• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 45: Tối Qua Lần Thứ Mấy Là Dễ Chịu Nhất?

Xoay người, Tả Phán Tình nhìn vẻ mặt quái dị của nhân viên cửa hàng ở đằng sau: “Chị ơi, toilet của mình ở đâu vậy?”

“…” Nhân viên phục vụ định nói gì đó, mới phát hiện bản thân không có khả năng nói. Sắc mặt người đàn ông kia thật khó coi, vẻ mặt u ám trừng cô.

“Anh yêu, cười một cái nào.” Tả Phán Tình không sợ sắc mặt u ám của anh, giơ tay lên nhéo nhéo má anh: “Anh xem, anh đang dọa người ta kìa.”

Mặt mày khiêu khích, ánh mắt đắc ý, bộ dáng của Tả Phán Tình lúc này, cực kỳ giống một con Khổng Tước.

Cố Học Văn bình tỉnh nhìn cô, bỗng nhiên nở nụ cười, cánh tay dài duỗi ra ôm lấy thắt lưng Tả Phán Tình không cho cô giãy giụa, nghiêng mặt đến bên vành tai nhỏ xinh xắn của cô, nhìn khuôn mặt của cô mất đi nét cười, thanh âm trầm thấp len vào tai cô.

“Đàn ông không phải chỉ có đái dầm mới làm quần bị ướt, khi gặp người phụ nữ như lang như hổ thì cũng sẽ như vậy.”

Cái gì?

“Em ở trong phòng trà khát khao vuốt ve tiểu đệ của anh như vậy, lại liều mạng dùng tiểu muội của em cọ xát nó, mới làm nó kích động không quan tâm đến thời điểm bạo phát, em nói là do ai hại?”

Giọng nói trầm thấp kia, mang theo vài phần châm biếm. Tả Phán Tình dường như nghe được vài tiếng cười trộm, loại cười này làm cô mất bình tĩnh.

“Cố Học Văn. Anh, anh nói bậy bạ cái gì vậy?”

“Đúng rồi.” Bàn tay to của Cố Học Văn đã chụp lên cái mông cô, sờ một cái thật mạnh: “Em không cần vì nghi ngờ anh ngoại tình mà từ sáng đến tối đi theo anh, tìm được cơ hội liền khiêu khích anh. Trời mới biết tinh lực của anh ngoài cống hiến cho công việc, toàn bộ còn lại đều dùng để thỏa mãn em rồi.”

“Cố Học Văn–” mắt dâng lên tia giận dữ, Cố Học Văn thấy cô vươn tay đến, thoải mái xích người tới trước, tay giữ ở mông không cho cô lấy ra. Tư thế của hai người vô cùng thân mật, hơi thở của anh liền quanh quẩn ở cổ cô.

“Em yêu, anh quên hỏi em, đêm qua lần thứ mấy thì dễ chịu nhất? Là lần đầu tiên? Hay là lần thứ bảy?”

“…” Bảy. Bảy lần?

Phía sau vang lên từng trận nén thở. Ánh mắt của nhân viên phục vụ nhất loạt nhìn về phía Tả Phán Tình và Cố Học Văn.

“Cố Học Văn, anh thả tôi xuống.” Khuôn mặt Tả Phán Tình đã đỏ tới cổ, chống đỡ tay của Cố Học Văn chỉ hận không cầm theo dao.

“Em xác định?” Cơ thể Cố Học Văn vừa chuyển, Tả Phán Tình bị anh đặt ở kính trên tường, nhìn mặt cô biểu lộ thẹn thùng cùng xấu hổ, anh chặn tầm nhìn của nhân viên phía sau lại.

“A, đã ướt hết rồi. Sao? Em muốn à?”

“Anh mới ướt.” Tả Phán Tình hận đến nghiến răng: “Anh là đồ lưu manh.”

“Quần của anh đúng là đang ướt.” Vẻ mặt Cố Học Văn cô trong lòng hiểu rất rõ: “Cũng là do em làm cho ướt, ngay lúc nãy.”

“Cố Học Văn.” Tả Phán Tình gầm nhẹ, nghiêng người qua cắn vào cổ anh.

Vào lúc này anh lại buông cô ra, né tránh răng của cô, vẻ mặt mang vài phần than thở: “Anh biết em không thể đợi được, nhưng mà đang ở ngoài đường, em trước kiên nhẫn đã.”

Lui người về sau từng bước, không để ý đến sắc mặt Tả Phán Tình đang như bình gia vị bị đổ, anh cầm lấy cái quần bên cạnh Tả Phán Tình nhanh chóng đi vào phòng thử đồ.

Nhân viên trong cửa hàng như bị sét đánh cứng đờ không biết phải làm sao[1]. Những biểu tình đặc sắc khác nhau kia làm cho Tả Phán Tình cứng ngắt tại chỗ, khuôn mặt lúc xanh lúc trắng, Cố Học Văn, xem như anh lợi hại.

Tay nắm thành đấm, cô oán hận bỏ đi.

[1] Câu này Nguyên văn là ‘Lôi đắc ngoại tiêu lý nộn’ : Theo baidu cho biết thì câu này nghĩa là bị chọc giận tới mức không đỡ được

Chương 46: Nhà Quê

Mang vẻ mặt tức tối về đến nhà, Tả Phán Tình quyết định chủ động chờ ba mẹ về sẽ mặc kệ họ nói gì, cô đều phải hủy bỏ hôn sự này.

“Phán Tình.” Ôn Tuyết Phượng vừa vào cửa liền nhìn thấy Tả Phán Tình đang ngồi trên ghế salon xem TV, quan tâm đi đến vuốt trán cô.

“Học Văn nói con thấy trong người không khỏe nên về trước. Sao vậy? Con thấy có chỗ nào khó chịu hả?”

“Con không sao.” Tả Phán Tình cầm lấy tay mẹ: “Mẹ. Con nói với mẹ nè, con không muốn gả cho Cố Học Văn.”

“Con bé này, sao lại tùy hứng như vậy?” Ôn Tuyết Phượng nhíu mày, vẻ mặt có chút bất đắc dĩ: “Học Văn nói không sai mà.”

“Anh ta nói gì?”

“Nó nói, ban nảy nó nói con cố ý đổ nước lên người nó, lại muốn con cùng nó đi mua quần khác, chắc chắn là con thấy bực bội rồi, về nhà lại muốn giở tính tiểu thư, nói sẽ không muốn lấy nó.”

Ôn Tuyết Phượng thở dài: “Con đó, cũng không còn nhỏ nữa, tại sao vẫn cứ trẻ con như vậy?”

“Mẹ. Con không có. Mẹ không biết Cố Học Văn anh ta có bao nhiêu ti tiện đâu. Anh ta–”

“Đủ rồi.” Tả Chính Cương ngồi xuống đối diện với cô: “Phán Tình, không phải ba mắng con. Học Văn lúc nãy có nói thật là nó muốn đưa con về, là con tự mình không cần. Con thì lúc nào cũng cáu gắt với nó. Không nên hở chút là đem chuyện kết hôn ra nói. Lúc nãy cũng là do con tự nói thôi, con không nhớ sao?”

“Con–” thôi quên đi. Cứ để mọi người ồn ào hiểu lầm đi. Dù sao cũng chỉ một tháng thôi, cô nhịn.

….

Tả Phán Tình ngồi trên xe, nhìn cảnh sắc xa lạ ngoài cửa xe dần dần lùi lại, cố gắng áp chế ý nghĩ kích động muốn nhảy ra khỏi xe.

“Phán Tình. Cố gia là một gia đình lớn, rất nhiều người làm nhân viên công chức. Lần này chúng ta đến nhà người ta, con ngàn vạn lần phải biết lễ phép đó.”

“Không được vô lễ đúng không ạ?” Không khách khí cắt ngang lời nói của Ôn Tuyết Phượng, Tả Phán Tình trở mình khinh khỉnh: “Mẹ, từ lúc lên đường mẹ đã nói ít nhất là bảy lần rồi đó, mẹ cho con yên chút có được không?

Từ lúc chưa lên máy bay đã nói, nói đến khi máy bay hạ cánh xuống sân bay quốc tế, lên xe lại vẫn còn nói, có hết chưa vậy?

“…” Ôn Tuyết Phượng môi giật giật, cuối cùng dừng lại không nói tiếp nữa.

“Phán Tình, sao con lại nói chuyện với mẹ như vậy?” Tả Chính Cương đang ngồi phía trước quay qua, nhíu mày nhìn Tả Phán Tình: “Nếu con còn thái độ này, làm thế nào có thể gả vào gia đình Cố gia? Con cho rằng nhà bọn họ giống các gia đình bình thường khác sao?”

“Thôi–” Tả Phán Tình chịu hết nổi che lỗ tai lại: “Con mệt lắm rồi, con muốn ngủ, đến nơi thì ba mẹ gọi con dậy.”

Xe đi qua kinh đô náo nhiệt sầm uất, hai giờ sau thì dừng trước một khu tứ hợp viện.

Chỗ sâu nhất trong cái ngõ nhỏ đan xen nhau đó là nhà của Cố Học Văn ở Bắc Đô, sân trước và sân sau được thiết kế hợp lại thành một tứ hợp viện.

Cửa lớn có nước sơn màu đỏ như ý, trên đầu hồi có treo một bức phù điêu, hồ sen xanh mát, nhà giữa, chái nhà, cửa thùy hoa, hành lang, sân trong vuông vắn rộng rãi, khắp nơi trồng Hải Đường, lựu cảnh, trúc xanh lớp lớp, còn có cả ao cá Vàng, cổ kính như một bức tranh.

Tả Phán Tình từ nhỏ đến lớn đều ở phương Nam, lần đầu thấy cảnh vật như vậy, nhất thời hơi trợn tròn mắt. Thế nên ba mẹ đã sớm đi vào cửa thùy hoa đằng trước, cô còn ngây ngốc đứng nhìn ao cá mà ngẩn người.

“Nhà quê.”

Một tiếng nũng nịu vang lên bên tai Tả Phán Tình, xoay người, một cô gái đang đứng ở đó, ngũ quan xinh đẹp, khuôn mặt được trang điểm tỉ mỉ, mái tóc dài màu hạt dẻ gợn sóng làm cô ấy có vài phần quyến rũ. Trên người mặc mẫu váy mới nhất của Burberry. Kết hợp cùng giày cao gót màu đen, thoạt nhìn mười phần khí thế.

Người phụ nữ kia nhìn ánh mắt của cô, mang theo vài phần địch ý, Tả Phán Tình nhíu mày, phía sau truyền đến một hồi tiếng bước chân

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK