Sắc mặt của Đông Lục Phúc vô cùng khó coi, bác sĩ nói, tình hình của lão gia không mấy khả quan, lúc ở bên ngoài đã được dặn dò qua, nhất định không được làm lão gia kích động. Lần này ngất đi, nguyên nhân là do kích động vì suy nghĩ quá nhiều. Lão gia vốn bị bệnh tim, lúc còn trẻ, biểu hiện không rõ rệt, nhưng bây giờ tuổi đã cao, bệnh tình lại tái phát, mấy năm nay hoàn toàn dựa vào thuốc để duy trì, tuổi tác càng lớn cộng thêm tâm bệnh nên có tiền cũng không thể trị tận gốc.
Tâm nguyện lớn nhất của ông cụ bây giờ là hy vọng đôi vợ chồng Hàn Tịnh và Đông Đình Phong có thể sống hạnh phúc.
Sau khi Ninh Mẫn nghe xong, da đầu lập tức tê dại, thật muốn đào một cái lỗ tự mình chui xuống.
Cô thật sự không hiểu, tiên sinh này, tại sao lại muốn ép người như vậy, những người tinh mắt đều có thể nhìn ra, đôi vợ chồng này căn bản không thể sống cùng nhau, ông ta có lộn không trừ phi trói họ cùng một chỗ.
Ê, mà cô luôn thấy chuyện này có chút cổ quái?
Hiện tại cô vẫn chưa đoán ra.
“Gia gia, gia gia đừng nghĩ nhiều nữa, sinh con không phải là chuyện gia gia muốn thì ngày mai lập tức sinh được đâu ạ.”
Đông Đình Phong đứng cạnh Ninh Mẫn, đuôi mắt khẽ rướn lên, liếc một cái nhìn bộ dạng buồn bực của cô nói:
“Gia gia phải giữ gìn sức khỏe cho tốt như vậy mới có cơ hội nhìn thấy.”
“Nói như vậy, các cháu đã đồng ý với ông già này rồi đúng không?”
Đông Lục Phúc lộ ra nét mặt vui mừng.
“Vâng, người phải chờ đấy!”
Sặc, hắn ta thực sự muốn đáp ứng ý nguyện của gia gia mà làm trái lương tâm sinh con sao?
Ninh Mẫn thiếu chút nữa ngã ngụy, tinh thần cổ quái liếc nhìn hắn một cái, gò má rất anh tuấn, càng đặc biệt hơn dưới ánh đèn, tuấn kiệt khiến kẻ khác phẫn nộ, khuôn mặt còn lưu lại nét nghiêm túc, khiến người ta có cảm khác những lời của hắn không có gì là giả dối. Tâm can cô đập lên một tiếng không rõ, trong tiềm thức muốn bài xích khuôn mặt nguy hiểm của nam nhân này.
Trong phòng, tất cả người ở, mỗi người một tâm tình, đem ánh mắt đổ dồn trên người cặp phu thê đang muốn sinh thêm baby.
Kẻ tức giận nhất lúc này là Đông Lôi, nếu không phải gia gia đang bị bệnh, cô thật sự muốn làm loạn lên một trận: Gia gia căn bản là ỷ vào mình bị bệnh gây khó dễ cho anh trai cô. Thế nào cũng muốn dồn anh cô đến bước đường cùng muốn cam tâm. Cô nghiến răng, nếu không phải Đông phu nhân Hà Cúc Hoa kéo lại, chỉ sợ cô sớm đã chạy ra làm loạn.
“Tịnh Tịnh, Cẩn Chi đồng ý rồi, còn cháu thì sao? Cháu nghĩ thế nào?”
Đông Lục Phúc được nước dồn ép cô.
Ninh Mẫn cắn môi, cô rất muốn từ chối, nhưng, một khi từ chối thì chẳng khác nào tuyên bố đối đầu với Đông Đình Phong. Đến lúc xích mích, không cần thiết là chuyện xấu gì, nhưng cô sợ có thể làm kích động vị gia gia này. Nếu gia gia này vì nguyện do của cô mà gặp chuyện không hay thì người của Đông gia tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho cô. Tiếp đó cô sẽ phải đối mặt với cái thảm cảnh gọi là kêu trời không thấu, kêu đất chẳng hay.
Nhưng hết lần này đến này khác, cô cần hợp pháp cái thân phận Hàn Tịnh này thì cuộc hôn nhân với Đông Đình Phong, cô tuyệt đối không được khiến Đông Lục Phúc kích động mà ngã bệnh, và cái ước định không nói ra của Đông Đình Phong, dùng phương thức hòa bình để chia tay. Như vậy, tương lai của cô mới gặp phải phiền phức.
Càng nghĩ, cô cuối cùng cũng phải khuất phục trước sự thật tàn khốc, ôn nhu nói một tiếng:
“Gia gia, chuyện này phải từ từ mới có được ạ!”
“Đúng, gia gia biết chuyện này không thể nóng vội, gia gia chỉ muốn hỏi cháu, cháu tự nguyện không?”
Haizz, lão già đúng là có khả năng bức người phát điên mà.
“Tịnh Tịnh tự nguyện!”
Cô toát mồ hôi để nói ra bốn từ này, tự thấy trong đáy mắt Đông Đình Phong có một tia sáng chợt léo lên.
Có phải cô đã sập bẫy rồi không?
Trong lòng cô có linh cảm không tốt.
======
Chương 44: Ta sẽ trở về phòng ngủ!Bữa tối, Đông Lục Phúc không tham dự, những người khác của Đông gia chỉ cùng nhau ăn một bữa.
Ăn xong, Đông Đình Phong cũng không giống như mọi lần, nán lại nói chuyện phiếm, mà trước mặt mọi người, kéo Ninh Mẫn rồi nói một tiếng “Chúng tôi về trước…”
Hai người dắt nhau ra Tụ Đức Hiên.
“Ta vẫn chưa ăn xong mà Cẩn Chi!” Đông Hà lắc đầu, dùng ánh mắt khiêu khích nhìn sắc mặt thâm trầm của chị dâu Hà Cúc Hoa: “Thật sự khiến người khác chịu không nổi mà!”
“Bốp!”
Hà Cúc Hoa biết Đông Đình Phong chỉ là tùy cơ ứng biến để đối phó với gia gia, nhưng khi tận tai nghe thấy con trai đáp ứng chuyện này, trong lòng ít nhiều cũng có chút không hài lòng, hiện tại lại bị châm chọc, không khỏi khó chịu đập bát xuống bàn, thanh âm lạnh lùng hỏi lại:
“Tứ muội nói gì vậy, Cẩn Chi một lòng hiếu thuận với lão gia, lẽ nào là sai? Có phải cô muốn thấy lão gia tức giận nằm liệt giường mới hài lòng?”
Bà lạnh giọng nói ra một câu, đứng dậy đi ra bên ngoài.
Đông Lôi cũng chẳng còn tâm trạng để ở lại chỗ này, liền đứng dậy đi ra.
“Tứ đường tỷ, ăn nói có đức một chút!”
Thấy hai mẹ con Hà Cúc Hoa ra khỏi phòng, Đông Diệu Tuấn cau mày, nhiều chuyện nói ra một câu: “Hai vợ chồng Cẩn Chi nếu có thể hòa hợp, đó là chuyện tốt. Hơn nữa, chuyện ngày hôm đó nói trắng ra chẳng có gì nghiêm trọng.”
“Không nghiêm trọng? Chúng ta đều biết rõ, mấy lời giải thích và cái chân tướng gì gì đó, chẳng qua là Đông đại thiếu của chúng ta muốn thay nữ nhân ** của nó giải vây mà thôi.” Đông Hà mới không tin mấy lời bịa đặt kia.
