Ninh Mẫn đang đứng trên cầu thang, vì câu này mà chân run lẩy bẩy, suýt nữa ngã quỵ, cô vội vàng đỡ lấy tay vịn, cau mày, trong lòng có chút loạn, nguyền rủa mắng thầm: Gã chết tiệt Đông Đình Phong này, chẳng lẽ còn muốn tìm “Hàn Tịnh” thực hiện nghĩa vụ vợ chồng sao? Hắn nghĩ hắn là ai? Bên ngoài qua đêm với bao gái *, về nhà lại muốn trèo lên giường với vợ sao?
Vô sỉ.
Cô kêu không thành tiếng, tự mình đi lên phòng, còn Đông Đình Phong sao, hắn cũng không nhanh không chậm đi phía sau, giống như đang dùng loại ánh mắt cổ quái nghiên cứu cô.
Chờ cánh cửa mở ra, cô không nói hai lời, trong đầu chợt léo lên một ý định, muốn đem cái đuôi lẽo đẽo phía sau cứt đứt luôn, nhưng so với cô, hắn nhanh hơn một bước cánh tay dài của hắn tựa hồ như không để ý mà chốt cửa lại, thong thả vuốt cặp lông mày một cái:
“Đông thiếu phu nhân, hình như cô quên trước đây ta từng nói: Từ hôm nay trở đi, chúng ta sẽ ngủ cùng phòng!”
“Xin hỏi Đông tiên sinh, trước đây tôi đã đồng ý sao?”
Cô muốn đá ngay tên này ra ngoài cửa, nhưng lực không đủ, cô cũng không có cách nào chống lại hắn.
“Cái này không cần cô đồng ý. Đông thiếu phu nhân, đây là nhà của ta, tất cả mọi chỗ ta đều có quyền sử dụng. Bao gồm cả chỗ này của cô. Cô không có quyền đồng ý hay không!”
Đông Đình Phong dùng lực, khiến cho cô lùi lại hai bước, nhìn ánh mắt cô lộ rõ vẻ đề phòng làm khóe miệng hắn khẽ nhếch lên:
“Ngoài ra, hình như cô quên ta có chìa khóa nơi này.”
Sặc, được thôi! Ý tứ của hắn cô đều hiểu rõ.
“Anh rốt cuộc muốn thế nào?”
Cô thả lỏng người, khoanh tay trước ngực chăm chú đánh giá dáng người tuấn kiệt của nam nhân này, rồi ngượng ngịu bước lại, bộ tây phục đã bị hắn cởi dưới lầu, trên người chỉ còn chiếc áo sơ mi bó sát, lộ ra những đường nét cơ thể quyến rũ, liếc mắt quan sát, một mùi nồng nặc vẻ tôn quý bẩm sinh phả vào mặt cô.
Con người sinh ra vốn bình đẳng đều trong trạng thái lõa thể, nhưng hoàn cảnh sau này không giống nhau, vì vậy đã đắp nặn ra các loại người và hình thành đủ loại như vậy, đẳng cấp trong quan hệ có vẻ như không tồn tại nhưng thực tế nó vẫn tồn tại vô hình trên tất cả mọi người. Mà Đông Đình Phong chính là kẻ ở trên đỉnh cao. Khí chất của hắn tuyệt đối là xuất chúng.
Nhìn thấy hắn, cô khó tránh việc nhớ đến người khác, xuất thân cũng không kẻ nào sánh kịp, hơn nữa trí tuệ cũng xuất chúng. Nếu đặt hai người này lên bàn cân so sánh thì thực sự không biết kẻ nào hơn?
Nhưng bọn họ có điểm không giống là: Đông Đình Phong làm tổn thương Hàn Tịnh, còn nam nhân kia, vì quyền thế phụ bạc cô.
Lấy nam nhân như vậy làm chồng đối với phụ nữ mà nói cũng không phải chuyện dễ dàng gì.
“Cô không nghe ông nội vừa nói gì sao?”
Đông Đình Phong nhíu mày, trong đáy mắt vụt qua vài tia biểu tình cổ quái, phát hiện cô có chút thất thần, tóm lại cô đang nghĩ gì?
Hắn có chút hiếu kỳ, bức tới nói:
“Chúng ta còn phải sinh thêm một đứa. Cô không cho tôi vào phòng, vậy làm sao có thể sinh? Vừa rồi cô không phải đã đáp ứng lời ông rồi sao?”
Dừng lại, hắn nhìn cô lấy lại tinh thần, đồng thời sắc mặt cũng từ từ biến đổi, lại phụ thêm một câu: “Ta vẫn luôn cảm thấy, trong nhà chỉ có mình Tiểu Kỳ, kì thật có chút cô đơn, sinh thêm một đứa có lẽ sẽ khiến quan hệ của hai ta cải thiện…”
Câu này khiến nét mặt Ninh Mẫn biến sắc, trời ạ, hắn thật sự muốn cùng cô sinh một đứa nữa sao?
=======
Chương 46: Rốt cuộc thế nào anh mới đồng ý ly hôn“Không được, không được, tuyệt đối không được. Vừa rồi chỉ là kế hoãn binh. Tôi không muốn ông bị kích động nên mới nói như vậy. Còn giữ lời lại càng không có khả năng.”
Cô không hề suy nghĩ, kiên quyết cự tuyệt.
“Tại sao không được, không có khả năng. Cô là vợ của ta, cô phải thực hiện nghĩa vụ của một người vợ, ta muốn thì CÔ PHẢI SINH CHO TA!”
Nói như thể là thiên kinh địa nghĩa, con ngươi đó lóe lên một tia sáng, khí thế bức người, so với cặp mắt của con ưng trên áo hắn còn tàn độc hơn nhiều, giống như nếu cô không nói ra một lời giải thích hợp lý thì hắn sẽ ăn tươi nuốt sống cô!
“Này! Tôi nói, Đông Đình Phong con người anh thật là kỳ quái, rõ ràng không thích tôi cũng biết trong tim tôi không có anh, mà vẫn ép mình đến với người mà anh chán ghét, không muốn có bất kỳ dây dưa nào trên giường của cô ta, như vậy là có ý tứ sao? Bên ngoài, anh chính là một chiếc bánh thơm ngon, vứt ở đâu thì đều có thể cả đống nữ nhân điên cuồng cướp đoạt, nếu anh muốn sinh con, có khi họ còn tranh nhau sinh con cho anh, như vậy hà tất phải đến đây gây khó dễ cho tôi? Tôi với anh, căn bản không thể… Xin lỗi, tôi nói hơi nhiều, nhưng mời anh lập tức đi cho!”
Cô tỏ vẻ lạnh lùng, không muốn cùng nam nhân có bản mặt đáng ghét, đạo mạo đó ở chung một phòng.
Đông Đình Phong: “…”
Vẫn là lần đầu tiên có người khiến hắn cảm thấy ngại như vậy.
Nhưng hắn mới không phải kẻ dễ dàng bị xua đuổi, hắn bước về phía trước, xoay người ngồi xuống salon, làm bộ dạng muốn cùng cô đối kháng đến cùng, ánh mắt bỗng lóe lên một tia quỷ dị, cũng không biết suy nghĩ gì, nói:
“Trên đời này, có rất nhiều cặp vợ chồng kết hôn không vì tình yêu, nhưng họ vẫn năm này qua năm khác lần lượt sinh ra những đứa con. Còn chúng ta lại chỉ có một lần. Tiểu Kỳ không phải chính là ví dụ thành công sao! Ồ, đúng rồi, không phải cô muốn gặp Tiểu Kỳ sao? Ngày mai là thứ sáu, buổi tối Tiểu Kỳ có thể về nhà tổ, tới lúc đó, lái xe sẽ đi đón nó, nếu rảnh ta cũng sẽ đi, nghe nói con trai cô ở trường đánh nhau. Vừa rồi cô giáo của nó vừa gọi điện tới.”
Lúc đầu trở về bát viên, hắn nhận được một cuộc gọi từ trường học của Đông Kỳ.
“Làm sao nó có thể đánh nhau được chứ? Là có người ức hiếp nó sao?”
Bởi vì liên quan đến vấn đề con cái, khẩu khí của Ninh Mẫn bỗng dịu xuống một chút, ân cần hỏi một tiếng.
Đúng vậy, cô rất quan tâm đứa trẻ này, chỉ cần nghĩ đến chuyện mẫu thân Đông Kỳ vì cô mà phải chôn vùi trong sự cố máy báy đó, cô liền có cảm giác mắc nợ rất nhiều. Không cần biết Hàn Tịnh bình thường có quan tâm đến con cô ấy hay không, nhưng chỉ cần Ninh Mẫn cô còn sống thì vẫn sẽ là mẹ của đứa trẻ này. Nếu có ngày, Hàn Tịnh cô ấy hồi tâm chuyển ý, có thể cô ấy sẽ quan tâm đứa trẻ bị cô ấy bỏ rơi này. Nhưng hiện tại thì không thể nữa. Đó chính là sự tiếc nuối mà cô cả đời này vĩnh viễn không thể bù đắp cho nó.
Ánh mắt Đông Đình Phong lại lóe lên một tia sáng, rồi chậm rãi nói ra:
“Tiểu Kỳ có một bạn học, tên Tưởng Thiếu Phàm, bữa tiệc hôm đó nó cũng tham dự, chuyện cô ở trong phòng gây náo muốn cùng ta ly hôn đều bị đứa trẻ này nghe thấy. Quan hệ giữa Tưởng Thiếu Phàm và Tiểu Kỳ vốn không tốt, hôm nay tại trường học, Tiểu Kỳ chạy nhanh hơn nó, đứa trẻ này liền cảm thấy Tiểu Kỳ không thuận mắt. Buổi tối lúc tắm, nó lăng mạ Tiểu Kỳ là đứa trẻ do sai lầm mà có, ba mẹ đều muốn ly hôn, còn lôi cả cô ra mắng chửi khiến Tiểu Kỳ vô cùng tức giận, liền đánh thẳng vào mặt nó… Nhưng chuyện đó đã được giải quyết xong. Cô giáo gọi đến là muốn chúng ta làm người lớn sau khi nó trở về hãy từ từ nói chuyện với nó… Hàn Tịnh, cô có thấy không, cô nằng nặc muốn ly hôn để rồi rốt cuộc ai là bị tổn thương nặng nhất? Chính là con trai của chúng ta đấy, cô biết không?”
Ninh Mẫn nghe xong liền cau mày, bỗng nhiên cô nghĩ đến câu “vô gian bất thương” (Không gian trá thì không thể kinh doanh), thật đúng là triết lý, và Đông Đình Phong chính là một doanh nhân thành đạt. Sở dĩ hắn là con cáo già, lại gặp chuyện của con trai, hắn đương nhiên phải tận dụng lấy lý do vì hắn không muốn ly hôn.
“Tôi không cảm thấy nếu chúng ta tiếp tục duy trì hôn nhân như vậy thì Tiểu Kỳ không tổn thương. Đông Đình Phong, chúng ta cứ thẳng thắn với nhau được không? Rốt cuộc phải thế nào thì anh mới đồng ý ly hôn?”
Cô ngồi xuống đối diện với hắn, trực giác mách bảo cô: Cuộc hôn nhân này phải chấm dứt, bằng không nhất định sẽ phát sinh những chuyện cô không kiểm soát được.
Trước khi có chuyện xảy ra, cô phải nhanh chóng rời Ba Thành, không dính dáng vào cuộc đối đầu giữa Thôi Tán và Đông Đình Phong.
Lúc này đây, căn bản cô không biết, từ khi đặt chân đến Đông gia, cô đã không thể quay lại, người đàn ông này đã định trước mục tiêu khiến cô có nhiều rắc rối.