“Ba, việc này, ba hãy để Cẩn Chi và Tiểu Tịnh suy nghĩ kĩ đã…”
Hà Cúc Hoa liếc mắt một vòng xung quanh đánh giá rồi lại nói tiếp: “Hơn nữa sinh con cũng không phải chuyện một sớm một chiều, muốn mà có được ngay.”
“Cái mà lão già ta muốn không chỉ là con, mà còn là tình cảm của ngươi, ngươi hãy dùng tấm chân tình của ngươi dành cho những đàn bà khác dồn hết cho Tiểu Tịnh.”
Lão thái gia đúng là đang ép Đông Đình Phong mà.
Nhưng, có thể sao?
Nghe nói, bên ngoài thì vị kia là bảo bối mà Đông đại thiếu rất yêu thương, nếu không phải do lão thái gia ép buộc; nếu không phải sáu năm trước, Đông Đình Phong bị người ta gài bẫy, thì hắn cũng không đến nỗi phải lấy Hàn Tịnh.
Lúc này, có tiếng chuông điện thoại, là của Đông Đình Phong, hắn nhận máy, khẽ chau mày, cúi thấp đầu hỏi: “Chuyện gì?”
Cũng không biết bên kia nói những gì, nét mặt bình tĩnh của Đông Đình Phong trở nên biến sắc, giọng có chút trầm xuống: “Được, ta lập tức tới ngay…”
“Không được phép đi. Đông Cẩn Chi, ngươi rốt cuộc bỏ ngoài tai những lời của ta sao. Bây giờ, nếu ngươi đi gặp người phụ nữ đó, sau này, ngươi đừng bước chân vào Đông gia nữa… Còn cô nữa, Cúc Hoa, rốt cuộc cô có quản được con trai mình không? Cô tự mình nghĩ xem, nếu như Diệu Hoa còn sống, nếu như Diệu Hoa cũng giống đứa con trai của mình, một mực ra bên ngoài tìm người đàn bà khác, trong lòng cô có thoải mái không… Cô hãy tự mình nghĩ cho kĩ, rốt cuộc có quản hay không quản…”
Vì cuộc điện thoại này mà sắc mặt của lão thái gia lập tức xám xịt.
Bị lão thái gia nổi nóng, sắc mặt Hà Cúc Hoa cũng vô cùng khó tả.
Đông Đình Phong yên lặng, không có quay đầu bỏ đi. Đúng là Đông gia lấy hiếu trị gia!
Còn Ninh Mẫn ư? Cô cúi đầu, vui đến mức phải cố che miệng, thầm nghĩ: Ừ, loại đàn ông không có đạo đức như thế này, nhất định nên bị giáo huấn.
Sau đó, lão thái gia lại giáo huấn cho Đông Đình Phong một trận, cho đến khi bác sĩ của Đông gia đến kiểm tra, ông mới buông tha cho bọn họ.
Rời khỏi thư phòng, Ninh Mẫn thấy Đông Đình Phong nửa câu cũng không nói với mình nhưng lại quay sang Hà Cúc Hoa nói một tiếng “Con phải đi”, ngay cả liếc nhìn “Hàn Tịnh” một cái cũng không có. Hắn chính là muốn ra khỏi nhà, chẳng mấy chốc hai chiếc đèn pha của chiếc Bentley phát sáng, hướng về cửa lớn.
Ninh Mẫn đứng trước của sổ thản nhiên nhìn ngắm, dự định trở về phòng.
“Tiểu Tịnh!”
Hà Cúc Hoa lạnh lùng gọi tên cô.
Cô không thể làm gì khác hơn là quay đầu lại, dĩ nhiên là với ánh mắt lạnh lùng giống hệt. Căn cứ vào nhật ký của Hàn Tịnh cho thấy, cô ấy ở Đông gia này, ngoại trừ được lão thái gia yêu quý ra, thì cảnh ngộ rất khó nói. Nhưng cô ấy đã một mình chống chọi, và cũng chưa từng cố gắng lấy lòng người của Đông gia. Thói quen này, thật sự rất hợp với tính cách của Ninh Mẫn cô đây.
“Không biết mẹ có chuyện gì chỉ bảo ạ?” Cô lãnh đạm hỏi.
Hà Cúc Hoa vẫn đứng nhìn, ánh mắt sắc lạnh như băng, ngữ khí cũng vô cùng nghiêm khắc:
“Thân ở Đông gia, cảm phiền cô làm cho tốt chức cháu dâu trưởng của Đông gia. Cẩn Chi là người có máu mặt. Nếu cô dám làm mất mặt nó, thì Đông gia bất luận là ai cũng không đối xử tử tế với kẻ làm bại hoại gia phong đâu. Lão thái gia cho dù có thể bảo vệ được cô mười năm đi nữa, cũng không thể bảo vệ cho cô cả đời. Nếu cô còn dám cùng người đó dây dưa không rõ, kết cục sẽ như thế nào, thì trong lòng cô nên đắn đó suy nghĩ…”
Hứ, con trai bà ta thì ở ngoài ngoại tình với người khác, bà ta không quản, lại một mực bắt cô phải giữ thân? Làm vợ của mấy người nhà giàu quả không dễ mà!
“Cô nhớ rõ cho ta, cho dù cô không có biện pháp và phải cùng Cẩn Chi làm trò phu thê ân ái, thì trước mặt người khác cố mà diễn cho tốt.”
Vị phu nhân này ném xong hai câu cảnh cáo rồi xoay người bỏ đi.
Nhìn coi, đây là Đông gia, cái chỗ mà thiếu phu nhân Hàn Tịnh phải sống: U ám, lạnh lẽo, không có đến nửa phần ấm áp.
Mẹ nó, Đông Đình Phong đúng như cô dự liệu, tối hôm đó không có trở về.
=======
Gia đình Đông gia, nhân khẩu đông đúc, trong căn nhà tổ của Đông gia có một cái viện tách biệt. Hàn Tịnh và Đông Đình Phong sống ở số tám Đông viên, nghe nói đây là chỗ lão gia cố ý làm cho họ khi kết hôn.
Ngày thứ hai, Ninh Mẫn chạy bộ xong, liền thay một bộ nhẹ nhàng thoải mái định đến nhà chính ăn sáng. Trong nhà của họ, mặc dù cũng có nhà bếp nhưng theo quy định của Đông gia, chỉ cần ở nhà, thì bữa sáng và bữa tối đều phải ăn ở nhà chính.
Phòng ăn của nhà chính rất rộng, đã qua giờ đi làm, trong phòng chỉ có mình Đông Lôi đang ăn, cô ta là em gái ruột của Đông Đình Phong. Năm nay hai mươi tuổi, đang học đại học, nhìn thấy Ninh Mẫn bước vào, người này lạnh nhạt nhìn cô, đến nửa phần tôn trọng cũng không có.
Ninh Mẫn không để ý đến cái cách nhìn như muốn ăn thịt người của vị tiểu thư nhỏ nhắn xinh xắn kia, chỉ đi qua vừa cầm được ly sữa, thì hình ảnh người trước mắt vụt qua đón đầu bằng cốc nước nóng hắt thẳng vào mặt cô.
“Đông Lôi, cô làm gì vậy?”
Lau sạch nước trên mặt, Ninh Mẫn sau khi nhìn rõ người trước mặt, không nổi đóa, chỉ nheo mắt, lạnh lùng hỏi một câu.
“Tôi đây là giúp cô tỉnh táo lại… Thật không biết ông nội tâm thần mê muội thế nào mà hết năm lần bảy lượt lấy cổ phần ra ép anh trai tôi, sáu năm trước đã buộc anh ấy phải từ bỏ chị Anna để cưới cô. Chuyện từ bỏ như vậy thôi xem như không tính, sáu năm sau, vẫn cái trò cũ ấy, lại còn muốn cô lót đường. Mẹ kiếp cô còn trưng cái mặt oan ức đó ra với tôi. Cô xem lại cô đi, từ đầu đến chân có chỗ nào xứng với anh trai tôi không? Anh trai tôi mới thật sự là người chịu oan ức! Cưới một kẻ sao chổi như cô, suốt ngày luôn muốn tặng cho anh ấy cái sừng. Bảy ngày trước, sao cô không lên chuyến bay đó rồi chết luôn cho tôi đi. Còn mẹ tôi cũng không nên sai người đưa cô quay lại, cô nên cùng với tên người tình chết tiệt ấy bị nổ chết luôn đi… Loại phụ nữ như cô, có xách dép cho anh tôi cũng không xứng, lấy tư cách gì mà làm vợ anh ấy, người làm chị dâu tôi nên là chị Anna mới đúng…”
Cô em chồng nhìn cô bằng ánh mắt đầy khinh bỉ, giọng điệu thì chua chát, nét mặt cực kỳ oán giận.
Nếu là Hàn Tịnh nhất định sẽ cắn răng mà nuốt nỗi nhục nhã này vào trong bụng. Nhưng cô đâu phải Hàn Tịnh.
Ninh Mẫn tao nhã lấy khăn giấy lau mặt, rồi rót một cốc nước ấm, ngay khi cô ta nói xong thì cầm cốc nước trong tay lên đổ từ trên đầu cô ta xuống.
“A? Cô… Cô làm gì vậy? Cô làm gì vậy?”
Tiếng kêu the thé khắp cả phòng ăn.
“Làm gì? Cái này gọi là cô kính tôi một, thì tôi cũng phải kính cô một. Đông Lôi, phiền cô đừng cậy mình là thiên kim tiểu thư của Đông gia mà tùy tiện xem thường người khác.”
Ninh Mẫn cong môi, ngẩng đầu, bím tóc đuôi ngựa hất lên, ánh mắt không có chút gì là yếu đuối cả cùng với nụ cười khẩy đến lạnh người:
“Còn nếu cô nghĩ tôi không xứng làm vợ anh trai cô. Mấy câu nói oán trách kiểu trẻ con này, cô nên đi nói gia gia của cô. Chỉ cần gia gia cô muốn, người phụ nữ đó sẽ lập tức được lên chức.”
“Cô…”
“Hôn nhân này không phải điều tôi muốn. Đừng quên, ai là người đã sắp xếp cho tôi và anh cô…”
“Hàn Tịnh…”
“Câm miệng, Hàn Tịnh là cái tên để chô cô gọi sao? Cô phải gọi là chị dâu. Không cần biết cô có muốn hay không muốn, tôi cũng không quan tâm cô và cô Anna kia có quan hệ tốt như thế nào, thì người mà anh trai cô lấy là tôi. Vậy nên khi nói chuyện với chị dâu, cảm phiền cô tôn trọng một chút. Đây là vì Đông gia. Còn nữa, nếu không có chuyện gì thì đừng chọc tôi, chọc tới tôi, cẩn thận tôi sang bên đó nói hết tội của cô với Kiều Sâm! Tôi cũng muốn nhìn xem, đến khi đó ai sẽ là người không ăn được mà bỏ đi…”
Dựa theo những gì trong nhật kí của Hàn Tịnh, vị hôn phu của Đông Lôi là Kiều Sâm, kẻ do Đông Đình Phong làm mối, nhưng khổ nỗi vị Kiều thiếu gia kia lại thích Hàn Tịnh, mà Hàn Tịnh lại gả cho Đông Đình Phong trước khi anh ta cầu hôn. Vì Hàn Tịnh lúc đó đã mang đứa con của Đông Đình Phong.