“Đương nhiên là bán da bán thịt rồi.” Tên đàn ông hèn hạ cười một cách ghê tởm, đám mỡ trên cằm cũng lắc lư theo, hắn lấy từ trong túi ra một tập nhân dân tệ, bộ dáng không khác gì kẻ ban ơn.
“Anh đây biết rất rõ giá cả thị trường là bao nhiêu nhé, hôm nay tâm trạng anh rất tốt, boa cho em gấp đôi.” Hắn tiến từng bước về phía trước, đem tập tiền kia nhét vào trong quần áo của Tả Phán Tình.
Cuộc đời hắn thích nhất là gái đẹp và tiền bạc. Càng hưng phấn khi nhìn thấy mỹ nữ nằm trên đống tiền, chỉ cẩn tưởng tượng đến cảnh đó, hắn cảm thấy phía dưới đều cứng hết cả lên. ( khụ khụ chỗ này chắc các chị em hiểu)
Cúi mặt tươi cười, hắn vươn tay nắm lấy eo Tả Phán Tình. Tả Phán Tình lúc này đã hiểu, gã này đang coi mình là cái loại người đó.
Cơn thịnh nộ đang cuộn lên trong lòng, không chút nghĩ ngợi cô giáng một cái tát lên cái mặt béo ú chảy mỡ của gã. Đánh xong, còn không quên chùi chùi bàn tay vào quần áo.
“Cút đi, không là tôi báo cảnh sát.”
“Báo cảnh sát?” Phải nhận một cái cái tát vẻ mặt tươi cười của gã ta liền nhanh chóng biến mất, thay vào đó là khuôn mặt dữ tợn: “Được. Tôi rất muốn nhìn xem, cái con điếm như cô sẽ báo cảnh sát thế nào.”
Gã đem tiền vứt ở trên bàn, cơ thể xán lại gần phía Tả Phán Tình: “Với nhan sắc này của cô, xem chừng cũng có thể bán được không ít tiền. Hay là về sau cô cứ đi theo tôi đi. Tôi đảm bảo cô sẽ nổi tiếng trong cái giới tiếp rượu này. Thế nào?”
Trong vòng một ngày, Tả Phán Tình nghe được hai người nói cùng một câu như vậy. Trong lòng cô vô cùng tức giận lại không có chỗ phát tiết, bèn nhấc chân lên đá trúng chỗ hiểm của gã.
Gã đàn ông đáng kinh không ngờ cô sẽ ra chiêu này, trúng phải một đòn cực mạnh, cơ thể liền co rút lại, Tả Phán Tình thừa dịp quay lại cầm lấy túi sách phía sau đập cho gã một trận tơi tả.
“Em gái tiếp rượu này, ông mới là gái ấy, cả nhà ông đều là gái. Dám nói bà đây là gà à? Bà đánh chết mày, đánh chết mày.” Bình thường Tả Phán Tình đâu có dã man như vậy, thế nhưng hôm nay bị tên Chương tiện nhân đó chọc cho điên lên. Lại bị gã này gọi là gà. Nếu trên tay cô có một thanh đại đao, có lẽ sẽ vô cùng thống khoái mà đem gã này chém cho hai nhát thế là xong hết mọi chuyện.
Bởi vì trong lòng đang tức giận, Tả Phán Tình ra tay rất độc ác, đánh không thương tiếc. Gã kia ngay từ đầu không có phòng bị, hơn nữa hạ thân vẫn còn đau, còn bị đá trúng vài cái. Rất nhanh liền phản ứng lại.
Đợi cho cơn đau dịu xuống, hắn vụt đứng lên túm tay Tả Phán Tình đem cô đè xuống sô pha.
Cánh cửa phía sau bật mở mấy gã đàn ông tiến vào. Nhìn thấy một màn trước mắt đều nở nụ cười: “Anh Hứa. Hóa ra là ở chỗ này sung sướng hả?”
“Các anh em tới thật đúng lúc. Con đĩ thối này hôm nay miễn phí cho các anh em chơi.”
Gã anh Hứa vẫy vẫy tay, gọi mấy tên kia. Mấy gã theo nhau tiến vào, đứng ở trước sô pha.
“Anh là người đầu tiên. Các chú cứ lần lượt chơi. Con đĩ thối, hôm nay tao sẽ dạy dỗ mày một trận.”
“Buông ra. Buông ra. Chúng mày là đồ rùa đen rụt đầu.” Tả Phán Tình liều mạng giãy dụa. Hai chân không ngừng đá loạn xạ, lại bị một trong số những gã đàn ông bắt lấy, một người khác cũng nhân cơ hội này tiến lên túm lấy tay Tả Phán Tình.
“Cứu mạng. Cứu mạng. Có cưỡng hiếp ——” Tả Phán Tình liều mạng kêu lên. “Chúng mày là một lũ khốn nạn, cầm thú, chúng mày buông ra. Cứu. Cứu. Cứu tôi với ——”
“Con đĩ thối, mày còn kêu nữa hả? Kêu nữa tao đánh chết mày.”
Gã Hứa vung tay muốn cho Tả Phán Tình một cái tát, “Ầm” một tiếng, cửa phía sau lại bị người ta mở ra. Một đám người xông vào, toàn bộ đều mặc cảnh phục. Hai nhân viên mặc đồng phục của quán Money cũng đi theo phía sau mấy anh cảnh sát kia.
“Đồng chí cảnh sát, anh xem này, mấy người này đang ở ktv chúng tôi xằng bậy. Mời các anh đưa bọn họ đi.”
Vừa rồi sau khi phục vụ nhìn thấy tên đàn ông kia vào phòng Tả Phán Tình liền cảm thấy không đúng, sau đó lại nhìn thấy mấy người đàn ông nữa đi vào, liền nhanh chóng đi báo cảnh sát.
Chương 16: Nam Đứng Bên Trái Nữ Đứng Bên PhảiHôm nay là ngày đầu tiên khai trương, nếu để cho ông chủ biết bọn họ để cho loại gái đứng đường này đến chỗ bọn họ làm loạn thì bát cơm của bọn họ chắc chắn sẽ khó mà giữ được.
May là chỗ này rất gần đồn công an, nhận được tin báo, cảnh sát đã lập tức tới ngay.
“Các người làm gì vậy?” Mấy vị cảnh sát nhìn thấy tình cảnh trước mắt, quát lớn một tiếng, sau đó vây quanh Tả Phán Tình và năm gã đàn ông kia.
“Toàn bộ đứng dậy, nam đứng bên trái, nữ đứng bên phải, đứng nghiêm chỉnh cho tôi.”
Mấy gã đàn ông kia lúc thấy cảnh sát vọt vào đều dừng động tác lại, Tả Phán Tình lợi dụng lúc này nhanh chóng lui sang một bên, chỉnh đốn lại quần áo. Nhẹ nhàng thở phào một hơi, thầm cảm ơn hai nhân viên ktv đã báo cảnh sát, cô thề lần sau nếu có dịp sẽ ghé qua chơi.
“Đồng chí cảnh sát, mau bắt bọn họ đi, bọn họ muốn cưỡng bức tôi.”
Nói cưỡng bức là còn khách khí, mấy gã đàn ông này vừa rồi rõ ràng là muốn thay nhau làm nhục cô. Tả Phán Tình chỉ cần tưởng tượng đến cảnh đó liền cảm thấy ghê tởm.
Vị cảnh sát kia gật gật đầu. Hướng về phía mấy tên kia nói: “Đi thôi, theo chúng tôi về đồn một chuyến.”
“Đồng chí cảnh sát. Là hiểu lầm. Hiểu lầm thôi.” Gã anh Hứa kia vội vàng cuốn quít chỉnh đốn quần áo, cúi đầu khom lưng lấy từ trong túi tiền ra bao thuốc đưa đến trước mặt mấy cảnh sát kia.
“Hút điếu thuốc cái đã.”
“Không cần.” Vị cảnh sát dẫn đầu vẻ mặt nghiêm túc nói: “Đi thôi.”
“Đồng chí cảnh sát, chúng tôi bị oan, là cô này muốn đi bán mà. Chúng tôi cũng không có cưỡng bức cô ta. Nhiều nhất chỉ có thể tính chơi gái thôi.”
“Ông ngậm máu phun người.” Tả Phán Tình chỉ tiếc là không thể dùng ánh mắt này mà xuyên cho hắn vài trăm cái lỗ: “Ông mới là đi bán, cả nhà các người đều đi bán. Các người là đám rùa rụt đầu vô liêm sỉ.”
“Cô à, rõ ràng là cô đi bán, đừng có phủ nhận nữa được không?”
Cái gã anh Hứa kia lại nghĩ đến bộ dáng Tả Phán Tình động thủ, bộ giỡn hay sao vậy? Cưỡng bức với chơi gái là hai khác niệm khác nhau hoàn toàn đấy!
“Đồng chí cảnh sát, các anh thấy đó? Bọn họ không phải là người tốt, mau bắt bọn họ lại đi.” Khi Tả Phán Tình nói lời này, cô cảm thấy vị cảnh sát trước mắt có hơi quen quen, liền nghĩ một chút xem đã gặp ở nơi nào. Còn đang suy nghĩ thì tên đê tiện kia lại ngắt lời cô.
“Bà tám chết tiệt, mày ——” Tên anh Hứa đó trừng mắt định động thủ với cô thì vị cảnh sát kia nhanh chóng vươn tay: “Dừng tay.”
Gã anh Hứa kia sửng sốt một chút, rụt tay lại, Tả Phán Tình đang muốn nói cái gì đó, ánh mắt lại nhìn thấy cái bóng dáng cao lớn đứng ở cửa phòng kia. Cô lập tức đột nhiên nhớ ra vì sao lúc nảy lại cảm thấy vị cảnh sát kia nhìn quen mắt.
Ngay mấy ngày hôm trước, cũng chính tên cảnh sát đó vừa mới dùng súng chĩa vào đầu mình. Còn cái tên đang đứng ở cửa kia có hóa thành tro Tả Phán Tình cũng có thể nhận ra được. Chính là cái tên đã bóp tay cô đến nỗi bầm tím, còn siết má cô đến phát đau, còn dám nhốt cô một đêm, hại cô khi trở về nhà liền bị cảm cúm.
“Sếp?” Cường Tử phát hiện ra sự xuất hiện của Cố Học Văn trước tiên, không chút nghĩ ngợi mà đi qua đón: “Sếp. Sao anh lại tới đây?”
“Ừ.” Cố Học Văn nhẹ nhàng gật đầu, ánh mắt dừng trên người Tả Phán Tình đang đứng ở chính giữa căn phòng.
Tóc tai của cô rối tung, hai tròng mắt tức giận, đôi mắt nhìn mình chằm chằm dường như muốn bốc ra lửa.
“Sao lại thế này?” Giọng nói trầm thấp quen thuộc kia rất dễ nghe. Không để cho những người đó có cơ hội mở miệng, Cường Tử nhanh chóng thuật lại mọi chuyện từ lúc mình nhận được tin báo đến khi chạy tới hiện trường.
Cố Học Văn không nói gì, chỉ gật đầu. Cằm khẽ nhấc: “Giải hết những người đó về.”
Giải về? Mà giải về đâu?