Đương nhiên, rèm cửa sát đất cũng sẽ không kéo lên.
Hơn 10 giờ đêm, không ai nói chuyện nên rất yên tĩnh, cũng không ồn ào huyên náo.
Gió đêm từ cửa sổ khép hờ lùa vào, thổi vào rèm cửa sát đất thành một chiếc túi tròn hướng vào phòng ngủ.
Giống như bên trong có một người đang trốn xấu hổ đến mức không dám đi ra ngoài.
Cậu đầy tâm sự, nín thở, nhưng vẫn không giấu được tiếng tim đập như cũ.
Về tư thế nằm, Giang Thính Văn nằm ở vị trí thấp hơn Thanh Thứ Tang một chút, vì vậy Thanh Thứ Tang chỉ có thể dùng tư thế hơi cúi đầu nhìn thẳng Giang Thính Văn.
Một lúc lâu sau, cậu mới thốt ra một câu: "Anh còn có thể sinh con sao?"
Giọng điệu và thái độ quá mức khó tin, Giang Thính Văn ý thức được mình vừa nói gì, mím môi, thu lại hình tượng dần dần mất kiểm soát: "Nếu em muốn."
Thanh Thứ Tang: "..."
Giang Thính Văn: "..."
Cuối cùng, Thanh Thứ Tang nói với hắn: "Anh không được..."
Là người đàn ông không thể nói mình không được, nhưng Giang Thính Văn lại phụ họa: "Anh... Hình như không được."
"Vậy anh định sinh thế nào?"
"Dùng ý nghĩ." Giang Thính Văn nhỏ giọng nói.
Nỗi khiếp sợ ban đầu đã tiêu tán hầu như không còn dưới sự dây dưa của gió đêm và rèm cửa sổ, Thanh Thứ Tang sắp không nhịn được bật cười, nhưng vẫn là giả bộ nghiêm túc nói: "Bây giờ anh sinh ra một đứa cho tôi xem, sinh ra được tôi sẽ không giận nữa."
Dứt lời, Giang Thính Văn lập tức vươn ra bàn tay thon dài hữu lực.
"Thấy không?" Ánh mắt và vẻ mặt của hắn đều chuyên chú như nhau, đưa tay về phía Thanh Thứ Tang, nghiêm trang nói, "Em xem cánh tay và bắp chân của anh, còn có khuôn mặt nhỏ nhắn, hai lỗ tai hai mắt hai mũi... Không đúng, một cái mũi và một cái miệng, không phải đều rất đáng yêu sao?"
Ngoài mặt Thanh Thứ Tang nhìn chằm chằm vào lòng bàn tay mình, nhưng thật ra cậu đang cố giữ chặt khóe miệng để không bật cười “Phụt ” ra tiếng.
"Nó đang cười với em." Giang Thính Văn nói.
Thanh Thứ Tang: "..."
"Ba..."
Thanh Thứ Tang tát vào lòng bàn tay Giang Thính Văn: "Anh hù dọa ai vậy."
"Xin lỗi..." Giang Thính Văn nhanh chóng thu tay lại, "Không hù dọa em, đừng sợ."
Một Giang Thính Văn yếu thế cẩn thận như vậy dỗ đến mức Thanh Thứ Tang thoải mái cả người.
Cậu nói: "Giang Thính Văn, tôi nghĩ anh nên có một cái tên mới."
Giang Thính Văn: "Tên gì?"
Thanh Thứ Tang nghiêm túc: "Giang Kiều Kiều..."
Cái chăn mềm đắp lên thân hai người, Giang Thính Văn dùng sức ôm lấy Thanh Thứ Tang, đôi mắt đen láy trong đêm có chút sáng ngời, bên trong lộ ra ý cười.
Thanh Thứ Tang: "Anh nói xem anh có phải có chút tinh phân không?"
•精分 [jīng fēn] là một từ tiếng Trung, có hai nghĩa: rất chi tiết và phân liệt. Trên mạng chủ yếu ám chỉ một người "lời nói và hành động trái ngược nhau, tác phong như hai người khác nhau."
Giang Thính Văn cười khẽ một tiếng, nói: "Chắc vậy..."
Bình thường rõ ràng Giang Thính Văn nằm xuống cao hơn cậu, lúc này nằm như thế vẫn cao hơn cậu nửa cái đầu, Thanh Thứ Tang cảm thấy không thoải mái nhanh chóng di chuyển thân thể, trở thành tư thế ôm bình thường.
Bàn tay Giang Thính Văn dừng lại sau lưng Thanh Thứ Tang, cằm khẽ chạm lên đỉnh đầu cậu, thấp giọng: "Thanh Thứ Tang!"
"Không Tang..."
Thanh Thứ Tang: "Hả?"
Rèm cửa sổ sát đất lại bị gió đêm vén lên, Giang Thính Văn nhìn mảnh vải biến ảo thân hình kia, tựa như Thanh Thứ Tang cho phép hắn tùy ý làm các loại tư thế khác nhau.
Mềm mại bất thường...
"Trước khi hợp đồng hết hạn..." Giọng Giang Thính Văn rất thấp, "Đừng nhắc đến thứ này nữa, được không?"
Thanh Thứ Tang vốn cũng không nghĩ đến, cậu chỉ đột nhiên rất để ý, cậu với Giang Thính Văn rốt cuộc đã ở cùng nhau bao lâu.
Nghĩ đến nửa năm trôi qua rất nhanh, bây giờ cậu còn có chút hối hận, lúc ấy không đồng ý ký một năm với Giang Thính Văn.
Thanh Thứ Tang rũ mi, bộ đồ ngủ của Giang Thính Văn cùng kiểu với cậu, bên trái trái tim có một con thỏ nhỏ cỡ nửa bàn tay.
Con thỏ nhỏ nghiêng người, giống như đang lắng nghe nhịp tim Giang Thính Văn.
Vô hình trung, Giang Thính Văn đã chấp nhận hòa nhập, thậm chí còn phục vụ cuộc sống của cậu.
Hôm nay Thanh Thứ Tang mới phát hiện.
Giang Thính Văn, trong lòng anh không có người mình thích ư?
Không thích ai...
"Tại sao?" Thanh Thứ Tang nghe thấy mình hỏi, "Vì sao không thể nhắc đến?"
Hô hấp trên đỉnh đầu chợt nặng —— Nếu như Thanh Thứ Tang không cảm giác sai.
"Tóm lại không cần nhắc đến..." Mũi cằm Giang Thính Văn cọ xát tóc Thanh Thứ Tang, giống như đang duy trì một loại giả dối thấp giọng nói, "Anh chỉ là một người bình thường."
Ở nơi Thanh Thứ Tang không thấy, Giang Thính Văn mím môi không nói nữa, trong mắt lại lộ ra một tia cảm xúc bi thương.
Hắn rất buồn...
Hắn vì dục vọng chiếm hữu bất thường của mình mà dọa đến Thanh Thứ Tang, hắn cảm thấy tự trách, vì tính chiếm hữu cố chấp của mình mà cảm thấy sợ hãi, cũng vì mình không chiếm được sự yêu thích của Thanh Thứ Tang mà cảm thấy bi thương.
May mắn thay Thanh Thứ Tang là tiểu thiếu gia Thanh gia, là ngôi sao trong giới giải trí, được rất nhiều người yêu thích.
Cho dù hắn có phát điên thế nào đi nữa, cũng không thể làm gì.
Nhưng... Cho dù Thanh Thứ Tang chỉ là một người đàn ông bình thường nhất, Giang Thính Văn cũng sẽ không thật sự làm tổn thương cậu.
Thanh Thứ Tang sẽ luôn nguyên vẹn, cho dù cậu đưa ra lựa chọn gì.
"Chồng nhỏ, anh sẽ không làm em sợ nữa..." Giang Thính Văn nói, "Thật đấy. Anh thề..."
Rõ ràng nhận ra cảm xúc của hắn không đúng, Thanh Thứ Tang nhíu mày, cố gắng lùi người về sau ngẩng đầu: "Tôi không sợ."
Dường như nhận ra chồng nhỏ đang dỗ dành mình, Giang Thính Văn cười cười, không tin mà phối hợp nói: "Thật sao?"
"Tôi chỉ là..." Thanh Thứ Tang nhíu mày càng sâu, chóp tai lại không biết vì sao lại lặng lẽ biến thành màu hồng nhạt, mắt thường có thể thấy được, ánh mắt Giang Thính Văn có chút sáng lên.
Nghẹn nửa ngày, cuối cùng Thanh Thứ Tang bực bội nói: "Giang Kiều Kiều, anh là đại tá, tôi cũng là đàn ông như anh... Tôi cũng không muốn yếu đuối..."
Giọng của cậu càng lúc càng buồn bực, dù sao thừa nhận loại chuyện này rất khiến tâm trạng của người ta không tốt, nhưng cậu vẫn hung tợn nói cho xong, "Nhưng thể lực của tôi thật sự không theo kịp!"
Hoàn toàn không ngờ tới loại nguyên nhân này, Giang Thính Văn hoang mang sững sờ ở đó, một lát sau cổ chợt có chút đỏ.
Người đàn ông trên giường không nói gì, cũng không bắt Thanh Thứ Tang nói, sau khi nhận được một trận tố cáo như vậy, đương nhiên cũng không thoải mái hơn Thanh Thứ Tang là bao.
Sau đó hai người đàn ông trưởng thành đối mặt với nhau.
"Anh đỏ mặt cái gì?!" Thanh Thứ Tang cả giận mở miệng nói.
Giang Thính Văn nhìn sang chỗ khác, xấu hổ che mắt Thanh Thứ Tang, tạm thời không cho cậu nhìn mình, nói: "Em nên yếu đuối, tùy tiện yếu đuối, yếu đuối nhiều cũng được."
"Tôi còn chưa yếu đuối đâu!" Thanh Thứ Tang cảm thấy khó xử mặc kệ hắn che mắt mình, cũng không từ chối nói, "Anh làm tôi như vậy, tôi sẽ..."
Giọng của cậu yếu đi, khó có thể mở miệng nghiến răng nói: "Hỏng mất..."
"Sẽ không..." Giang Thính Văn đáp, "Anh có chừng mực."
Hắn dùng giọng điệu dỗ dành nói với cậu: "Sẽ không bị hỏng, đừng sợ."
Gió từ cửa sổ thổi đến cánh tay của Thanh Thứ Tang, Thanh Thứ Tang theo bản năng chớp mắt, hàng mi mảnh khảnh lướt qua lòng bàn tay Giang Thính Văn.
Tay Giang Thính Văn khẽ run lên.
"Anh không hung dữ, nhưng lại không biết tiết chế." Thanh Thứ Tang khẽ nói.
Giang Thính Văn nhếch môi, hơi thở mang theo ý cười phiêu tán.
"Vậy sau này anh sẽ dẫn em cùng đi huấn luyện? Theo cách của quân đội." Giang Thính Văn đột nhiên đứng đắn nói.
Lông mi Thanh Thứ Tang dưới lòng bàn tay nhanh chóng chớp chớp, hai tay cậu nắm chặt bàn tay và cổ tay Giang Thính Văn, kéo xuống phía dưới, để cho tầm mắt bị che phủ bởi bóng tối một lần nữa trở lại bình thường, hỏi: "Vì sao không phải là anh tiết chế một chút? Anh không thể kiểm soát bản thân sao?"
"Không." Giang Thính Văn nói.
Thanh Thứ Tang: "..."
Thanh Thứ Tang: "?"
Dỗ dành tôi là anh, từ chối tôi cũng là anh, không phải sao?
Thanh Thứ Tang trừng mắt nhìn Giang Thính Văn, đột nhiên buông tay hắn ra, đưa chăn đặt lên thắt lưng Giang Thính Văn, ngón trỏ ngón cái nắm lấy một ít thịt bắt đầu véo mạnh.
Giang Thính Văn: "..."
Tám năm sinh hoạt ở quân đội khiến hắn đối với chút đau đớn này không có cảm giác gì, mỗi ngày đều huấn luyện cường độ cao cùng với thực chiến, thần kinh đau đớn của bộ đội đặc chủng đã sớm cường hóa không biết bao nhiêu lần.
Không phải nói sẽ không đau, mà là có thể nhịn.
Đau không đến một độ nhất định đối với hắn mà nói cũng không vấn đề gì.
"Ai nha." Nhưng để phối hợp với Thanh Thứ Tang, sau ba giây đau đớn, Giang Thính Văn đáp lại chậm nửa nhịp bày ra phản ứng nên có.
Thanh Thứ Tang: "..."
"Phụt", nửa đêm đi qua, Thanh Thứ Tang thật sự không nhịn được, đột nhiên bật cười.
Trán cậu đặt lên lồng ngực Giang Thính Văn, tay nắm lấy vạt áo trước ngực hắn, bả vai run rẩy không thuận nói: "Anh bị bệnh thần kinh à."
"Anh là người bình thường." Giang Thính Văn nói, "Bằng không anh sẽ không quen biết chồng nhỏ."
Khóe miệng Thanh Thứ Tang cong lên, cảm thấy trái tim giống như bị móng vuốt nhỏ của động vật đầy lông nhung nhẹ nhàng giẫm lên, mềm mại đến kỳ cục.
Trong ba năm qua, bởi vì thứ tình cảm ngu ngốc, mỗi ngày cậu đều một mình ở trong biệt thự.
Phong cảnh bên ngoài cửa sổ giống như một chiếc TV diễn giải cuộc sống hàng ngày bằng phẳng, tăng tốc bốn mùa xuân, hạ, thu, đông.
Không ai nói chuyện với cậu, cậu bị yêu cầu từ bỏ sự nghiệp, không thể ra ngoài xuất đầu lộ diện, cậu cho rằng chỉ cần cậu đủ ngoan ngoãn, sẽ được đối phương trân trọng.
Dẫn đến khi có ngày tỉnh táo quay đầu lại, Thanh Thứ Tang đều không nhịn được nghĩ, có phải mình thật sự có vấn đề không, cho nên mới không chiếm được yêu thích.
Nhưng Giang Thính Văn đã dùng lời nói, dùng hành động, dùng tình cảm, tất cả mọi thứ hắn có nói cho Thanh Thứ Tang biết, cho dù cậu ra sao, đều sẽ được thiên vị.
Cho dù tính tình tiểu thiếu gia Thanh gia thật sự không tốt.
Kỳ thật từ sau khi quyết định quay đầu lại là bờ, Thanh Thứ Tang cũng không rõ, lúc ấy cậu thích Tần Tư Ngôn ở đâu?
Cậu nghĩ, có lẽ là bởi vì cho dù Tần Tư Ngôn có tệ đến đâu, cũng là anh ta cứu cậu một mạng.
Hơn nữa đối với yêu cầu của cậu, Tần Tư Ngôn đều sẽ đáp ứng mọi thứ, nhưng những thứ đó... không phải là thứ Thanh Thứ Tang muốn.
Những gì cậu muốn, hiện giờ đều được đáp ứng từng chút một.
Đến từ người đàn ông đang ôm cậu vào lúc này.
Thanh Thứ Tang vùi mặt vào trong ngực Giang Thính Văn.
Cậu bắt đầu tham lam.
Điều này là không bình thường...
Điều này là bình thường...
Thanh Thứ Tang cảm thấy, người như Giang Thính Văn, hẳn là không ai không thích.
Nhưng Giang Thính Văn không có người thích, Giang Thính Văn đã nói vậy, Thanh Thứ Tang nghĩ.
Vậy sau khi xác định có dục vọng chiếm hữu đối với hắn, phải làm gì?
Đương nhiên là câu dẫn hắn, biến hắn thành của riêng mình.
"Giang Kiều Kiều." Thanh Thứ Tang gọi.
Giang Thính Văn: "Hửm?"
Thanh Thứ Tang nói: "Chồng chồng hợp đồng cũng là chồng, ở hai phòng có chút kỳ quái, trong đoạn quan hệ này sẽ không để anh chịu thiệt."
"Ngày mai anh chuyển đến đây đi."