【 A a a】
【 Tránh ra, để tôi ôm!! 】
【 Giang Thính Văn sao anh vẫn không nhúc nhích, chồng anh đáng yêu như vậy! 】
【 Bây giờ tui đang chảy máu cam, người đã không còn, cảm ơn... 】
【 Ô ô ô tuy rằng nghe không hiểu bọn họ đang nói chuyện gì, nhưng thật ngọt ngọt đến hôn mê... 】
......
Thanh Thứ Tang còn duy trì tư thế dang hai tay, biểu hiện muốn ôm rõ ràng. Ngay sau đó, cuối cùng thần hồn Giang Thính Văn cũng quy vị, ôm lấy Thanh Thứ Tang.
"Đừng đeo cái này trước mặt người ngoài! Chỉ có anh mới có thể xem! " Hắn gắt gao ôm lấy cái eo Thanh Thứ Tang để cậu dán vào ngực mình, tay chân luống cuống gỡ tai mèo trên đầu đối phương ra.
Thanh Thứ Tang cười đến không dừng lại được, cả lồng ngực đều chấn động, tia sung sướng kia toàn bộ truyền đạt cho người ôm cậu. Cho đến khi một tiếng kinh hô bất giác từ trên môi cậu tràn ra, Thanh Thứ Tang theo bản năng ôm lấy cổ Giang Thính Văn.
Giang Thính Văn ôm người lên, ai cũng không nhìn đi thẳng lên lầu, Thanh Thứ Tang theo bản năng nuốt một ngụm nước miếng, không dám cười, vội vàng kéo dài thời gian nói: "Văn kiện của anh! Tài liệu!"
"Không quan trọng." Giang Thính Văn đáp.
"A!"
Cửa phòng ngủ mở ra.
"Làm!"
Cửa phòng ngủ đóng lại.
Tống Từ Xướng sợ hãi lui vào trong ngực Trang Đình Ngọc, nhỏ yếu bất lực, nhỏ giọng: "Hôm nay chúng ta... Không, ngày mai —— còn gặp được Thứ Tang không?"
Trang Đình Ngọc trầm ngâm một lát, nói: "Hẳn là có thể... Không thể..."
Trình Thừa An: "Giọng điệu của em đột nhiên phấn khích là sao?"
Trang Đình Ngọc: "Có không? Không!"
Trần Trì: "Muốn đi cứu em ấy không? Dù sao cũng thân là anh em..."
Trang Đình Ngọc ra hiệu mời: "Anh đi..."
Trần Trì một lần nữa ngồi xuống, cầm lấy bản nhạc, lập tức nhập định.
Tống Từ Xướng thở dài: "Tự gây nghiệt... Không thể sống a——"
【A a a, mẹ nó tôi! Cũng phấn khích! Xin lỗi vì không cẩn thận nói ra...]
【Chúng ta hãy chờ xem bữa tối hôm nay hai người Giang Thanh có xuất hiện không (đầu chó)】
【Ha ha ha là anh em tốt thì không có khả năng đi cứu! 】
【Anh đi đi đi, Giang tổng một quyền đánh anh (cười)】
【Giang tổng: xin đừng quấy rầy tôi làm việc chính sự 】
【Ha ha ha mặt Tần tổng lại xanh, hình như ngày nào tôi cũng thấy mặt anh ta xanh...】
【Chính sự là ai? À, Thanh Thứ Tang nha...】
【Hay lắm, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ lên... Vàng...】
......
Tần Tư Ngôn ở hành lang lầu hai còn túm lấy tay cầm vali của Phó Bạch. Thanh Thứ Tang đột nhiên từ phòng làm việc chạy ra, anh ta lập tức đem thần trí phân ra ngoài.
Không ngờ tầm mắt vừa bắt được bóng dáng kia, người nọ giống như một trận lốc xoáy thổi về phía Giang Thính Văn. Cái gì mà đàn anh học thần... Mí mắt Tần Tư Ngôn bất giác cụp xuống, bọn họ đã sớm quen biết.
Những gì diễn ra trong phòng ngủ có thể tưởng tượng được. Tần Tư Ngôn dường như đem toàn bộ quang cảnh kia từ đầu bổ đến đuôi, trên khuôn mặt lạnh lùng gần như có thể kết tầng băng.
"Phốc!"
Mấy ngón tay Tần Tư Ngôn đột nhiên đau, trong tay còn nắm tay cầm vali bị người ta kéo mạnh qua tuyên bố lãnh thổ. Anh ta nhíu mày nhìn qua, Phó Bạch đầu cũng không quay đẩy cửa một căn phòng trống, đi vào.
"Rầm!"
Một cửa phòng khác đóng lại. Tần Tư Ngôn đứng tại chỗ, tiến thoái lưỡng nan đứng im, cực kỳ giống tên hề.
Tống Từ Xướng không rõ: "Chậc..."
Trang Đình Ngọc không rõ: "Ai..."
Trình Thừa An không rõ: "Ồ..."
"Ô..." Trần Trì mờ mịt nhìn một vòng em trai nhà mình, vì có vẻ hợp nhóm, anh suy nghĩ một lát, lớn tiếng: "Ha ha..."
Ba người: "!!"
Ba em trai lập tức xông lên che miệng Trần Trì, bốn người nhất thời giống như chồng người cùng chen chúc một chỗ, gấp gáp lúng túng nhìn lên lầu, xấu hổ mỉm cười với Tần Tư Ngôn.
Tần Tư Ngôn mặt không chút thay đổi, mặt cứng đến mức có thể đập vỡ tảng đá lớn.
【 Ha ha ha cười chết rồi 】
【 Trần Trì ha ha ha anh, lý giải lý giải, lớn tuổi, không theo kịp mạch não của người trẻ tuổi cũng bình thường (đầu chó) 】
【 Trần Trì:?? Tôi mới 27 tuổi, nghe tôi này, cảm ơn... 】
【 Tôi không quan tâm đến chuyện này, camera của tổ chương trình có thể quay lại cảnh Thanh Thứ Tang và Giang Thính Văn trong phòng ngủ không! 】
【 Thần tán thành, đừng chơi không dậy nổi, đều là người trong nhà a! 】
......
Khoảnh khắc cửa phòng ngủ mạnh mẽ đóng lại, Giang Thính Văn lập tức cởi áo Thanh Thứ Tang, sau đó ném xuống đất, đồ đạc ầm ầm lăn hai vòng, trốn vào trong góc không thấy đâu.
Hắn không chút dịu dàng ném Thanh Thứ Tang lên giường, đè cậu xuống, giọng nói trầm thấp nhắc nhở: "Bé ngoan, đừng khóc quá lớn. Vào ban ngày, họ vẫn chưa nghỉ ngơi, họ có thể dễ dàng nghe thấy."
Hắn thân mật hôn lên trán Thanh Thứ Tang: "Nếu bị nghe thấy, anh sẽ ghen. Sau đó, anh có thể làm rất dữ dội."
"A!" Thanh Thứ Tang đoán trước được phản ứng này của hắn, nhưng không ngờ lại lớn như vậy!
Cậu vội vàng giơ cánh tay lên chống lại lồng ngực Giang Thính Văn, nhìn thẳng vào ánh mắt áp bách mười phần, thương lượng: "Có thể dịu dàng. Ưm ——".
Giang Thính Văn nắm cằm Thanh Thứ Tang, mạnh mẽ nóng bỏng xâm nhập? Mút cánh môi cậu, không cho cậu phát ra thanh âm từ chối nữa.
Thanh Thứ Tang nắm ga giường không nhịn được lui về phía sau, cho dù khoảng cách di chuyển rất nhỏ, nhưng vẫn bị Giang Thính Văn bắt lấy chân kéo trở lại.
Cái kéo này trực tiếp để cậu ngã vào trong ngực Giang Thính Văn, Thanh Thứ Tang sợ tới mức không dám động đậy nữa, sợ chọc ra động tác càng hung tàn. Chỉ có thể ngửa đầu tiếp nhận hôn sâu.
"Không Tang, sao em đột nhiên vào phòng làm việc." Giang Thính Văn hôn lên cằm Thanh Thứ Tang.
Cái cổ hơi ngửa lên, hơi thở nóng bỏng chạm vào cổ họng, cổ họng của cậu bất giác lăn qua lăn lại: "Em không thể vào?"
"Đương nhiên có thể." Ngón tay Giang Thính Văn cọ vào gò má Thanh Thứ Tang, nói, "Chỉ là lo sợ... Rất sợ chồng nhỏ sẽ tức giận."
"Anh cũng biết sợ ư?" Thanh Thứ Tang nghe vậy bật cười, chỉ là giây sau lại nhíu mày, khóe mắt ướt át. Cậu ghét bỏ nói: "Em không tin. Bây giờ anh còn sợ không?"
"Còn." Bàn tay to lớn của Giang Thính Văn nắm lấy gò má Thanh Thứ Tang, khiến cậu chỉ có thể theo sức mạnh cường thế này nhìn mình, "Vừa sợ vừa phạm sai lầm, lần sau còn dám."
Thanh Thứ Tang: "..."
"Đồ hư hỏng!" Thanh Thứ Tang nghẹn ngào mắng thành tiếng.
Cậu nhỏ giọng thương lượng: "Anh đừng hung dữ... Em phải ra ngoài ăn tối."
Giang Thính Văn hôn nước mắt cậu: "Buổi tối không ra ngoài."
"Vậy sao được, bọn họ biết hết rồi?" Thanh Thứ Tang trừng mắt nhìn hắn.
Giang Thính Văn cười: "Bây giờ tất cả họ đều biết."
"Ách..."
"Ai bảo chồng nhỏ câu dẫn tôi chi. "Giang Thính Văn thỏa mãn, than thở, "Em còn nói thích anh, Em rất thích anh."
Nói xong, trán hắn dán lên trán Thanh Thứ Tang, trong mắt lộ ra ý cười, còn có vui mừng không thể xua đi được.
Nhắc tới chuyện này, Thanh Thứ Tang nhỏ giọng hít một hơi, mang theo giọng mũi nức nở: "Anh... Có phải đã biết em từ ngày đó không?"
"Ừm." Giang Thính Văn nói, "Nhưng không chỉ dừng lại ở quen biết. Anh thích em. Anh yêu em..."
Điều này hoàn toàn khác với cảm giác nhìn thấy nội dung trên tấm card. Nếu như ở phòng làm việc nhìn thấy cánh hoa hồng, làm cho Thanh Thứ Tang cảm thấy mặt biển tĩnh lặng đột nhiên gợn sóng thật lớn, lúc này gợn sóng kia liền nhanh chóng hình thành vòng xoáy, ấp ủ thành sóng thần. Kinh thiên động địa. Nhưng ngoài ra, Thanh Thứ Tang lại có chút đau lòng, thay Giang Thính Văn đau lòng.
Cậu nói: "Nhưng anh chỉ biết em vào thời điểm đó, anh không biết gì về em"
"Không sao..." Giang Thính Văn cười khẽ một tiếng, cũng thấy không sao, ngược lại còn đem giọng điệu đặt thấp hơn, dịu dàng đến mức có thể làm tan xương người, "Anh có thời gian cả đời để hiểu em —— hy vọng chồng nhỏ của anh cho anh cơ hội này. Được chứ? "
Thanh Thứ Tang cảm thấy càng khó chịu hơn, cũng không phải loại bi thương, là thấy nhiều năm quá trống rỗng cảm thấy khổ sở.
Cậu nghĩ, cậu chẳng qua chỉ tặng Giang Thính Văn một bó hoa hồng, hơn nữa cậu còn thành thật nói chỉ là trò chơi, để đối phương đừng để ý. Giang Thính Văn không để ý, trực tiếp để cậu vào lòng.
Khi cậu không biết, lại có một người yêu cậu như vậy. Thanh Thứ Tang nói không rõ cảm nhận cụ thể, cảm thấy trong nháy mắt này chết cũng không hối tiếc.
Vậy nên,... Giang Thính Văn yêu cậu như vậy, tại sao còn vì người khác mà bị đánh hai lần? Chính xác thì làm sao lại bị đánh? Vì cái gì? Còn bị đánh tàn nhẫn như vậy.
Thanh Thứ Tang buộc mình phải bình tĩnh, đầu óc không được bị tình yêu làm cho choáng váng, khi nước mắt không khống chế được mà rơi xuống, cậu há miệng muốn hỏi, còn chưa lên tiếng đã nghe "soạt" một tiếng. Chỉ thấy Giang Thính Văn nắm lấy eo cậu, thò đầu kéo đồ vật dưới gầm giường ra.
Hòm không cao lắm, dù sao cũng đặt dưới gầm giường, nhưng chiều rộng, dài đều tương đối khả quan, bằng một phần tư mặt giường. Giang Thính Văn mở hòm ra, đồ chơi bên trong rực rỡ muôn màu. Chiếu tận đáy mắt.
Thanh Thứ Tang: "..."
Thanh Thứ Tang: ". "
Thanh Thứ Tang: "! "
Thanh Thứ Tang lập tức khóc lớn, bị Giang Thính Văn đúng lúc bịt miệng, không cho âm thanh mỹ diệu này lộ ra ngoài.
"Bé ngoan..." Hắn thấp giọng nói, "Anh đã nói rồi, không được để người khác nghe thấy. Em có muốn ngoan không?"
Nước mắt Thanh Thứ Tang chưa từng rơi mãnh liệt như vậy, vừa khóc vừa mắng điên cuồng trong lòng, Giang Thính Văn đại biến thái, sau này không bao giờ phải câu dẫn Giang Thính Văn.
"Giang Thính Văn, em không thích..."
"Nếu chồng nhỏ nói không thích anh, vậy sau này em chỉ có thể ngây ngốc trên giường." Giọng Giang Thính Văn khàn khàn dịu dàng, nhưng lại chứa đựng sự cường thế.
Thanh Thứ Tang khóc đến không thở nổi, vừa khóc vừa mắng: "Anh bị bệnh thần kinh à!"
——
Buổi chiều đầu tiên Thanh Thứ Tang và Giang Thính Văn biến mất, không ai dám lên lầu quấy rầy. Cơm chiều đến, đội viên Ngũ Hành rối rắm, không biết hai người Thanh Giang có muốn ăn cơm không.
Hơn nữa nếu muốn ăn, nên phái ai lên gọi bọn họ đây. Trái phải trên dưới đều là vấn đề, không ai xung phong. May mắn thay, không để họ rối rắm quá lâu, 8 giờ tối, Giang Thính Văn từ phòng ngủ đi ra, vào phòng bếp.
Nhìn thấy mấy đôi mắt quan sát trong phòng khách, Giang Thính Văn hiểu rõ, lên tiếng giải thích một câu tượng trưng: "Không cần chờ chúng tôi ăn cơm, tôi sẽ làm tốt việc mang cơm cho chồng nhỏ. "
Tống Từ Xướng to gan, yếu ớt hỏi: "Thứ Tang đâu?"
"Ngủ."
"Oa..." [Giang tổng trâu bò]
【Giang tổng uy vũ】
【 A a a】
【Bây giờ thi đoán, ngày mai có thể nhìn thấy Thanh bảo không...】
【Vậy khẳng định không thể a】
【 Ha ha ha quá tổn hại tấm lòng người một nhà】
......
Mọi người đoán không sai, cảnh tượng 8 giờ tối hôm nay lặp lại hai lần vào ngày hôm sau.
Buổi sáng và buổi trưa đều là Giang Thính Văn một mình từ phòng ngủ đi ra, đến phòng bếp nấu cơm, sau đó bưng đến phòng ngủ. Trong lúc đó Thanh Thứ Tang một lần cũng chưa từng lộ diện.
Mãi đến 4 giờ rưỡi chiều, Giang Thính Văn mở cửa phòng ngủ trước, đi về phía phòng làm việc.
Nửa tiếng sau, cửa phòng ngủ lại nhẹ nhàng "cạch" một tiếng.
Dưới lầu có mấy cái đầu chuyên chờ cảnh tượng này, cho nên buổi tối đợi đến 10 giờ mới lên lầu nghỉ ngơi! Vừa thấy Thanh Thứ Tang thò đầu dò xét lập tức đem ánh mắt an ủi ném qua.
Trong ánh mắt đó, tràn đầy đồng tình.
Thanh Thứ Tang ngay cả giày cũng không mang, rất sợ gây ra tiếng động, vừa nhìn hành lang không có ai vội vàng chạy xuống lầu.
Nhưng tốc độ của cậu không quá nhanh, thanh niên trẻ tuổi lại giống như một lão già lấy tay vịn cầu thang, vững vàng lại chậm rãi chạy xuống lầu.
Cùng lúc đó, người trong phòng làm việc giống như nhận ra điều gì, cửa phòng vang lên một tiếng "cạch".
Sau lưng Thanh Thứ Tang cứng đờ, sợ tới mức vội vàng nhìn mấy người trong phòng khách nhào đến, hô to: "Huynh đệ nhà mẹ đẻ, cứu mạng——"
Cậu lập tức nhào vào sô pha, Tống Từ Xướng với Trang Đình Ngọc còn chưa kịp phản ứng đã bị cậu mạnh mẽ kéo cánh tay trốn vào giữa, vững vàng ngăn cậu ở phía sau.
Tống Từ Xướng và Trang Đình Ngọc đụng phải nhau, vẻ mặt ngơ ngác nhìn nhau. Sau đó tầm mắt nhìn thấy Giang Thính Văn xuống lầu, tia hoảng loạn bị lây nhiễm, bọn họ đều bắt đầu lo lắng sợ hãi!
Để giảm bớt sự hoảng loạn này, Tống Từ Xướng mở miệng nói: "Sao vậy?"
Vừa mới nói ra, Tống Từ Xướng đã lẩm bẩm trong lòng, đây không phải lời vô nghĩa sao, có thể như thế nào? Nhất định bị dọa sợ!
Nhưng không hỏi thì không sao, vừa hỏi Thanh Thứ Tang đã tủi thân. Cậu trốn ở phía sau hai người, toàn thân cao thấp chỉ lộ ra nửa khuôn mặt.
Trong đôi mắt sáng ngời thoáng chốc tràn ngập một tầng hơi nước, cậu nhìn Giang Thính Văn đã sắp bước đến, lại trốn ra sau, chân trần không sợ mang giày, tố cáo: "Anh ấy đánh anh..."
Tống Từ Xướng miệng nhanh hơn não, hỏi: "Sao lại đánh?"
Thanh Thứ Tang: "..."
【 A a a, tui phấn khích quá! 】
【 Đây là điều tui có thể nghe sao?! Nói nhiều hơn đi! ( gào rống jpg.) 】
【 Ha ha ha đánh như thế nào? Mau nói một chút……】
【 Cười chết, một ngày một đêm a, cuối cùng Thanh bảo eo mỏi mông đau xuất hiện, tui muốn xem quá trình cụ thể! 】
【 Thanh: Tôi cảm ơn các người 】
【 A a a Thanh bảo thật đáng yêu! 】
……
Thanh Thứ Tang không yếu thế, một cái tát giáng xuống trán Tống Từ Xướng, ngay sau đó cánh tay duỗi ra bóp lấy cổ cậu chàng, lắc lư cậu chàng: "Sao em lắm lời cậy? Có tin anh siết cổ em không!"
Khiến Tống Từ Xướng sợ đến mức vội vàng vỗ tay cậu, điên cuồng xin lỗi. Ngay khi cậu chàng cho rằng hôm nay sẽ cưỡi hạc về trời, lực độ của Thanh Thứ Tang đột nhiên buông lỏng, mạnh mẽ kéo Tống Từ Xướng vào giữa. Người nào đó trong chớp mắt biến thành Thanh Thứ Tang yếu đuối bất lực.
Trên mặt Giang Thính Văn đều là mềm mại, cũng rất yếu thế: "Ông xã..."
"Anh trước hết đừng giả vờ! Nghe em này! " Thanh Thứ Tang kẹp ở giữa Trang Đình Ngọc và Tống Từ Xướng, chỉ thò nửa khuôn mặt ra, lớn tiếng ngăn lại.
Sau đó, cậu tủi thân cúi xuống, đáng thương nói: "Anh ơi, đừng nói nữa. Em hôn anh mà."
Hô hấp Giang Thính Văn cứng lại.
Ngón trỏ ngón trái của Thanh Thứ Tang ấn vào nhau, hơi tách ra tạo thành một trái tim, hào phóng đưa cho Giang Thính Văn: "Sao? biu——"
Thanh Thứ Tang: Tôi đã học được gì khi ở bên Giang Thính Văn?