"Anh thế mà..." Thanh Thứ Tang bất giác đưa tay hướng về phía sau, che đi một nửa cánh mông, tức muốn hộc máu, "Anh đánh em..."
Không đau, một chút cũng không, nhưng bàn tay to lớn kia lại lần lượt đánh vào chỗ đó, khác hẳn với việc hai người làm mà không dè chừng, còn chưa chuẩn bị.
Thanh Thứ Tang bị coi như trẻ con mà đối đãi, chỉ có trẻ con mới có thể bị đánh mông? Đệt.
Nhưng biểu cảm của Giang Thính Văn lại rất nghiêm túc, tuyệt đối không giống nói đùa, thấy cậu lui vài bước ánh mắt càng thêm u ám.
"Em mơ thấy người lạ." Giang Thính Văn mím môi, nói: "Lúc ngủ chung giường với tôi."
Thanh Thứ Tang: "..."
"Trong hợp đồng đã nói qua, trong thời gian ở cùng tôi, bên cạnh chồng nhỏ không thể có bất cứ ai khác." Giang Thính Văn nhắc nhở.
Thanh Thứ Tang oan muốn chết, há miệng muốn nói em không có, Giang Thính Văn lập tức nói: "Trong mơ cũng không thể. Em còn hôn anh ta."
"A..." Thế này có chút vô cớ gây rối, ai có thể khống chế được khung cảnh trong mơ?
Cậu cũng không phải Khống Mộng đại sư, hơn nữa giấc mơ này vốn không bình thường, Thanh Thứ Tang nhớ rõ rành mạch, cậu không hôn với học thần! Ai ngờ nhớ lại thời cấp 3, lộ tuyến đã xảy ra lại bị thay đổi.
Nhớ ra mình không hôn, Thanh Thứ Tang nhất thời cứng rắn, bĩu môi nói: "Em không hôn đàn anh, người em hôn chỉ có anh."
Nghe vậy, Giang Thính Văn hơi giật mình, tâm trạng tốt hơn không ít.
Hơn nữa đề tài này tốt nhất nên chấm dứt ở chỗ này, bọn họ là chồng chồng hợp đồng, hỏi quá nhiều quá gấp gáp sẽ chọc đối phương nghi ngờ.
Giang Thính Văn nhịn xuống lời sắp thốt ra khỏi miệng, chỉ đi đến, cầm lấy cổ tay Thanh Thứ Tang kéo người vào phòng tắm, cùng đi rửa mặt.
Cùng nhau rửa mặt xong, Giang Thính Văn mới hỏi một câu: "Thật sự hôn tôi?"
"Thật." Thanh Thứ Tang treo khăn mặt lên, quay đầu lại đặt lên miệng người kia một nụ hôn.
Thanh âm vang dội, hai người đều sửng sốt, trong mắt Giang Thính Văn dần dần hiện lên tầng tầng ý cười nhạt nhẽo, tay Thanh Thứ Tang nắm lấy bả vai đối phương, da mặt lại chịu không nổi, xoay người rời đi.
Hôn Giang Thính Văn thật ra Thanh Thứ Tang cũng không gạt người. Cậu lại không mất trí nhớ, đối với chuyện trước kia nhớ rất rõ ràng, cậu thật sự không hôn học thần lớp 12.
Dù sao vừa mới gặp mặt đã làm chuyện như vậy quá mạo phạm, chơi trò mạo hiểm cũng không được.
Khi đó cậu nói xong quy tắc trò chơi của mình nhanh chóng bỏ chạy, bởi vì không làm xong bước mạo hiểm lớn, cũng thua.
Nhưng mà Thanh Thứ Tang không quan tâm, dù sao học thần cũng là học thần, cậu không thể làm bẩn. Nhưng đến cuối mặt học thần ở cảnh trong mơ đột nhiên biến thành Giang Thính Văn, Thanh Thứ Tang không cảm thấy kỳ quái, còn tỏ ra lẽ đương nhiên, rồi sau đó cảnh trong mơ biến mất, cậu lập tức hôn lên mặt Giang Thính Văn.
"Không Tang, bữa sáng ăn gì?" Giang Thính Văn lặng yên không một tiếng động tiến lại gần, hỏi bên tai Thanh Thứ Tang.
Thanh Thứ Tang lập tức quay đầu lại, bịt lỗ tai, gọi tên món ăn. Giang Thính Văn đồng ý, quay lại phòng bếp.
Cậu và Giang Thính Văn trải qua nhiều nhất là cuộc sống hàng ngày vụn vặt bình đạm này, không có thăng trầm, cũng không có kinh tâm động phách, Thanh Thứ Tang thế mà rất thỏa mãn. Cậu đá rơi dép nhảy lên ghế sofa nằm sấp trên đó, lướt điện thoại. Một lần này lướt đến chuyện vô cùng khó lường, có chuyện.
Ngũ Hành ký hợp đồng với chương trình《Món hầm hỗn loạn cảm xúc》đã là chuyện nửa tháng trước, lịch trình công việc nếu không cần thiết giữ bí mật, công ty sẽ chủ động công khai với người hâm mộ sắp xếp công việc tiếp theo của nghệ sĩ.
Cư dân mạng lúc ấy biết Ngũ Hành muốn tham gia chương trình tạp kỹ, ai nấy đều rất vui mừng, đều nói từ giờ trở đi sẽ ngồi chờ.
Chẳng qua nửa tháng qua đi, tổ chương trình bên kia vẫn không có động tĩnh, càng miễn bàn đến chuyện quay chương trình.
Cư dân mạng không đợi được nữa, hôm nay bắt ê-kíp《Món hầm hỗn loạn cảm xúc》quay chương trình, hỏi bọn họ còn quay không.
Cuối cùng có lẽ do không chịu nổi áp lực, bọn họ không ngờ nhiệt độ Ngũ Hành lại cao như vậy, fan của mỗi người đi ra một đợt, năm người cộng thêm một chỗ, Weibo chính thức đều tê liệt một lần. Sau một giờ bị "chất vấn", ê-kíp chương trình cuối cùng cũng xuất hiện.
Ê-kíp chương trình: "Thật sự xin lỗi, biết mọi người gấp gáp, chúng tôi cũng gấp gáp, nhưng gần đây quả thật không tìm được người thích hợp hơn. Thời gian luôn không thể điều chỉnh, chọn người không thể quá cẩu thả, hơn nữa phải là người mới. Mọi người đều biết đây là quy tắc của chương trình của chúng tôi, vì vậy xin vui lòng cho chúng tôi thêm một chút thời gian, nhiều nhất là một tuần."
Đáp lại coi như đúng lúc, nói chuyện cũng coi như thành khẩn, lửa giận cư dân mạng vội vàng bị dập tắt.
Nhưng không lâu sau, có một người ăn dưa đưa ra đề nghị rất tốt cho cư dân mạng, được cư dân mạng khác liên tục khen ngợi.
Tôi chỉ là một cư dân mạng xem náo nhiệt không ngại chuyện lớn: "Đừng để tổ chương trình chọn, để cư dân mạng bỏ phiếu đi, ai có số phiếu bầu cao nhất thì mời người đấy, thương lượng với người ta. Yên tâm, tất cả mọi người đều là bạn cũ, chúng ta biết quy tắc tổ chương trình, tuyệt đối không làm bậy."
Bình luận và đề xuất này trực tiếp vọt lên vị trí đầu tiên của hot search, cuối cùng được truy cập nhiều nhất.
#Tổ chương trình 'Món hầm hỗn loạn cảm xúc' để cư dân mạng bình chọn người mới tham dự# sôi;
Sự tình phát triển là điều mình chưa từng nghĩ đến, Thanh Thứ Tang cảm thấy thú vị, đang định nhìn kỹ, đã nghe Giang Thính Văn gọi cậu ăn sáng. Cậu buông điện thoại xuống tìm dép xỏ vào, xoạch xoạch chạy tới.
"Đói lả?" Giang Thính Văn cười hỏi.
Thanh Thứ Tang lập tức ngồi xuống: "Ừm. Đồ ăn tối qua tiêu hóa hết rồi."
Giang Thính Văn gắp thức ăn cho cậu: "Vậy ăn nhiều hơn một chút."
Thanh Thứ Tang vừa ăn cơm vừa nói với Giang Thính Văn về hot search vừa rồi, nghe xong Giang Thính Văn nói: "Suy nghĩ của cư dân mạng còn rất thú vị."
"Em cũng thấy vậy." Thanh Thứ Tang phụ họa đánh giá, chuyên tâm ăn cơm.
Bởi vì hôm nay không cần đến công ty, Thanh Thứ Tang và Giang Thính Văn nhàm chán ở nhà cả ngày.
Cái gì cũng không làm, chỉ dán sát vào nhau, Giang Thính Văn đến phòng làm việc xử lý công việc, Thanh Thứ Tang cũng ngồi đối diện hắn. Cánh tay chống cằm trên mặt bàn, không kiêng nể gì nhìn chăm chú mặt đối phương.
Cứ như vậy đến buổi chiều, một ngày trôi qua rất nhanh, sắc trời ngoài cửa sổ đã tối sầm lại.
Tầng mây trên bầu trời rất nông, lại không mạch lạc, một trước một sau ngắn ngủi thật dài rơi xuống đất, giống như bậc thang dài xinh đẹp nhưng không đều. Hoàng hôn không xa chiếu sáng lên người chúng, phản chiếu trông cực kỳ mềm mại.
Thanh Thứ Tang chạy đến vườn tìm điều khiển từ xa, mở hai vòi nước màu bạc đặt trên bãi cỏ, tưới nước cho đồng cỏ.
Vòi nước chuyển động trong nháy mắt bay về phía xung quanh, vòng thành một chuỗi nước giống như trân châu xâu lại. Mỗi giọt nước đều đựng một tia nắng sớm, còn có——
"Giang Thính Văn..."Thanh Thứ Tang ở dưới lầu gọi Giang Thính Văn trên tầng hai. Hắn còn hai văn kiện cần xem, Thanh Thứ Tang lập tức chạy xuống trước. Lúc cậu gọi người, Giang Thính Văn vừa lúc khép máy tính lại, nghe tiếng gọi lập tức đến bên cửa sổ.
"Chồng nhỏ." Giang Thính Văn trả lời.
Thấy hắn thò đầu ra, Thanh Thứ Tang cười rộ lên, chỉ vào những giọt nước văng khắp nơi, lớn tiếng nói: "Được rồi, hiện tại bên trong mỗi giọt nước đều có anh ——"
Ngón tay Giang Thính Văn đặt ở mép cửa sổ khẽ nhúc nhích, đôi mắt không chớp. Hai tay Thanh Thứ Tang bày ra, làm bộ lại làm càn so sánh.
"Chờ." Giang Thính Văn.
Chân dài sải bước, ba bước xuống cầu thang. Hắn gần như chỉ trong chớp mắt đã đến trước mặt Thanh Thứ Tang, đến cũng không nói gì, trực tiếp nâng mặt người trước mắt hôn lên.
Sắp đến mùa thu, thời tiết vừa vặn là thời điểm nóng nhất, Thanh Thứ Tang kéo Giang Thính Văn đến dưới vòi nước, chỉ sau chốc lát trên người toàn bộ ướt đẫm.
Hai người đàn ông trưởng thành lúc này lại giống một đứa nhỏ năm tuổi, một người so với một đứa nhỏ còn trẻ con hơn.
Chờ một lần nữa trở lại phòng khách đã là bảy giờ tối, sắc trời tối tăm toàn bộ lan tràn trên bầu trời. Mặt trăng xuất hiện.
"Mau lau, tuy rằng trời nóng, nhưng vẫn nên cẩn thận đừng để bị cảm." Giang Thính Văn cầm một chiếc khăn lớn lau tóc cho Thanh Thứ Tang.
Thanh Thứ Tang thành thành thật thật đứng trước mặt đối phương, đầu hơi ngửa lên, ý cười ở khóe mắt đuôi lông mày còn chưa tản đi.
Gọi đối phương tắm nước ấm vài phút, thay quần áo sạch sẽ, Giang Thính Văn mới đi chỉnh lý lại mình. Mười phút sau dọn dẹp xong lại vào bếp, chuẩn bị bữa tối.
Thanh Thứ Tang không có việc gì làm, nằm sấp trên sô pha chơi điện thoại. Hôm nay cư dân mạng nói chuyện bỏ phiếu chọn người mới cậu còn nhớ kỹ, buổi chiều vẫn không có kết quả.
Mà tổ chương trình đã đồng ý với cách làm này, nhưng lại không công bố bất kỳ danh sách người mới nào, không biết là để mặc cho cư dân mạng lựa chọn hay chỉ tính ứng phó cho qua, cho nên Thanh Thứ Tang rất tò mò kế tiếp phát triển như thế nào.
Thanh Thứ Tang mở Weibo ra, đi uống ly nước đặt trên bàn trà. Nước vừa theo cánh môi mềm mại trượt vào khoang miệng, cỗ nước kia lập tức quay về, đem cổ họng trào lên một trận ngứa ngáy không thể chịu đựng được. Thanh Thứ Tang ho đến chết đi sống lại.
"Khụ! Khụ khụ khụ..."
Cậu luống cuống tay chân buông chén trà xuống, đứng lên khiếp sợ nhìn kết quả.
"Khụ khụ khụ..."
Hiện tại cư dân mạng đã chọn ra tên của một người, ngoại trừ tên thứ hai còn chưa có. Hình như do từng người một chọn.
Thanh Thứ Tang chớp mắt, cái tên kia không biến mất. Chỉ thấy danh sách người mới được khán giả mong chờ nhất, 1 triệu + vé – Giang Thính Văn.
"Khụ..."
Thanh Thứ Tang vỗ ngực, cổ họng ngứa ngáy cũng chưa dịu. Lúc này, Giang Thính Văn vừa gọi điện thoại xong nghe thấy tiếng ho khan của cậu, vội vàng đi tới hỏi: "Sao vậy? Uống nước sặc?"
"Vâng. Khụ, không... Khụ..." Thanh Thứ Tang xua tay, nuốt nước miếng, "Không có gì..."
Cùng lúc đó trong lòng lại suy nghĩ, tổ chương trình sẽ không thật sự tìm Giang Thính Văn bảo hắn ký hợp đồng chứ?
Giang Thính Văn sẽ đi?
Không thể không nói, là một trong những thành viên của công chúng, cùng với suy nghĩ của các cư dân mạng lúc này không mưu mà hợp, Thanh Thứ Tang thế nhưng cũng rất muốn Giang Thính Văn tham dự.
Nhưng Giang Thính Văn bận rộn như vậy, lại chưa từng lộ diện. Hắn ngay cả yến hội cũng không tham dự, huống chi là loại tạp kỹ trong giới giải trí.
"Uống miếng nước." Giang Thính Văn đưa ly đến bên miệng Thanh Thứ Tang, cẩn thận đút cho cậu.
Thanh Thứ Tang trừ bỏ tạp niệm, nhanh chóng cầm tay hắn uống hai ngụm nhỏ, cảm giác ngứa ngáy trong cổ họng lúc này mới biến mất hơn phân nửa.
Thấy cậu không phản ứng, Giang Thính Văn có chút lo lắng gọi: "Không Tang...".
"Ừ?" Thanh Thứ Tang nhìn qua, nhận thấy không đúng, khó hiểu, "Sao vậy?"
Không phải tổ chương trình thật sự tìm Giang Thính Văn chứ? Thanh Thứ Tang khiếp sợ trước hiệu suất của tổ chương trình, đang muốn bảo Giang Thính Văn đừng đồng ý, đã nghe đối phương nói:
"Mẹ anh đến rồi."
"Ồ..."
"A?" Thanh Thứ Tang mê man.
"Lúc chúng ta nhận giấy chứng nhận kết hôn, anh nói với gia đình anh đã kết hôn, nhưng anh vẫn không về nhà, cũng không đưa em về." Đuôi lông mày Giang Thính Văn nhíu lại, phát sầu, "Mẹ anh không tin anh gả bản thân ra ngoài, bà ấy nhất định phải tìm anh."
"À..." Thanh Thứ Tang lo lắng, không kiềm được nuốt nước miếng, cổ họng đột nhiên lại có chút ngứa, cử động hai lần: "Vậy?"
Một chân Giang Thính Văn quỳ xuống đất, hơi ngửa đầu nhìn Thanh Thứ Tang đang ngồi trên sô pha, nghiêng người đưa tay ôm lấy eo cậu, ngửa mặt nói: "Ông xã, cứu mạng."
Hắn nói, "Em phải chứng minh anh đã kết hôn."