“Có nghiêm trọng hay không, ta cũng không quan tâm. Dù sao, cô ta cũng không phải là của ta. Kỳ thực, ta tò mò nhất chính là, tối hôm nay đại đường ca có phải lại muốn lên giường với cô ta không…”
Đông Đình Bắc cười có chút tà ý, đáy mắt khó có thể che dấu được vẻ ngạc nhiên:
“Đại đường ca tại sao lại nghe lời gia gia như vậy. Gia gia bắt cưới, anh ấy liền cưới, gia gia bắt anh ấy cùng nữ nhân kia sinh con, anh ấy ăn cơm xong thì lập tức cùng nữ nhân đó về phòng siêng năng tạo em bé… Bên ngoài mọi người đều nói đại đường ca là kẻ khó dây nhất của Đông gia, so với lão gia gia còn khó hơn, nhưng anh ấy một khi gặp lão gia gia, tại sao lại khuất phục như vậy? Chuyện này có gì đó không chính đáng!”
Đông Diệu Tuấn không nói lời nào, chính xác, chuyện ngày hôm nay, có điểm cổ quái. Trong ký ức của anh, Đông Đình Phong không phải là kẻ dễ dàng chấp nhận như vậy, hay đây chỉ là kế sách kéo dài của hắn. Chuyện sinh con, không phải lập trình máy tính mà nói có là có luôn. Bỏ lỡ thời kỳ rụng trứng của tháng này, phải chờ đến tháng sau. Đây là cách dễ dàng nhất để kéo dài.
***
Bát viên, Đông gia.
Ninh Mẫn đi phía trước, trên mặt đất, có trải thảm, đi lên thật mềm, yên tĩnh không một tiếng động.
Cô đi có chút vui vẻ, bước nhanh lên lầu, tay xoa xoa vào quần, rất muốn đem nhưng hơi ấm dư thừa mà hắn vừa nắm tay cô lau đi. Không biết tại sao, lúc nam nhân này nắm tay cô, đột nhiên thấy toàn thân không thoải mái, giống như chạm vào nước nóng vậy.
Phía sau truyền tới giọng nói của Đông Đình Phong và chị Giang:
“Pha một bình trà mới đem lên phòng cho ta.”
“Là phòng của cậu hay là phòng của thiếu phu nhân?”
Đông Đình Phong nhìn thấy sắc mặt nữ nhân đang đi phía trước có chút vội vàng, vì câu này mà cảm thấy bối rối, hắn nhếch môi cười nhẹ, đem chiếc cà vạt vứt xuống salon, xoa xoa cổ của mình, sau đó dừng lại nói:
“Phòng của ta và thiếu phu nhân! Từ hôm nay trở đi, ta sẽ về phòng ngủ!”
Chị Giang không khỏi đa nghi liếc mắt nhìn, bởi vì hiếm nha, chị chứng kiến Đông Đình Phong từ nhỏ lớn lên, làm việc trong căn nhà này cũng được hơn mười năm, cái chị hiểu rõ nhất là từ lúc Đông đại thiếu và Hàn Tịnh kết hôn đến nay, căn bản hắn chưa từng ngủ qua tại đây.
Sau khi Hàn Tịnh sinh con, hắn ta cũng chỉ nhìn đứa bé có vài lần.
Cho đến khi Hàn Tịnh mắc bệnh trầm cảm, hắn mới dành cho cô một chút quan tâm.
Đáng tiếc lúc đó, tâm chí Hàn Tịnh không rõ ràng, có một lần, cô cầm kéo muốn đâm chết Đông Kỳ, đúng lúc đại thiếu nhìn thấy, cũng may đại thiếu nhanh chân nhanh tay đoạt lấy Đông Kỳ, tiểu thiếu gia ngoài trừ bị trầy xước một chút ra thì không bị thương nặng. Từ đó, để bảo vệ Đông Kỳ lão gia đã chấp nhận ý kiến của đại thiếu, đưa Hàn Tịnh sang Hoa Châu trị liệu.
Hiện tại xem ra, năm năm trị liệu đã có kết quả, hôm nay đột nhiên đại thiếu lại có ý định trở về phòng ngủ, đây là muốn trở thành một cặp vợ chồng hòa hợp, đúng là mặt trời mọc đằng tây mà!