• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Thời tiết mùa thu ngày càng rõ rệt, ánh nắng ban mai vẫn còn hơi lạnh, Diệp Nhiên đứng ở cửa bếp nhịn không được hắt hơi một cái, "Hắt xì!"

Lục Nam Châu đang chiên trứng ốp la dừng tay lại, không quay đầu mà chỉ nói: "Buổi sáng lạnh, không biết mặc thêm áo à?"

Người phía sau không lên tiếng.

Lục Nam Châu hơi băn khoăn, đang định quay đầu thì sau lưng chợt nóng ran, một đôi tay vòng quanh eo anh.

Diệp Nhiên vùi mặt vào bờ lưng ấm áp của anh rồi thấp giọng nói: "Thế này sẽ không lạnh nữa."

Cả người Lục Nam Châu lập tức cứng đờ, đứng im tại chỗ không nhúc nhích.

Chỉ chốc lát sau, trong chảo bốc lên mùi khét.

Diệp Nhiên ngẩng đầu hít hít: "Cháy rồi kìa."

Lục Nam Châu giật nảy mình, vội vàng tắt bếp đi.

Người phía sau ôm rất chặt, thân nhiệt xuyên qua áo sơmi lan tỏa trên lưng làm anh cảm thấy không chân thực lắm.

Đây là tương lai mà anh từng ảo tưởng vô số lần --- Mỗi buổi sáng trong lành ấm áp, anh làm điểm tâm trong bếp, Diệp Nhiên mới ngủ dậy mơ màng đến tìm anh rồi ôm anh từ phía sau, lười biếng vùi mặt vào lưng anh.

Còn anh sẽ quay lại ôm người trong lòng hôn một cái rồi trêu cậu tỉnh ngủ chưa? Lại nằm ỳ nữa rồi......

Nhưng từ năm năm trước anh không còn dám tưởng tượng cảnh này nữa.



Dù trong mơ quá khứ hiển hiện hết lần này đến lần khác thì khi tỉnh lại cũng biến mất sạch, người trong mộng cũng không từ mà biệt.

Đúng vậy, cậu luôn không từ mà biệt, lần này sẽ đi lúc nào đây?

Lục Nam Châu gỡ cánh tay trên eo mình xuống rồi bưng sủi cảo vừa hấp xong đi ra ngoài, "Lạnh thì mặc áo khoác vào đi." Ôm gì mà ôm, mình cũng đâu phải túi chườm nóng.

Diệp Nhiên lưu luyến không rời nói: "Nhưng người anh ấm lắm."

Lục Nam Châu đặt sủi cảo lên bàn, "Chảo trứng chiên càng ấm hơn đấy, sao cậu không ôm nó đi?"

Diệp Nhiên đến gần nhìn anh nói: "Vì em muốn ôm anh mà."

Lục Nam Châu nghiêm mặt im lặng nửa ngày.

Diệp Nhiên xích lại gần hơn, "Lục Nam Châu......"

Lục Nam Châu quay đi chỗ khác, đẩy sủi cảo tới trước mặt cậu nói: "Mau ăn đi, ăn xong......"

Còn chưa dứt lời thì Diệp Nhiên đã nhào vào lòng anh.

"Cậu......" Anh đưa tay muốn đẩy cậu ra thì lại nghe Diệp Nhiên thì thầm: "Cho em ôm một lát đi mà." Như sợ anh vẫn đẩy mình ra, cậu lại tủi thân nói: "Chỉ một phút thôi được không?"

Bàn tay Lục Nam Châu khựng lại trong không khí.

Năm phút sau, Lục Nam Châu nhịn không được hỏi: "Xong chưa?"

Diệp Nhiên khẽ gật đầu nhưng vẫn không buông anh ra.

Lục Nam Châu: "Sủi cảo sắp nguội rồi đấy."

Diệp Nhiên: "À."

Ba phút sau, rốt cuộc hai người ngồi cạnh bàn ăn điểm tâm.

Đúng lúc này, điện thoại di động Diệp Nhiên để trên bàn "ting" một tiếng.

Cậu mở ra xem rồi ngước nhìn Lục Nam Châu.

Lục Nam Châu: "Gì đấy?"



Diệp Nhiên: "Phương Nịnh nói chiều nay muốn đến trại gà."

Lục Nam Châu ngờ vực: "Cô ấy tới đó làm gì?"

"Cô ấy nói muốn học vẽ," Diệp Nhiên đáp, "Nhờ em dạy cho cô ấy."

"Vô duyên vô cớ sao lại đòi học vẽ......" Nói nửa chừng Lục Nam Châu đột nhiên biến sắc, "Hai người liên lạc với nhau lúc nào?" Sao còn add Wechat nữa chứ?!

Diệp Nhiên: "Thì lần trước cô ấy đến đưa vịt đó."

"Hai người thân thiết quá nhỉ," Lục Nam Châu lạnh lùng nói, "Còn vẽ tranh với nhau cơ đấy."

Diệp Nhiên: "Không quen mà."

"Không quen sao cô ấy nhờ cậu dạy vẽ?" Lửa giận bốc lên trong lòng Lục Nam Châu, "Bao năm nay không học, vừa gặp cậu một lần đã muốn học là sao?"

Hay là nhìn trúng cậu rồi?!

Diệp Nhiên: "Cô ấy nói muốn vẽ vịt nhà mình."

Lục Nam Châu không tin, "Vẽ vịt làm gì? Sau này mất vịt dán tranh khắp phố lớn ngõ nhỏ để tìm à?"

Diệp Nhiên nghĩ ngợi: "Có khi nào cô ấy chỉ muốn đến trại gà không?"

Lục Nam Châu: "Đến trại gà làm gì?" Đế gặp cậu à?!

Chắc vì muốn gặp Tiểu Trương, Diệp Nhiên nghĩ, lần trước cô ấy đến để gặp Tiểu Trương mà.

Nhưng chuyện của con gái người ta cậu cũng không tiện nói.

Cậu liếc nhìn tin nhắn Phương Nịnh gửi tới, "Cô ấy nói sẽ trả học phí mỗi ngày hai trăm."

"Cậu thiếu thốn gì hai trăm tệ chứ?" Lục Nam Châu bất mãn nói, "Chẳng phải tôi trả lương cho cậu rồi sao?"

Diệp Nhiên: "Cả tháng anh mới trả năm trăm mà." Còn hay đòi trừ tiền nữa.

Lục Nam Châu: "...... Cùng lắm thì tôi tăng thêm cho cậu hai trăm tệ vậy."

Diệp Nhiên: "Mỗi ngày cô ấy trả hai trăm cơ."

Lục Nam Châu nghiến răng, "Mỗi ngày tôi cũng trả cậu hai trăm, được chưa?"

Diệp Nhiên nín cười nói: "Anh không muốn em dạy cô ấy vẽ à?"

Lục Nam Châu cúi đầu cắn sủi cảo, mạnh miệng nói: "Không phải, đâu liên quan gì đến tôi."

Diệp Nhiên: "Vậy em nhận lời cô ấy nhé?"

Lục Nam Châu: "......"


Lục Nam Châu nổi quạu: "Chẳng phải tôi cũng trả cậu hai trăm rồi à?!" Sao còn muốn dạy người ta nữa?


Diệp Nhiên: "Nhưng em không muốn hai trăm."


Chẳng lẽ còn muốn tăng giá? Lục Nam Châu hỏi: "Vậy cậu muốn bao nhiêu? Ba trăm, bốn trăm?"


"Em không cần tiền," mắt Diệp Nhiên sáng lên, chậm rãi nói, "Em dạy anh vẽ, không cần hai trăm tệ nhưng mà...... em muốn năm phút."


Lục Nam Châu không hiểu, "Năm phút gì?"


Diệp Nhiên nhìn anh, giọng vừa nhẹ vừa mềm, "Trời lạnh quá, mỗi ngày anh cho em ôm năm phút được không?"


Lục Nam Châu: "......"

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK