Mục lục
Truyện: Nhật ký Tìm Vợ của thiếu gia ác ma - Em đừng hòng trốn (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Tư Hoàng Lăng nói: “Chẳng trách nhà họ Nhiễm có tiền như thế, hoá ra là như vậy mà có.”

Tôi trầm mặc một hồi, nói: “Nếu như cô ấy là ma nữ mà họ Nhiễm nuôi dưỡng, nói không chừng chúng ta còn có cơ hội.

Tư Hoàng Lăng tinh thần lập tức tỉnh táo nói: “Nói rõ hơn đi.”

“Đầu tiên, chúng ta đều biết rõ rằng con ma nữ này đến đây bằng cách thế nào. Nuôi dưỡng trong nhà chắc chắn là cần dùng đến nghi thức hoặc một loại môi giới nào đó. Theo như thông tục mà nói, tựa như loại đĩa tiên, đĩa chính là môi giới. Mà ở đây, môi giới chính là tầng tầng lớp lớp pháp khí giam cầm cô ấy.

Tôi lại có chút không rõ: “Theo lý mà nói, nuôi ma quỷ trong nhà khẳng định là nó cùng chủ nhà có ước định, chủ nhà phải cung phụng cống phẩm theo định kỳ, cô ấy sẽ phù hộ tiền tài rộng mở sung túc. Trừ phi môi giới xảy ra vấn đề, hoặc là không đưa cống phẩm lên, nếu không cô ấy sẽ không ra tay với chủ nhà.”

Tư Hoàng Lăng nói: “Có phải là lễ cưới có vấn đề không?”

Tôi cắn rằng: “Xem ra, chúng ta nhất định phải đi đến lễ đường xem một phen.”

Tôi dừng một chút, tiếp tục nói: “Tôi còn muốn đi cứu Song Nhi, nếu như con bé thực sự chết rồi, tôi cũng muốn tận mắt thấy thi thể mới cam tâm.”

Tư Hoàng Lăng trầm tư một lát: “Vậy chúng ta lên kế hoạch trước đã.

Chúng tôi ở bên này thương lượng kế sách, bên kia bà mối Giang đang ngồi ở trên giường, muốn nghỉ ngơi một chút.

Đó là gian phòng của người con gái, bày biện một cái bàn trang điểm rất lớn, bên trên có rất nhiều đồ trang điểm.

Bà mối Giang sờ sờ mặt, vì tiệc cưới này, một bà già như bà còn phải hóa trang, trên gương mặt đánh hai khối má hồng.

Bà cảm thấy thẹn đến hoảng hốt, liền run rẩy, đi đến bàn trang điểm cầm lấy khăn tay lau đi hai bên má.

Chà sát một hồi, bà đột nhiên cảm giác được có gì không đúng, người trong gương tại sao lại trông không giống bà?

Bà híp mắt, nhìn kỹ, trong gương lại là một thiếu nữ trẻ xinh đẹp, mặc một bộ bạch hoa kì bào màu đỏ chót.

“Bà già đáng chết, rốt cuộc tìm được bà rồi.” Người con gái xinh đẹp bỗng nhiên từ trong gương chui ra, ngón tay thuôn dài bóp lấy cổ bà mối Giang.

“Đi chết đi, người trong thôn này, ai cũng đừng hòng trốn.”

Không thể nào! Bà mối Giang không thể tin được, thuốc của bà còn chưa hết tác dụng, ma nữ tại sao lại có thể nhìn thấy bà.

Đột nhiên, bà nghĩ đến, thuốc kia đã dùng hiệu nghiệm rất nhiều năm, luôn luôn bồi trên thân thể, chẳng lẽ do thời gian lâu dài, dược hiệu đã bị giảm đi sao?

Bà ấy giãy dụa càng ngày càng yếu ớt, cuối cùng thì cũng không có cơ hội để hối hận.

Tôi cùng Tư Hoàng Lăng thương lượng một kế hoạch, đợi đến trời sáng bắt đầu hành động.

Bỗng nhiên, tôi giống như cảm giác được điều gì đó, cũng không rõ đây rốt cuộc là cảm giác gì, như mọi người thường nói đó là giác quan thứ sáu vậy.

“Đội trưởng Tư, chúng ta đi xem bà mối Giang một chút đi.” Tôi nói.

Tư Hoàng Lăng cầm lấy cây gỗ, hai chúng tôi cẩn thận đi đến trước cửa, cửa cũng không có khóa, chúng tôi nhẹ nhàng đẩy cửa thì nó liền mở ra.

Bà mối Giang đã chết rồi, người bà đổ trước bàn trang điểm, là bị người sống sờ sờ bóp chết.

Tôi đến nhìn thi thể của bà, lại ngẩng đầu nhìn bàn trang điểm, bỗng nhiên hoảng sợ kêu lên: “Tư Hoàng Lăng, nhanh, đem ga giường lại đây.

Tư Hoàng Lăng lập tức giật ga giường xuống đưa cho tôi, tôi trực tiếp mở khăn trải giường ra trùm lên che khuất tấm gương.

“Tư Hoàng Lăng, tôi có lẽ đã biết môi giới là cái gì.” Tôi nói.

“Rất có thể chính là tấm gương”

Tôi lại tìm thêm một cái chăn mền, đắp lên người bà mối Giang.

Qua vài giờ, trời vừa sáng, kế hoạch bắt đầu.

Sau khoảng thời gian nơm nớp lo sợ, tôi nhìn đồng hồ, chín giờ sáng, bên ngoài còn giống nửa đêm, đen như mực, chỉ có mấy ngọn đèn đường mờ màu vàng.

Những oán quỷ kia còn ở trên đường phố đi lại, làm người ta vô cùng sợ hãi, cái thôn này giống như chỗ ở của người chết vậy.

Hai chúng tôi mở cửa, Tư Hoàng Lăng gật nhẹ đầu với tôi, cầm theo cây gỗ liên xông ra ngoài, một gậy đập lên trên đầu con quỷ, làm đầu hắn biến thành một màn khỏi đen.

Anh một bên chiến đấu một bên hướng phía ngược lại mà chạy, lôi kéo đám oán quỷ tất cả đều chạy theo.

Tôi không nhìn thấy đám oán quỷ ấy, từ trong phòng bước ra, liền hướng về phía nhà họ Nhiễm chạy tới.

Đẩy cửa sắt ra, lần này trong viện trống rỗng, chỉ có một sân đầy rượu thịt, nhưng rượu và đồ ăn tất cả đều mục nát biến chất, tỏa ra một mùi hôi thổi nồng đậm.

Ngôi nhà đối diện cửa chính là lễ đường, bởi vì là lễ cưới, cái này gọi là lễ đường nhưng thật ra là dựa theo linh đường mà bày biện, chỉ là tất cả đều đổi thành màu đỏ mà thôi.

Chính giữa lễ đường là một cái quan tài, làm bằng gỗ lim tốt nhất, có thể thấy được nhà họ Nhiễm có rất nhiều tiền.

Trong quan tài là con trai của Nhiễm Chấn Đông.

Trước quan tài có một cái lư hương, trên lư hương chắc hẳn là ảnh chụp của con ác quỷ kia.

Tôi ngẩng đầu nhìn lên, lại kinh

ngạc.

Vậy mà tôi lại nhìn thấy chính mình trên khung ảnh ấy!

Không, không đúng, đây không

phải khung ảnh.

Đây là một chiếc gương!

Tôi cảm thấy rùng mình, mỗi ngày người nhà họ Nhiễm đều dâng hương, đều cùng ma nữ này mặt đối mặt, hình ảnh kia quá kinh khủng.

Tôi cắn răng, kiên trì đi lên, cầm tấm gương.

Tôi bỗng nhiên quay đầu lại, trồng thấy nhiều con quỷ bị chém toàn thân, cụt chân cụt tay, máu thịt be bét đi đến.

Là một nhà Nhiễm Chấn Đông!

Bọn họ âm trầm nhìn tôi, giống như không có ý công kích.

Tôi hít vào một hơi, nói: “Ma nữ đó rốt cuộc là từ đâu mà tới ?”

Người đàn ông trung niên đi đầu đám ma quỷ hẳn là Nhiễm Chấn Đông, ông ta chỉ chỉ tấm gương ở trong tay tôi, tôi đi đến xem, bên trong lại có hình ảnh.

Cảm giác kia, thật giống như tôi đang cầm là một cái ipad đang chiếu phim vậy.

Vào những năm 1970, là khoảng thời gian mà thanh niên trí thức lên núi xuống nông thôn, một người con gái thành thị tên là Đỗ Xuân Hương đi đến thôn này. Cô ấy rất xinh đẹp, vừa đến đã khiến đảm con trai trong làng để ý đến.

Trong đó có Nhiễm Chấn Đông.

Nhiễm Chấn Đông năm đó mới chỉ có mười sáu tuổi, hắn điên cuồng say mê Đỗ Xuân Hương, đã thề nhất định phải có được cô ấy.

Nhưng Đỗ Xuân Hương lúc đó đã có người mình thích, đối với đám con trai trong làng dù có lãng mạn đến đầu cũng không có hứng thú.

Nhiễm Chấn Đông biết được như vậy, không cam tâm chút nào, ông của Nhiễm Chấn Đông lúc ấy là bí thư chi bộ của thôn, hắn liền lợi dụng chức quyền của ông mình, tạo áp lực cho Đỗ Xuân Hương.

Ai biết Đỗ Xuân Hương cứng mềm đều không chịu, tình nguyện mỗi ngày làm việc gấp đôi mọi người cũng không nguyện ý để mắt đến hắn, hắn thẹn quá thành giận.

Có một hôm trời tối, hắn tìm cách lừa gạt Đỗ Xuân Hương, xâm phạm lăng nhục cô ấy ở nghĩa trang phía sau thôn.

Đỗ Xuân Hương đã đem chuyện này bảo lên thôn, ông của Nhiễm Chấn Đông bao che cho đứa cháu, ngược lại vu khống Đỗ Xuân Hương câu dẫn cháu trai mình.

Thời điểm bấy giờ, một khi có người con gái nào bị xâm phạm, mọi người chẳng những không đi khiển trách tội phạm, ngược lại sẽ chậm chọc khiêu khích người con gái, mắng cô gái đó ti tiện, nếu như con gái không phóng túng, tại sao có thể có người đi xâm phạm? Trong làng nhiều con gái như vậy, vì cái gì không xâm phạm người khác, hết lần này tới lần khác xâm phạm cô?

Huống chi, toàn bộ thôn đều là người họ Nhiễm, đương nhiên sẽ nói đỡ người trong nhà.

Lại có người tìm thấy một bộ sườn xám màu trắng ở trong phòng của Đỗ Xuân Hương, những người trong thôn lại càng lấn tới, người người nhìn, một thanh niên trí thức, thế mà mặc sườn xám, đây chính là bằng chứng cô đã câu dẫn đàn ông.

Trong thôn liền mở một cuộc họp lớn, công khai xét xử cô ấy, muốn cạo trọc đầu, tìm mọi cách làm nhục cô ấy.

Ngay lúc này, Nhiễm Chấn Đông xuất hiện, hắn như một người anh hùng cứu thế, thể hiện rằng mình có tình cảm với Đỗ Xuân Hương, muốn cùng Đỗ Xuân Hương kết hôn.

Người dân trong thôn đều coi hắn là người tốt.

Đỗ Xuân Hương vô cùng tuyệt vọng, vào ban đêm, cô ấy mặc bộ sườn xám màu trắng kia, cắt cổ tự sát ở nghĩa trang.

Máu tươi nhuộm đỏ bộ sườn xám, nhuốm cả lên những bông hoa trắng.

Nghĩa trang thực ra cũng không có ngôi mộ nào, đó là một mảnh đất hoang, sở dĩ gọi là nghĩa trang, là bởi vì có chuyện kể rằng phía dưới này chân rất nhiều người chết trong chiến tranh mấy trăm năm trước.

Người dân trong thôn đem Đỗ Xuân Hương cũng chôn ở mảnh đất này, ngay cả cái mộ cũng không có.

Từ đó về sau, trong làng liền bắt đầu có ma quỷ lộng hành, trong thôn xảy ra nhiều việc không thuận lợi, ngoài ý muốn, hàng năm trong thôn đều phải chết trên bốn năm người.

Về sau có sự thay đổi, một đạo sĩ đi qua cái thân này, nói với bí thư chi bộ thôn, thôn này bị ma nữ đeo bám, con ma nữ này bị bắt ép chết ở trong thôn trùng thiên oán khí, rất lợi hại, nếu như không xử lý tốt, trong thôn này mọi người đều sẽ phải chết.

Người dân trong thôn kỳ thật đều rất mê tín, ngoài mặt nói không tin, nhưng lại rất sợ hãi, bí thư chi bộ thôn liền mời đạo sĩ đến nhà, cầu đạo sĩ mau cứu thôn bọn họ.

Đạo sĩ hỏi bọn hắn có muốn phát tài hay không, nhà họ Nhiễm đương nhiên là muốn, làm gì có ai ngại nhiều tiền cơ chứ?

Đạo sĩ lập tức nói, ông ta có thể làm con ma nữ đó biến thành thần hộ mệnh của gia đình họ, như vậy nó không chỉ không giết người nhà họ Nhiễm, mà còn phù hộ gia đình họ, làm cho cả thôn đều giàu có, nhưng hàng năm nhất định phải cống nạp một cô gái trẻ tuổi cho ma nữ đó.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK