Mục lục
Truyện: Nhật ký Tìm Vợ của thiếu gia ác ma - Em đừng hòng trốn (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Tôi vội vàng nói: “Ngay cả thầy củng đó còn không làm được thì tôi lại càng không làm được. Tôi chỉ là một bà chủ của một cửa hàng bán vòng hoa tang thôi”

“Khương Lăng, coi như lần này tôi cầu xin cô đó” Anh ta khổ sở nói: “Từ nhỏ bố tôi là người hiểu tôi nhất. Ông ấy đang ở độ tuổi sung sức như vậy, tôi không muốn ông ấy gặp nạn. Miễn là có thể cứu bố tôi, tôi sẵn sàng trả cô ba tỷ”

Ba tỷ.

Tôi lại xiêu lòng rồi.

Nhưng mà số tiền này kiếm cũng khó nhằn nhỉ.

“Đồng ý với anh ta đi” Chu Nguyên Hạo đi tới sau lưng tôi, nhỏ giọng nói.

Bởi vì anh không hiện thân cho nên Kha Duy Ngôn không thể nhìn thấy anh được.

Tôi rất đau đầu, nhưng vì Chu Nguyên Hạo nói cũng có thể, phòng chừng anh có thể giải quyết được đấy.

Ba tỷ, ai mà không muốn kiếm ba tổ chứ?

“Được rồi” Tôi gật đầu nói: “Nhưng mà trước hết hãy đưa tôi qua đó xem một lượt, có thể tôi sẽ không giúp được gì cho anh đâu.”

Anh ta thở phào nhẹ nhõm: “Chỉ cần có đồng ý. là được.”

Tôi nói với anh ta rằng tôi vẫn còn vài thứ cần phải chuẩn bị cho nên tôi nói với anh ta rằng buổi trưa hãng đến đón tôi. Buổi trưa là lúc dương khí mạnh nhất, và máu của tôi cũng hữu dụng nhất.

“Này, Chu Nguyên Hạo, anh thực sự có thể đổi phó được không đấy?” Tôi quay trở lại cửa hàng và bắt đầu chuẩn bị đồ đạc.

“Trên người anh ta có mùi rất kỳ lạ” Chu Nguyên Hạo nói: “Tôi cảm thấy được trong nhà anh ta có thứ gì đó rất đặc biệt, đối với tôi thứ đó rất hữu dụng”

Tôi thu dọn đồ đạc thì xe của Kha Duy Ngôn cũng đến, tôi ngồi xe anh ta đi qua thành phố rồi đến một thị trấn nhỏ ở phía Nam của khu Thành Nam Nói là một thị trấn nhỏ, nhưng thực chất là một khu bất động sản quy mô lớn do chủ đầu tư xây dựng, thiết kế theo phong cách Bắc Âu, có phong cảnh đẹp, là nơi rất thích hợp để nghỉ dưỡng.

Kha Duy Ngôn đậu xe trước cổng một biệt thự màu trắng, anh ta đứng gõ cổng, có một người phụ nữ trung niên ra mở cổng, người mặc tạp dề, vẻ mặt buồn bực nói: “Duy Ngôn à, rốt cuộc cháu cũng đến rồi”

Kha Duy Ngôn gật đầu: “Dì Tiết, bố cháu thế nào?”

Vành mắt người phụ nữ trung niên đó đỏ lên: Vẫn như cũ.”

Kha Duy Ngôn gật đầu bước vào. Tôi thấy một vài người đang ngồi trong phòng khách. Một người trong số họ trông hơi giống Kha Duy Ngôn, mặc âu phục mỏng màu xám, trông anh ta rất có khí chất của một người thành đạt. Anh ta là anh trai của Kha Duy Ngôn, Kha Duy Vi.

ở đó còn có một mỹ nữ dáng người thon thả, khí chất xuất chúng, trông rất xinh đẹp ngồi bên cạnh Kha Duy Vi, hai người dựa sát vào nhau, quan hệ rất không bình thường.

Ở phía bên kia chiếc ghế sofa còn một người đàn ông mặc cách tân truyền thống ngồi ở đó, anh ta nhắm mắt lại dưỡng thần, trông như một cao nhân không dính chút bụi trần.

“Kha Duy Ngôn, sao em lại đến muộn như vậy?” Kha Duy Vi quở trách: “Cô gái đang đứng bên cạnh em là ai? Bạn gái của em sao? Cái thứ trên lưng cô ta là thanh kiếm gỗ đào sao?”

Người phụ nữ bên cạnh Kha Duy Vi cũng cười: “Cô gái này là diễn viên hay sao ý nhỉ? Cô ấy còn mang theo cả đạo cụ đến đây nữa kìa”

Kha Duy Ngôn lạnh lùng lườm cô ta một cái: “Shirley, cô là cái thá gì chứ, chuyện của cái nhà này còn chưa tới lượt cô nói đầu”

Sắc mặt của người phụ nữ đó hơi tái đi, sau đó Kha Duy Vi nghiêm nghị nói: “Em ăn nói kiểu gì thế?”

Kha Duy Ngôn quay lại nói: “Anh cả à, anh cứ hai ba ngày lại đổi một cô bạn gái, ở bên ngoài anh muốn chơi đùa kiểu gì cũng được nhưng đừng cứ rước bọn họ về nhà như thế?

Vẻ mặt Shirley hơi méo mó, Kha Duy Ngôn mặc kệ bọn họ, quay sang nói với tôi: “Bố ở trên tầng, để tôi đưa cô lên đó”

“Chờ đã” Kha Duy Vi đứng lên ngăn lại: “Người phụ nữ này là ai? Tại sao lại dám lên tầng nhà mình?

“Cô Khương này rất có năng lực. Em mời cô ấy đến xem tình hình của bố thôi” Kha Duy Ngôn nói.

Kha Duy Ngôn nhìn tôi từ trên xuống dưới, mỉm cười: “Em có bị làm sao không đó, Kha Duy Ngôn, cô ta chỉ là một cô gái nhỏ mà thôi.”

Shirley thậm chí còn chõ miệng vào: “Không khéo là lừa đảo ấy nhỉ? Hiện giờ có nhiều kẻ lừa đảo đang hoành hành lắm đó.”

Ánh mắt của họ khiến tôi rất khó chịu, tôi lạnh lùng cười và bật lại bọn họ: “Tòa nhà văn phòng ma ám ở Kha Duy Ngôn có một con ma trẻ em bị chôn tầng dưới. Tôi chính là người đã tìm thấy nó và tiêu diệt nó đấy”

Tôi nhìn chằm chằm vào mắt Kha Duy Vi: “Tôi cũng không biết được là ai đã chôn cất con ma trẻ con đó. Nhưng thôi, sớm muộn gì người đó cũng phải chịu quả báo vì làm những chuyện độc địa như thế này”

Vẻ mặt của Shirley không thay đổi, cười nói: “Ma quỷ cái gì chứ, theo tôi chỉ là do vận khí xui xẻo mà thôi. Còn cái thứ chôn ở bên dưới thì biết là ai chôn? Nói không chừng là do kẻ lừa đảo nào đó vì muốn lừa tiền nên cố ý chôn nó xuống”

Tôi rất tức giận, nhưng người đàn ông này trông vẫn rất bình tĩnh.

Kha Duy Ngôn đứng trước mặt tôi nói: “Có phải lừa đảo hay không thì cứ thử đi rồi biết. Anh cả, anh ngăn người của em không cho phép gặp bố, không phải anh đang có ý đồ gì khác đấy chứ.”

Kha Duy Vi liếc anh ta một cái rồi cười: “Anh không muốn người không liên quan này đến quấy rầy thầy Phó mà thôi.”

Anh ta chỉ vào ghế sô pha: “Đây là Thầy Phó anh mời từ Thượng Hải về, ông ấy là người chuyên bắt ma và trừ tà. Ông ấy còn là khách của nhiều gia đình giàu có ở Thượng Hải đấy, là một cao nhận thứ thiệt”

Tôi liếc ông ta một cái, ông ta vẫn đang nhắm mắt nghỉ ngơi.

Lão già chết tiệt này đang giả vờ đây mà, tối cho ông ta một trăm điểm về độ giả trận, không biết xấu hổ là gì.

LỒ” Kha Duy Ngôn khinh thường, cười nói: “Vậy thì thầy Phó đã nhìn thấy cái gì rồi?

Thầy Phó cuối cùng cũng mở mắt ra, ông ta ngạo nghễ nói: “Trong nhà này có chuyện.”

“Chuyện gì cơ?”

“Phong thủy ở đây rất tốt, nhưng bài trí và bài trí trong nhà có vấn đề lớn” Ông ta chỉ vào một chậu cây vạn tuế đặt ở góc đối diện: “Ví dụ như chậu cây này, khí của cây này rất yếu, nếu như đặt chậu cây này ở đây, những người sống trong ngôi nhà sẽ thường xuyên bị ốm”

Kha Duy Ngôn tái mặt tức giận: “Thầy Phó, cơm có thể ăn bậy nhưng đừng có ăn không nói có như thé.”

Kha Duy Vi ở bên cạnh mỉm cười: “Kha Duy Ngôn, đừng cáu kỉnh như thế. Anh biết em là người cho đặt chậu cây này ở đây. Thầy cúng cũng không phải cố ý bịa chuyện ra, nói không chừng có người nói em cố ý khiến cho bố bị bệnh đấy.”

Đúng lúc này, cửa phòng ngủ trên tầng đột nhiên mở ra, một nữ y tá vội vàng chạy ra hét lớn: “Hai cậu chủ ơi, mọi người mau lên đây đi, ông chủ Kha xảy ra chuyện rồi”

Hai người đều giật mình, vội vàng đi lên tầng, Chu Nguyên Hạo nói ở bên tai tôi: “Mau đi theo họ đi, tôi có thể cảm nhận được thứ có tác dụng với tôi là ở trong phòng ngủ đó”

Tôi vội vàng chạy theo, thầy Phó cũng theo sau, ông ta có vẻ rất coi thường tôi, thậm chí không thèm nhìn tôi, vả lại tôi cũng không thèm để ý đến ông ta làm gì.

Phòng ngủ rất rộng, trang trí xa hoa, có một chiếc giường lớn sang trọng, có bác sĩ và vài y tá đang đứng trong đó, cộng thêm vài người chúng tôi nữa thì cũng chẳng đông chút nào.

Khi tôi bước vào, tôi cũng cảm thấy nó, và có một hơi thở mạnh mẽ ở đây.

“Bố, bố bị làm sao vậy, mau thả cô y tá kia ra đi đi” Kha Duy Vi lớn tiếng nói.

Tôi khó mà tin được rằng đó là Kha Chân.

Tôi đã từng nhìn thấy Kha Chân trên TV, mặc dù ông ta đã qua tuổi trung niên, nhưng trông ông ta vẫn rất khí phách và bảnh bao, nhưng người trước mặt tôi giờ đây lại trở nên gầy gò, đen nhẻm, như thể ông ta sắp thành người da đen đến nơi rồi.

Điều đáng sợ nhất là mắt ông ta lồi hẳn ra khỏi hốc mắt, to như hai quả bóng đèn, lúc này ông ta đang kéo một y tá, cắn mạnh vào vai nữ y tá, phát ra tiếng két két két.

Ông ta đang cắn khớp xương của y tá đó!

Điều kỳ lạ nhất là cô y tá kia không hề la hét, thậm chí còn chẳng tỏ ra đau đớn hay sợ hãi gì cả mà thay vào đó là ánh mắt thích thú, tiếng rên rỉ khe khẽ trong miệng, giống như đang làm “chuyện đó” vậy.

Cảnh tượng máu me này trông thật đáng sợ, có một số y tá khác hét lên vì sợ hãi.

“Thầy Phó ơi, cứu chúng tôi với.” Kha Duy Vi nói.

Thầy Phó lấy từ trong quần áo ra một lá bùa chú, mở hai mắt trừng trừng, sau đó hét: “Súc sinh nghiệp chướng, còn không mau rời khỏi xác ông Kha!”

Ông ta uốn cổ tay, sau đó đốt lá bùa cháy, lao lên mấy bước, dán lá bùa vào trán Kha Chân.

Kha Chân đột nhiên hất y tá kia đi, Kha Duy Vi tỏ ra vui mừng: “Vẫn là thầy Phó có năng lực…”

Anh ta còn chưa dứt lời thì tôi đã thấy Kha Chân nhảy dựng lên, vồ lấy thầy Phó và cắn vào tai ông ta.

Thầy Phó hoảng sợ, hét lên, ra sức giãy giụa: “Mau, mau lôi ông ta ra khỏi người tôi.”

Nhưng không ai dám đến chỗ ông ta.

Tôi không thể giúp gì được, mặc dù lão thầy Phó kia rất đáng ghét, nhưng tôi không thể trơ mắt nhìn ông ta bị cắn chết. Rất nhanh sau đó thầy Phó cũng ngừng la hét, thay vào đó thì ông ta tỏ ra thích thú, tôi rút thanh kiếm gỗ đào trên lưng ra và dùng thanh kiếm đâm vào lưng Kha Chân.

Bản thân thanh kiếm đào này không quá sắc, cho dù nó có đâm vào lưng ông ta nhưng cũng không khiến ông ta bị thương, thế nhưng tôi cảm thấy thanh kiếm này vừa đâm vào thứ gì đó, sau đó Kha Chân hét lên một tiếng và buông thầy Phó ra. Tôi chém thêm một nhát kiếm nữa vào cổ ông ta, ông ta lại hét lên một tiếng nữa rồi ngã lăn ra đất, bất tỉnh nhân sự.

“Đỡ ông ấy lên giường đi.” Tôi nói.

Không ai dám đi lên, cuối cùng vẫn là Kha Duy Ngôn đi, Kha Chân gầy đến mức trọng lượng cơ thể của ông ta rất nhẹ, một mình anh cũng có thể dễ dàng bế ông ta lên giường.

Mà cô y tá kia và thầy Phó ngất xỉu tại chỗ.

Kế Ngôn lau mồ hôi trên đầu: “Khương Lăng, bố tôi bị sao vậy?”

“Ông Kha bị ma đói nhập vào người, mà còn là một con ma đói rất đáng sợ” Tôi hỏi các y tá: “Hai ngày qua có phải cô y tá này hay bị đau vai đúng không?”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK