Nghe đồn lúc ở Đan Vương điện từng có một cô gái trông giống tiên nữ tới cứu hắn, thế nhưng lại không có cách nào xác định được tính thật giả của tin đồn này.
Tần Vấn Thiên thì không rõ sống chết.
Mạc Khuynh Thành cũng không rõ sống chết.
Có người nói có thể bọn họ đã bỏ mạng rồi, cũng có người nói hoặc Tần Vấn Thiên vẫn còn sống và đang đợi đến một ngày quay về Đan Vương điện báo thù cho Mạc Khuynh Thành.
Thời gian chầm chậm trôi qua, một ngày nọ, ở thành Yêu Châu truyền tới một tin tức gây ra chấn động không nhỏ.
Ở vùng đất hoang ngoài thành Yêu Châu, có người nhìn thấy một thân ảnh tựa như tiên tử, toàn thân cô mỏi mệt nhưng lại vác trên lưng một thân ảnh đại bàng khổng lồ không gì sánh nổi, gian nan bước đi, thậm chí lúc bước đi thỉnh thoảng còn ho ra máu, nhìn thấy mà giật mình, khiến người khác đau lòng không thôi.
Khi tin tức này truyền tới Thành Yêu Châu thì trong lòng rất nhiều người khẽ động, tiên tử, đại bàng khổng lồ? Lời đồn ở Đan Vương điện lẽ nào lại là thật?
Thậm chí có người còn đi điều tra bên ngoài thành Yêu Châu nhưng không sao tìm được tiên nữ cùng với đại bàng kia được nữa.
Chớp mắt đã qua thêm một tháng, tròn ba tháng kể từ khi Tần Vần Thiên gây nên chuyện kinh thiên động địa ở Đan Vương điện.
Gần khu vực sơn mạch sâm lâm vô biên vô hạn của thành Yêu Châu, có rất nhiều mạo hiểm giả tới chỗ này nhưng cũng không dám đi vào quá sâu bởi vì trong này tiềm tàng rất nhiều mối nguy hiểm.
Mà hôm nay, trên một ngọn núi sâu bên trong sơn mạch lại có một thân ảnh khổng lồ nằm gục ở đó như một ngọn núi nhỏ, đôi mắt sáng ngời, sắc bén mà lạnh như băng nhìn chằm chằm về phía trước, lộ ra một cỗ bi thương.
Nếu như tiến gần hơn một chút sẽ giật mình phát hiện ra con quái vật khổng lồ này lại là thân ảnh đại bàng.
Con đại bàng này chính là hoá thân của Tần Vấn Thiên.
Trong trận chiến lúc trước, do nguyên khí tổn thương nặng nề, dù hoá thân thành đại bàng với sinh cơ tràn đầy không gì sánh nổi nhưng hắn suýt nữa vẫn phải bỏ mạng, may mà sức mạnh huyết mạch của hắn quá bá đạo nên mới khiến hắn dần hồi phục trở lại. Ba tháng, cuối cùng hắn cũng tỉnh lại rồi, hơn nữa vết thương trong cơ thể cũng đang từ từ lành lại.
Tuy là còn sống nhưng trong lòng hắn lại lạnh buốt vô ngần, Khuynh Thành đã không còn nữa rồi sao?
Mỗi khi nghĩ về điều này hắn lại thấy lòng đau như cắt, ánh mắt như lưỡi dao sắc bén hận không thể xông vào Đan Vương điện.
Nhưng mà tại sao viên đan do Khuynh Thành hoá thành cũng biến mất chứ?
Ngày đó sau khi hôn mê, Tần Vấn Thiên hoàn toàn không biết gì về chuyện xảy ra tiếp theo, hắn tưởng rằng mình sẽ chết, nhưng khi tỉnh lại liền phát hiện hắn đang nằm trên một thân thể mảnh mai tựa tiên tử, Thanh Nhi vẫn luôn vác hắn trên lưng mà đi.
Đằng xa có gió lướt qua, một thân ảnh uyển chuyển loé lên, phút chốc đã đi tới trước mặt đại bàng, lấy một ít thảo dược đang cầm trên tay đưa tới bên miệng Tần Vấn Thiên.
Tần Vấn Thiên nhìn Thanh Nhi một cái rồi há miệng ra. Thanh Nhiên liền bón thuốc cho hắn, sau đó cô lại đi đến phía dưới bụng của Tần Vấn Thiên, chuẩn bị cõng hắn lên.
- Thanh Nhi.
Chính vào lúc này, từ trong miệng đại bàng phun ra một tiếng khiến cho thần sắc Thanh Nhi cứng đờ, cô chậm rãi đi tới đứng im bên cạnh đầu của Tần Vấn Thiên.
Cô ấy vẫn không thích nói chuyện như cũ.
Tần Vấn Thiên hạ giọng nói:
- Không cần cõng ta đâu, mấy hôm nữa ta sẽ khỏi hẳn, chỉ là ngày hôm đó khi ta hôn mê đã xảy ra chuyện gì thế? Khuynh Thành, cô ấy…
Thanh Nhi xoay người lại nhìn Tần Vấn Thiên rồi lắc đầu, cất giọng trong veo:
- Ta không biết cô ấy như thế nào rồi.
Cô thật sự không biết, cô chỉ biết được có một vị cường giả lợi hại xuất hiện, bảo cô không được nói cho Tần Vấn Thiên, cô tin rằng những điều người nọ làm đều là muốn tốt cho Tần Vấn Thiên, còn về Mạc Khuynh Thành, Thanh Nhi cũng không rõ cô ấy ra sao.
Tần Vấn Thiên im lặng, rời tầm mắt nhìn về phương xa.
Thanh Nhi có thể cảm nhận được nỗi thê lương của Tần Vấn Thiên lúc này, trong lòng không biết nói gì, cả hai đều trầm mặc một hồi, thật lâu sau Thanh Nhi mới liếc nhìn Tần Vấn Thiên, cúi đầu nói khẽ:
- Có lẽ cô ấy vẫn còn sống.
Thần sắc Tần Vấn Thiên cứng nhắc, ánh mắt lại nhìn về phía Thanh Nhi, có điều hắn không nói một lời nào, thần sắc cũng dần trở nên ảm đạm, có lẽ Thanh Nhi đang an ủi hắn.
- Thanh Nhi, cảm ơn cô.
Tần Vấn Thiên nói nhỏ một tiếng khiến cả người Thanh Nhi run nhẹ lên, cô ung dung ngồi xuống bên cạnh Tần Vấn Thiên.
Trước đây cô luôn thần bí khó lường, trừ khi có việc gì, còn không tuyệt đối sẽ không xuất hiện. Nhưng lần này cô không ẩn nấp ở nơi bí mật gần đó mà là ngồi bên cạnh Tần Vấn Thiên, có thể cảm giác được sự bi thương trong lòng hắn.
Cô đã tận mắt nhìn thấy hết tất cả những chuyện Tần Vấn Thiên làm ở Đan Vương điện ngày hôm đó.
Dường như thật sự rất mệt, ngồi một lúc đến khi màn đêm từ từ buông xuống thì Thanh Nhi nhắm mắt lại, yên tĩnh chìm vào giấc ngủ, cả ngươi hơi tựa lên đầu Tấn Vân Thiên, hô hấp đều đều, vẻ đẹp khiến người ta hoa mắt.
Tần Vấn Thiên thầm thở dài, trong nỗi cô tịch lại nhen lên từng hồi xúc động.
Hắn đương nhiên biết rõ Thanh Nhi bị thương, hơn nữa lại còn là vết thương rất sâu nhưng vẫn cõng hắn trên lưng đi từ thành Vọng Châu đến sâm lâm sơn mạch bên ngoài thành Yêu Châu này.
Con người nào phải cỏ cây, sao Tần Vấn Thiên có thể không cảm kích cho được.
Ánh nắng sớm chiếu vào trong sâm lâm sơn mạch làm cho cả sâm lâm ngập tràn sinh cơ. Ngày hôm nay Tần Vấn Thiên đứng dậy, thong dong bước về phía trước, Thanh Nhi ở bên cạnh đi theo từng bước chân hắn.
Mấy ngày sau tốc độ của Tần Vần Thiên nhanh dần lên.
Lại qua vài ngày, đại bàng đã có thể giương cánh bay lên trời, bay lượn trên không trung, Thanh Nhi ngồi trên lưng hắn ngắm nhìn phong cảnh phía xa.
Đang lúc hoàng hôn, ánh nắng phủ kín cả bầu trời, chiếu rọi vào sâm lâm sơn mạch.
Ở trong sâm lâm sơn mạch này có vài cường giả đang tản bộ, bọn họ là những mạo hiểm giả đến để săn yêu thú.
Lúc này, một người trong số đó ngẩng đầu nhìn về phía áng mây đỏ trên bầy trời, ánh mắt hắn bỗng cứng đờ tại chỗ đó, tựa như nhìn thấy một màn không thể tưởng tượng nổi.
Trên đỉnh núi phía trước có một tảng đá lớn, trên tảng đá có một con đại bàng đứng thẳng đang nhìn ra vòm trời phía xa trong ánh bình minh, tựa như cảnh đẹp trong bức tranh, đẹp đến ngạt thở.
Huống chi ở bên cạnh đại bàng còn có một thân ảnh nổi bật, cởi khăn che mặt ra để lộ tướng mạo tuyệt mỹ sẵn có là Thanh Nhi.
Một mỹ nữ “không vương khói lửa nhân gian”, đại bàng cổ yêu vô cùng bá đạo, một màn công kích thị giác như vậy thật quá mức mãnh liệt.
- Ngươi làm sao vậy?
Những người khác thấp giọng hỏi, bọn họ cũng thuận theo người nọ nhìn về toà sơn phong kia, trong một khoảnh khắc ánh mắt liền cứng đờ, bị thu hút sâu vào trong đó.
Giờ khắc này, thân ảnh như tiên tử kia bước chậm rồi ngồi lên lưng đại bàng, đại bàng sải rộng đôi cánh ba nghìn mét, khi đập cánh, cuồng phong nổi lên, rừng núi gào thét, thân ảnh của đại bàng bay thẳng lên trời như muốn phi vào ánh nắng chiều trên bầu trời.
Đại bàng hoà mình vào đám mây, gào thét bay về phía trước với tốc độ kinh khủng, cuồng phong đập vào người Thanh Nhi nhưng cô chỉ yên tĩnh ngồi đó xem cảnh sắc hư không.
- Đẹp quá.
Thanh Nhi vươn tay cơ hồ như muốn bắt lấy đám mây đỏ nhưng lại phát hiện đây chẳng qua chỉ là hư ảo, căn bản không thể bắt được.
- Ngươi tu luyện bí pháp, không thể tiếp tục hoá thành người nữa à?
Thanh Nhi thì thào nói một tiếng, thanh âm trực tiếp truyền tới bên tai Tần Vấn Thiên.
- Yêu Thần tế, niệm hết Yêu Thần bát phương, ban cho ta sức mạnh này, không thể làm ngược lại.
Tần Vấn Thiên bay lượn trên không trung nói một tiếng, nhưng lại không biết cảm tưởng trong lòng ra sao.
Tuy là yêu, sức mạnh trực tiếp tăng vọt nhưng mà đã là người, sao có thể nguyện ý làm yêu.
- Sẽ có cách thôi.
Thanh âm trong trẻo của Thanh Nhi vang lên, trong đôi mắt đẹp dường như có suy tư.
- Yêu thì đã sao, kể cả làm chim đại bàng bay trên mây thì trên bầu trời này ta vẫn là vương, làm yêu thì cũng phải làm quân chủ của bầu trời.
Trong giọng nói của Tần Vấn Thiên lộ ra ngạo khí, cánh chim đại bàng đập mạnh hơn như tia chớp rong ruổi trong đám mây.
Trầm mặc một lát, Thanh Nhi nói tiếp:
- Nhưng ta vẫn muốn ngươi làm người.
Ánh mắt Tần Vấn Thiên run lên, sau đó liền rơi vào trầm mặc.
Một người một thú tiếp tục tiến về phía trước như tia chớp, cuối cùng trong tầm mắt bọn họ cũng xuất hiện một toà yêu thành, từ trên bầu trời nhìn xuống tựa như có thể thấy được toàn bộ yêu thành, không sót thứ gì.
Trong Tiên Trì cung, cuồng phong phía trên hư không bỗng thét gào, một con đại bàng khổng lồ từ trên trời bay xuống khiến cho thần sắc của những người trong Tiên Trì cung biến đổi to lớn, bọn họ cảm nhận được khí tức cường hãn của con đại bàng nọ liền phát ra tiếng hô kinh hãi.
- Đó là Thanh Nhi công chúa.
Ánh mắt của bọn họ lúc này đột nhiên trông thấy Thanh Nhi ngồi trên lưng đại bàng, nhất thời mới thôi căng thẳng, tim đập thình thịch.
Thanh Nhi công chúa ngồi trên lưng con đại bàng cường đại như vậy mà trở về, từng thân ảnh xoẹt qua, đại bàng gào thét, cuồng phong nổi lên, thân ảnh của đại bàng đáp xuống khoảng sân rộng lớn, tròng mắt đảo xung quanh khiến người khác không nhịn được mà khiếp đảm kinh sợ.
Trong hư không có mấy thân ảnh chậm rãi bước tới, đi đầu chính là một nữ tử cực kỳ xinh đẹp, cô ấy đứng ở đó, không tức giận nhưng lại mang đến cảm giác uy nghiêm.
Lúc này ánh mắt của cô nhìn về phía con chim đại bàng, con ngươi lộ ra vẻ ôn hoà, thân ảnh loé lên một cái liền đáp xuống bên cạnh đại bàng, nhìn Tần Vấn Thiên nói:
- Đứa nhỏ, vất vả cho ngươi rồi.
Thần sắc Tần Vấn Thiên loé lên một cái, đôi mắt mang vẻ nghi hoặc lại thấy nữ tử xinh đẹp mở miệng nói:
- Ta là Thanh Mị.
“Thanh Mị tiên tử!”
Trong mắt Tần Vấn Thiên hiện lên một vòng dị sắc, mở lời nói:
- Tham kiến tiền bối.
Thanh Mị tiên tử vươn tay, vuốt nhẹ đầu của Tần Vấn Thiên, thở dài một tiếng, lại nhìn Thanh Nhi nói:
- Thanh Nhi, ngươi không sao chứ?
Thanh Nhi khẽ lắc đầu, không nói gì cả, nhưng trong lòng người của Tiên Trì cung đều chấn động.
Không ngờ Thanh Mị tiên tử lại xuất hiện, sao bà ấy lại ôn nhu với con đại bàng cổ yêu này như vậy?
Con chim đại bàng này là ai đây?
Vị trí của Tiên Trì cung quá lệch, nằm trong thành trì của sâm lâm sơn mạch, rất ít tiếp xúc với thế giới bên ngoài, bởi vậy tin tức mà bọn họ biết được khá ít, trừ Thanh Mị tiên tử cùng số ít người ra thì những người khác không biết những chuyện xảy ra ở Đan Vương điện.
- Tất cả chuyện ở đây cấm không được truyền ra ngoài.
Ánh mắt của Thanh Mị tiên tử quét qua đám người, lạnh lùng mở miệng.
- Tuân lệnh tiên tử.
Đám người hiếm khi thấy được bản tôn của Thanh Mị tiên tử, tất cả đều cung kính đáp lại, nào dám cãi lại mệnh lệnh của bà.
- Chúng ta đi thôi.
Thanh Mị tiên tử nói với Tần Vấn Thiên và Thanh Nhi xong thì xoay người rời đi!