Quán bar Dạ Vũ Liêu Nhân.
Trong không khí tràn ngập mùi rượu và khói thuốc, âm nhạc mở ở mức lớn nhất, ầm ầm như đâm vào tai người nghe, trên sàn nhảy nam nữ điên cuồng giật lắc, những cô nàng ăn mặc thiếu vải đang ngả ngớn đong đưa khiêu khích đám đàn ông…
Tả Phán Tình bị thứ âm nhạc đó làm cho choáng váng cả đầu óc . Từ trong ví rút ra một tờ tiền màu đỏ thả xuống bàn. Lắc lắc đầu, cố gắng làm cho chính mình tỉnh táo lại rồi lảo đảo bước ra khỏi nơi này.
Mười một giờ đêm… Thời gian những kẻ thích sống về đêm chính thức bắt đầu cái mà bọn họ gọi là một ngày.
Ánh mắt Tả Phán Tình có vài phần mơ hồ, miệng lẩm bẩm.
“Đồ đê tiện. Đồ đê tiện ——”
“Đàn ông các người đều chết hết đi. Đồ đê tiện. Đồ đàn ông thối tha, đàn bà hèn hạ ——”
Tác dụng của cồn khiến cho cơ thể cô hơi nóng lên, thế nhưng ý thức vẫn còn rất rõ ràng. Hừm, tên khốn nào dám nói uống rượu có thể tiêu sầu hả? Vì sao cô càng uống lại càng tỉnh cơ chứ?
Hình ảnh khuôn mặt tươi cười đắc ý của gã đàn ông đê tiện kia cứ lởn vởn phía trước mặt khiến đầu óc cô không ngừng quay cuồng .
“Phán Tình em là người mới vào, nếu bản thiết kế của em không được cấp trên đánh giá tốt, chắc chắn em sẽ mất tất cả cơ hội để phát triển. Chi bằng cứ viết tên anh lên đó trước đã? Nếu chẳng may bản thiết kế này không được duyệt, cấp trên có hỏi đến thì anh sẽ nhận hết trách nhiệm về mình.”
Khi vừa chuyển tới công ty mới chỉ vì một câu nói này cô đã ngu ngốc đem bản thiết kế của mình đưa cho hắn, trên đó còn ghi tên của hắn ta.
“Phán Tình, em cũng biết là cơ hội này khó khăn lắm mới có được. Anh rất hy vọng sẽ giành được nó, thế nào em sẽ giúp anh chứ?”
“Anh thành công, em là bạn gái của anh chẳng phải cũng sẽ được thơm lây sao.”
Gương mặt nhã nhặn đó, cùng cái cúi đầu năn nỉ và thuyết phục: “Phán Tình, anh thật sự rất cần cơ hội này.”
“Phán Tình ——”
“Phán Tình ——”
Cô thì cứ ngốc ngếch như vậy, chỉ cần là tên đó nói cô sẽ hoàn toàn tin tưởng. Thế nhưng kết quả thì thế nào?
Hắn bám được con gái ông chủ liền lập tức đá cô. Tả Phán Tình chỉ cần tưởng tượng đến bộ dáng hai kẻ tiện nhân chung đụng với nhau là cô lại muốn bóp chết cái tên đàn ông thối tha đó.
Điều mà cô hận nhất không phải vì chia tay với cái tên đê tiện đó. Mà cô hận bản mình thật quá ngu ngốc.
“Tiện nhân. Tiện nhân ——” Tả Phán Tình dường như mắng hắn còn chưa đủ, ngay cả chính mình cũng lôi vào chửi: “Ngu ngốc. Mày thật là ngu ngốc ——”
Dưới chân hình như đạp phải thứ gì đó khiến cho cô lảo đảo một cái, cảnh vật trước mắt cũng trở nên mông lung không rõ.
Cố gắng giữ cho cơ thể mình trụ vững, lại bất ngờ bị người phía sau đụng phải.
Không hề chuẩn bị Tả Phán Tình ngã sấp xuống mặt đất. Cánh tay chà xuống mặt đường truyền đến cơn đau nhức khiến cho ý thức của cô chợt tỉnh táo. Cô ngẩng đầu, cái người đụng phải cô hình như làm rớt cái đó trên mặt đất, anh ta vội nhặt lên rồi nhanh chóng rời đi.
Này… chỉ nhặt đồ bị rơi rồi bỏ đi luôn hả. Tả Phán Tình nổi giận. Cánh tay bất chấp sự đau đớn vội tóm lấy người kia mượn lực đứng dậy.
“Này. Anh không có mắt à? Anh đụng vào tôi rồi đấy có biết không?”
Cánh tay thì đau, tâm trạng thì tồi tệ, khẩu khí của cô vô cùng gay gắt.
“Cút ngay.” Người kia không chút nghĩ ngợi gạt tay Tả Phán Tình: “Bỏ ra.”
“Còn lâu.” Tả Phán Tình lắc đầu: “Trừ phi anh xin lỗi, bằng không tôi sẽ không bỏ qua cho anh.”
“Cái con điên này.” Ánh mắt người đàn ông nhìn về phía sau, mơ hồ nghe thấy một loạt những tiếng bước chân, hắn nôn nóng, không chút nghĩ ngợi dùng sức đẩy Tả Phán Tình ra rồi bỏ chạy.
Tả Phán Tình bị hắn đẩy ngã đập cả người vào tường, khủy tay bị thương lại va chạm thêm một lần nữa. Sự đau nhức khó chịu khiến cho lửa giận trong lòng cô bốc lên ngùn ngụt. Không kịp nghĩ ngợi cô liền đuổi theo gã đàn ông kia.
Chương 2: Ô Đồ Thật À, Cho Tôi Mượn Chơi Tí?“Mày đứng lại. Tên khốn kiếp này, mày nghĩ cứ như thế mà chạy được à?”
Cô đi giày cao gót tất nhiên là không chạy nhanh được, nghĩ đến cái thằng cha đụng phải cô rồi lại còn đẩy cô là cô lại sôi máu muốn đánh người, thấy không thể đuổi kịp hắn, cô cầm túi sách trên tay ném về phía người đang chạy đằng trước.
Túi sách rơi xuống đất, cái tên kia vẫn chạy thục mạng như cũ, Tả Phán Tình nổi giận, tay thì đau, đầu thì choáng váng, cô lảo đảo lết đến chỗ chiếc túi của mình rồi ngồi phịch xuống đất.
“Đồ đàn ông đê tiện, đê tiện.”
Sao tên đàn ông nào cũng đều khốn nạn như vậy, một chút phong độ cũng không có. Nhặt chiếc túi lên, cô ôm vào trong ngực, đang muốn đứng dậy rời đi, trước mắt đột nhiên xuất hiện hai bóng người.
“Không được nhúc nhích, cô đã bị bắt.”
Đầu óc Tả Phán Tình trong nháy mắt như lạc vào sương mù, ngẩng đầu lên liền nhìn thấy trước mặt có bốn năm khẩu súng đang chĩa vào mình.
Lắc đầu, vẫn chưa tỉnh táo hẳn, cô đứng lên, đột nhiên chỉ vào một trong những họng súng nở nụ cười: “Các anh đang đóng phim hả?”
Nói xong, tay còn không quên sờ sờ mấy cái vào họng súng: “Oa, trông cứ như thật ấy. Có thể cho tôi mượn chơi tí hay không?”
“Không được nhúc nhích.” Giọng nói kia cực kỳ nghiêm túc. Tả Phán Tình đột nhiên nở nụ cười, vươn tay muốn lấy khẩu súng trên tay người đó: “Đừng nhỏ nhỏ nhen như vậy mà. Cho tôi chơi tí đi. Nào ——”
Không đợi cô nói hết câu, tay cô bị người ta dùng sức xoay ngược ra phía sau, kế tiếp là cạch cạch hai cái, hai cánh tay của cô bị người ta cố định sau lưng, không thể nhúc nhích được.
“Này này.” Tả Phán Tình lúc này mới cảm thấy điều gì đó không được bình thường: “Các anh là ai? Các anh muốn làm gì?”
“Không được nhúc nhích.” Giọng nói của người kia rất lạnh lùng, họng súng màu đen đăt đúng vị trí trái tim cô, dường như giây tiếp theo là sẵn sàng để lại trên người cô vài cái lỗ.
Tả Phán Tình nhanh chóng tỉnh rượu. Nhìn thấy tình huống trước mắt bèn không chút nghĩ ngợi mà hét ầm lên.
“A ——”
Âm lượng của cô cực cao, trước kia cô đã từng nghĩ đến chuyện học thanh nhạc nữa ấy chứ. Tiếng la chói tai như vậy khiến những người đang vây quanh cô cũng phải hoảng sợ.
“Câm miệng.” Người ban nảy chịu không nổi, chỉa họng súng từ ngực lên đầu cô: “Không được kêu, kêu nữa là tôi bắn chết cô.”
“Cứu mạng. Có kẻ giết người, cứu mạng, có kẻ giết người ——” Tả Phán Tình chẳng những không ngừng kêu mà ngược lại còn kêu to hơn.
“Câm miệng. Tôi bảo cô câm miệng.” Người kia cầm súng đập lên đầu Tả Phán Tình, Tả Phán Tình càng sợ hãi, càng ra sức la to hơn nữa.
“A —— cứu mạng a, cứu mạng a. Có kẻ muốn giết người . Có kẻ giết người ——” Tả Phán Tình càng la càng to, người kia không có cách nào khác đành vươn tay bịt miệng cô lại.
“Có chuyện gì vậy?” Một giọng nói đột ngột vang lên, thành công ngăn cản động tác của người nọ.
Tả Phán Tình im miệng lại, uống rượu cộng thêm phải hét chói tai làm cho cổ họng của cô hơi đau, nhưng cô cũng chẳng có cách nào khác, ánh mắt nhìn về phía người đang từ trong con hẻm nhỏ tối thui đi tới. Nhìn thấy được bóng một người cao lớn đứng ở đó.
Ngọn đèn phía sau kéo dài cái bóng của hắn ta, làm cho hắn thoạt nhìn vô cùng cao lớn. Mặc dù hắn đứng ở trong bóng tối không thể nào thấy được mặt, nhưng Tả Phán Tình vẫn có thể thấy mấy tên đứng chung quanh hình như có phần sợ người kia.
Bởi vì tên cầm súng đó, rõ ràng dừng động tác lại, ánh mắt có chút né tránh.
Sợ hả, có hy vọng rồi. Tả Phán Tình bắt đầu liều mạng giãy dụa, hoàn toàn không có cách nào gỡ tay ra được, nhìn thấy người đó bước tới thì không ngừng giãy dụa.
“Tiên sinh cứu mạng. Những người này muốn giết tôi, anh mau báo cảnh sát, bắt những người này lại đi——”
Người vừa tới trầm mặc, đứng bất động nơi đó, trên người tỏa ra khí thế khiến cho Tả Phán Tình ngừng giãy dụa kêu la. Người bên cạnh cũng đứng nghiêm nhìn về phía người kia.