đổ xuống như trút.
Anh lái xe ngang qua cổng thôn, trong tiếng mưa ào ào loáng thoáng nghe thấy gì đó. Nhưng mưa to quá nên anh cũng không để ý mà chạy thẳng về trại gà.
Tiểu Trương đã về, đang cười ngây ngô trong chòi trú mưa.
Lục Nam Châu đi tới, "Cậu và Phương Nịnh thành đôi rồi à?"
Tiểu Trương ngượng ngùng gật đầu.
"Ngốc xít." Lục Nam Châu cười, thấy Diệp Nhiên không có ở đây nên thắc mắc, "Diệp Nhiên đâu?"
Lúc này Tiểu Trương mới phát hiện Diệp Nhiên không về chung với anh.
"Anh ấy ra cổng thôn chờ anh mà," Tiểu Trương đáp, "Anh không thấy anh ấy sao?"
Lục Nam Châu giật mình, "Mưa to như vậy sao cậu ấy lại chạy ra đó?!"
Tiểu Trương nói: "Lúc anh ấy đi vẫn chưa mưa đâu, nói không bắt được gà nên muốn ra đó chờ anh."
Lục Nam Châu sực nhớ khi chạy ngang cổng thôn có nghe thấy tiếng gọi mơ hồ --- Là Diệp Nhiên gọi anh sao?
"Thế cậu ấy không mang theo dù à?!"
Tiểu Trương lắc đầu: "Lúc đó thời tiết còn đẹp lắm, ai ngờ đột nhiên đổ mưa."
Hắn chưa kịp nói hết thì Lục Nam Châu đã lao ra cửa lái xe đi.
Tiểu Trương: "......" Anh cũng có mang dù đâu.
Khi Lục Nam Châu đến cổng thôn, mưa càng to hơn.
Anh hạ cửa xe xuống nhìn quanh một vòng nhưng không thấy Diệp Nhiên.
Đi đâu rồi? Anh lấy điện thoại ra gọi cho Diệp Nhiên, đầu dây bên kia vang lên câu "Thuê bao quý khách vừa gọi hiện không liên lạc được."
Đang yên đang lành sao lại khóa máy? Anh càng nghĩ càng bất an, đang định gọi tiếp thì Tiểu Trương gọi tới.
"Lục ca," anh nghe Tiểu Trương sốt ruột nói, "Các anh không sao chứ? Em nghe thím Trương nói cổng thôn có tai nạn đó!"
Lục Nam Châu bàng hoàng, tai nạn...... Bỗng nhiên anh không nghe thấy gì nữa, chỉ còn hai chữ này văng vẳng bên tai.
Anh đột ngột mở cửa xe, bóng dáng cao lớn đứng trong cơn mưa tầm tã, toàn thân ướt sũng.
Anh hoảng loạn nhìn quanh, "Diệp Nhiên!"
Nước mưa thi nhau rơi xuống mặt anh.
"Diệp Nhiên! Nhiên Nhiên! Nhiên Nhiên......"
"Lục Nam Châu!" Một tiếng gọi quen thuộc chợt vọng vào tai, Lục Nam Châu quay đầu thấy Diệp Nhiên ướt sũng chạy tới.
"Sao đứng đây dầm mưa thế?" Diệp Nhiên lau nước mưa trên mặt anh, "Mau vào xe đi......"
Còn chưa dứt lời thì Lục Nam Châu đã bất ngờ ôm chầm người trước mắt.
"Lục Nam Châu?" Diệp Nhiên gọi anh, Lục Nam Châu càng ôm chặt hơn nữa, vùi mặt vào cổ cậu, nước mưa trên mặt chảy xuống cổ rơi vào dưới áo.
Tiếng sét rền vang trên không trung, mưa to trắng trời.
"Lúc anh về em có thấy mà," Diệp Nhiên ngồi bên giường để Lục Nam Châu lau tóc cho mình, "Em gọi mấy lần nhưng hình như anh không nghe nên chạy thẳng luôn."
Họ đã về nhà thay đồ, mái nhà ngăn cách mưa gió bên ngoài.
Lục Nam Châu vuốt mái tóc mềm dưới lòng bàn tay rồi trầm giọng hỏi: "Tai nạn là sao?"
"Tai nạn?" Diệp Nhiên khó hiểu, "Tai nạn gì cơ?"
Lục Nam Châu: "Tiểu Trương nói ở cổng thôn xảy ra tai nạn, anh cứ tưởng......"
"Không có đâu," Diệp Nhiên nghĩ ngợi, "Nhưng có chiếc xe chạy văng nước đầy người em nên em nấp sau căn nhà ở cổng thôn."
Diệp Nhiên ngước nhìn Lục Nam Châu, "Bởi vậy lúc anh tới em mới không thấy."
Lục Nam Châu im lặng một lát rồi lại hỏi: "Sao khóa điện thoại vậy?"
"Hết pin rồi," Diệp Nhiên nói khẽ, "Vốn dĩ còn chút xíu nhưng anh về trễ quá, chờ một hồi cạn pin luôn."
Lục Nam Châu rũ mắt hồi lâu không nói gì.
"Lục Nam Châu?"
Lục Nam Châu đột nhiên nâng mặt cậu lên hôn đắm đuối.
"Ưm......"
Diệp Nhiên túm vạt áo trước ngực anh, trong hơi thở ấm áp càng túm càng chặt, tựa như hơi thở cũng không xuyên qua được.
Ngoài trời mưa rơi xuống mái ngói lộp độp.
Hồi lâu sau môi cậu mới được thả ra, Diệp Nhiên mơ màng nhìn Lục Nam Châu: "Nhưng hôm nay em chưa bắt được gà...... Ưm......"
Lục Nam Châu lại cắn đôi môi ướt át của cậu.