Mục lục
Truyện: Nhật ký Tìm Vợ của thiếu gia ác ma - Em đừng hòng trốn (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Còn chưa dứt lời liền nghe thấy tiếng kêu thảm thiết vang lên, một bóng trắng rất nhanh xuất hiện.

Người cảnh sát đứng ở ngoài cùng thân thể cứng đờ, ngã gục xuống.

Tư Hoàng Lăng quả quyết nổ súng, một băng đạn được bắn ra, cái bóng ấy nhảy lên vài cái rồi vụt lên trên một cái mái nhà gỗ, nằm nhoài ra ở đó, tức giận gào thét với những người ở bên dưới.

Là Chu Đan Ưu!

Tất cả lông tóc trên mặt cô ấy đã biến thành màu xanh, tốc độ và sức mạnh cũng tăng lên gấp mấy lần, tôi cao giọng hét lên: “Nhanh nổ súng đi, tuyệt đối không thể để cô ấy tiến hóa thêm nữa”

Tự Hoàng Lăng còn có chút do dự không nỡ xuống tay, dù sao quan hệ giữa Chu Đạn Ưu và anh ấy vẫn còn rất tốt, hơn nữa ông Chu còn là thầy của anh.

Nhưng Cao Thanh Hoàng lại khác, anh ta nâng khẩu súng đại bàng sa mạc lên, Chu Đan Ưu cũng động đậy, tiếng súng đồng thời vang lên, cô ấy bay nhào trên cây đại thụ, phát ra một tiếng kêu đau đớn thảm thiết.

Cánh tay phải của Chu Đan Ưu bị bắn nổ tung.

Dã thú bị thương lại chính là thứ nguy hiểm nhất.

Cô ấy từ cành cây ở giữa nhảy lên, cảnh sát cùng nhau nổ súng, tiếng súng vang lên không ngừng, nhưng tốc độ của cô ấy quá nhanh, vậy mà không bắn trúng phát nào.

Mà trên người Chu Đan Ưu tử khí càng lúc càng nồng nặc.

Không xong rồi, phát súng kia của Cao Thanh Hoàng mặc dù không làm cô ấy bị thương nặng nhưng lại khiến tiềm lực của cô ấy bộc phát và nhanh chóng tiến hóa.

Tôi chưa kịp nghỉ được gì thì trong nháy mắt, cô ấy đã nhào tới trước mặt, chỉ cần uống máu của một người, cũng đủ để cô ấy có thể tiến hóa triệt để thành cương thi lông xanh, mà tôi, ở trong mắt cô ấy là người yếu nhất.

Tôi cũng không biết tại sao phản ứng của mình lại nhanh đến vậy, cắn chóp lưỡi, bỗng nhiên phun ra một ngụm máu lên kiểm gỗ đào bên trên, sau đó đâm về phía Chu Đan Ưu.

“Khương Lăng, cẩn thận!”

Cao Thanh Hoàng vọt tới trước mặt tôi, nhưng đột nhiên sững người lại.

Thanh kiếm gỗ đào ở trong tay tôi vẫn đâm xuyên qua người Chu Đan Ưu, móng vuốt của cô ấy vẫn nâng lên giữa không trung, cách tôi vài centimet.

Một tiếng hô vang lên, vết thương do kiếm gỗ đào xuyên qua bốc lên một vòng tròn lửa, tôi vội vàng rút thanh kiếm ra, Chu Đan Ưu lảo đảo lùi về sau mấy bước, ngọn lửa lan tràn, cả người cô ấy nhanh chóng bị ngọn lửa bao trùm.

Tất cả mọi người đều sợ đến ngây người.

Ngay cả tôi cũng hoàn toàn choáng váng, không thể ngờ cây kiếm gỗ đào có máu của mình lại có sức mạnh như vậy.

Chỉ sau mười phút, Chu Đan Ưu đã bị đốt thành một đống than, ánh mắt cảnh sát nhìn tôi cũng chuyển thành kinh sợ.

Tôi có chút xấu hổ, tôi chỉ là một kẻ gà mờ, giết được quỷ là nhờ may mắn mà thôi.

Tư Hoàng Lăng nằm trên mặt đất, khuôn mặt hiện lên vẻ bị thương, anh ấy lấy từ trong balo một chiếc túi đựng xác, đem thi thể đặt vào.

Sau đó trong mắt anh ấy lộ ra sự phẫn nộ mãnh liệt.

Anh ấy mang theo súng, bước nhanh về phía ngôi mộ, đằng sau đó quả nhiên có một hang động, miệng hang chỉ đủ cho một người chui vào, xem ra cái hang này đã được đào từ rất nhiều năm rồi.

Cao Thanh Hoàng ngăn anh ấy lại: “Hoàng Lăng, tôi biết bây giờ cậu rất tức giận, nhưng cũng không được hành động theo cảm tính, cậu căn bản cũng không biết bên dưới có cái gì đâu.”

Tư Hoàng Lăng lạnh giọng nói: “Nếu như không xuống thì vĩnh viễn cũng không biết bên dưới có cái gì”.

Cao Thanh Hoàng không phản bác được, Tư Hoàng Lăng để chúng tôi chờ ở bên ngoài, còn anh ấy xuống dưới điều tra, khi còn ở trong quân đội anh ấy đã từng là trinh sát.

“Đợi đã.” Tôi gọi anh lại.

“Tôi cùng anh xuống dưới đó.” “Khương Lăng Cao Thanh Hoàng nhíu mày.

“Nếu như việc gì cũng để một người con gái như cô làm thì còn cần tới đàn ông chúng tôi để làm gì?”

Tôi giường cây kiếm gỗ đào trong tay lên: “Đừng quên các người mời tôi tới để làm gì, nếu như tôi sợ hãi thì đã ở nhà nằm trên ghế salon xem phim Hàn mà không phải chạy tới nơi này rồi”

Cao Thanh Hoàng có chút bất đắc dĩ: “Nếu đã như vậy chúng ta cùng nhau xuống bên dưới, như vậy có thể giúp đỡ lẫn nhau”

Tư Hoàng Lăng không phản đối, anh ấy và Cao Thanh Hoàng là chiến hữu, có thể đem tính mạng mình giao phó cho đối phương.

Ba người chúng tôi buộc dây thừng lên người, lần lượt nhảy xuống bên dưới, bên trong hang động tràn đầy mùi hôi thối cùng ẩm mốc, tôi bịt mũi, giờ đèn pin trong tay lên.

Khi nhìn thấy cỗ quan tài kia, tôi có chút sửng sốt.

Đây chẳng qua chỉ là một cái quan tài rất bình thường, nắp quan tài đóng rất chặt, cũng không có buộc dây đỏ cùng đồng tiền.

Những lời Phó Thu Hằng nói đều là nói dối sao?

“Khương Lăng, cô mau đến đây xem cái này đi”

Cao Thanh Hoàng nói.

Tôi liền đi qua đó, phát hiện bên trong mộ thất còn có một cái mộ thất nhỏ nữa, bên trong đặt một cái quan tài, nắp quan tài đã mở ra, phía trên bọc dây đỏ cùng đồng tiền.

Tôi hít một ngụm khí lạnh, cương thi, cũng không phải chỉ dụ của Chu Đức Anh kia.

Trong quan tài này mới là cương thi.

“Đây là nơi mai táng thể tử của Chu Đức Anh hay sao?” Tư Hoàng Lăng hỏi.

Tôi lắc đầu: “Nếu như là mộ chung phu thê hợp táng thì trên bia sẽ ghi rõ”.

Tôi trầm mặc một lúc, nói tiếp: “Cái này rất có thể là vợ lẽ của người đó”.

Thời cổ đại, bình thường thể thiếp sẽ không được hợp táng cùng phu quân của mình, kết cục của các nàng ấy thường rất thê thảm, bọn họ được sủng ái, được sinh con, có thể có một quan tài nhỏ, một phần mộ, nhưng nếu không được sủng ái thì chết cũng chỉ có thể dùng chiếu rơm quấn, tùy tiện tìm một chỗ để chôn.

Nhưng có trường hợp ngoại lệ.

Chôn theo.

Khi người đàn ông chết rồi, người vợ lẽ sẽ tự chết theo, như vậy có thể chôn cùng.

Nhưng chết tử tế không bằng sống nương tựa, phụ nữ bị chôn theo thường thường không phải là tự nguyện, các nàng ấy là bị buộc tự sát, oán khí trùng thiên, so với chết bình thường càng dễ trở thành cương thi hơn.

Sau lưng chợt lạnh lẽo, ba người chúng tôi cùng quay đầu, Cao Thanh Hoàng và hai người đồng loạt chĩa súng về phía người đang lao tới, viên đạn cực mạnh bán trúng người đó, nhưng người đó lại giống như tấm thép vậy, viên đạn bắn đến phát ra tiếng kim loại va chạm.

Phó Thu Hằng đứng ở cửa hang, trên miệng nở một nụ cười, bình tĩnh nhìn chúng tôi.

Tôi cắn răng, rút cây kiếm gỗ đào ra, cô ta cười, nói: “Đừng lãng phí máu ở đầu lưỡi nữa, cô không giết được tôi đâu.”

Tay cầm kiếm của tôi phát run.

“Cô cũng chỉ là một cô gái vừa mới để mở con mắt âm dương, bình thường nếu là người vừa mở mắt âm dương thì tôi vẫn có chút kiêng kị nương vừa mới mở âm nhãn, nhưng bây giờ cô đang ở dưới tay tôi, căn bản là không làm được gì.”

Cô ta hất cằm lên, lộ ra hai chiếc răng sắc nhọn.

Phía sau lưng tôi chợt rét run, cương thi cấp bậc thấp đều không có thần trí, nếu có thần trí thì đều là cấp bậc phi cương.

Cổ thư “Tử bất ngữ” chia cương thi thành tám loại: tử cương, bạch cương, lục cương, hắc cương, phi cương, du thi, phục thi, bất hóa cốt.

Tử cương và bạch cương gần giống nhau, chỉ là tử cương rất ít, hắc cương có thể đồng thân thiết cốt, đao thương bất chấp, phi cương, người giống như tên, có thể bay được.

Lục cương thì tôi còn có thể chống đỡ được một chút, nếu là phi cương thì chỉ có thể chờ chết thôi.

Mặt tôi biến sắc, cắn răng nói: “Coi như tôi đánh không lại có thì cũng muốn liều một phen nhưng muốn tôi ngồi im chờ chết là không thể nào”

Phó Thu Hằng cười nói: “Ai nói là tôi muốn giết cô nào?”

Tôi ngây ngẩn cả người, Cao Thanh Hoàng và hai người kia cũng sửng sốt. “Tôi và các người không thì không oán, tại sao lại phải giết các người?”

Cô ta dang tay ra, nói.

Tư Hoàng Lăng lạnh lùng lên tiếng: “Chẳng lẽ cô và Đan Ưu có thù hay sao?” Phó Thu Hằng sắc mặt lạnh lẽo, trong nụ cười có mấy phần tàn nhẫn: “Đương nhiên có thù với cô ta, hai chúng ta chính là không đội trời chung”.

Tôi đột nhiên nghĩ đến cái gì, nói: “Đúng rồi, Chu! Chu Đan Ưu cùng Chu Đức Anh đều là họ Chu, Chu Đan Ưu chính là hậu thế của Chu Đức Anh”.

Phó Thu Hằng nghe thấy cái tên Chu Đức Anh liền nghiến răng nghiến lợi, âm thanh nghe rùng mình. “Không sai, cô rất thông minh”

Phó Thu Hằng nói.

Tôi không hiểu: “Vậy Giang Thanh Nhàn và Miêu Hoàng Lan đâu? Có phải cô cũng đã giết hại người họ rồi không?”

“Bởi vì bọn họ cũng có thù với tôi mà” Mắt của Phó Thu Hằng như phát ra lửa.

“Năm đó, thê tử Chu Đức Anh họ Giang, mẫu thân họ Miêu” Tôi chợt phát hiện ra mình không thể cử động, Cao Thanh Hoàng và Tư Hoàng Lăng cũng giống vậy, trong lòng tôi âm thầm nói.

Không xong rồi, sớm biết lời của cương thi không đáng tin, cùng cô ta liều chết một phen, nói không chừng còn có một tia hi vọng sống sót.

Bây giờ bị cô ta khống chế, ngay cả cơ hội phản kháng cũng không có.

Hai chân tôi mềm nhũn, ngã trên mặt đất, Cao Thanh Hoàng và hai người khác cũng ngã xuống bên cạnh.

Ánh mắt Phó Thu Hằng có chút trống rỗng, như đang đắm chìm trong hồi ức vậy: “Tôi đã từng là người con gái nổi danh bậc nhất Hà Thành, tôi đã yêu một người đàn ông, chàng là quan võ, còn nói muốn cưới tôi, nhưng chàng ấy thật không có phúc khí, chưa được bao lâu, chàng ấy lên núi bắt bọn cướp rồi chết ở đó. Trong lòng tôi như tro tàn, liền gả cho Chu Đức Anh”.

Cô ta yếu ớt thở dài, tiếp tục nói: “Nhưng Chu Đức Anh cũng là người đoản mệnh, tôi gả được mấy năm hắn ta liền bệnh mà chết, mẫu thân và thể thiếp hắn ta đều nói tôi là đàn bà sát phu, là tôi đã hại chết Chu Đức Anh, muốn bức tôi tự sát, chôn cùng hẳn. Tôi không chịu, bọn họ liền nhất tôi vào trong phòng, muốn bỏ đói tôi đến chết. Vào lúc ta yếu ớt sắp không chịu được nữa, phu nhân Giang tới, cô ta nói với ta, tên quan võ mà tôi yêu là bị Chu Đức Anh giết chết vì hắn ta muốn nạp tôi về làm thiếp”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK