Nhất đại thiên kiêu Tần Vấn Thiên ngang trời xuất thế, đánh bại yêu nghiệt Trần Vương của Đại Nhật Trần gia và hắc mã Tư Khung, cường thế tiêu diệt thiên kiêu Trảm Trần của Đan Vương điện, vì giành lấy hạng nhất mà đắc tội rất nhiều thế lực, người này dùng thanh danh đứng đầu bảng Thiên Mệnh thông báo cho người đời biết: hắn và Mạc Khuynh Thành chính là một đôi trời sinh.
Cuộc chiến bảng Thiên Mệnh lần này được xưng là cuộc chiến mạnh nhất ngàn năm qua.
Vương Tước từng đứng hàng thứ sáu bảng Thiên Mệnh vậy mà ngay cả mười hạng đầu cũng không thể bước vào. Tuy nhiên, không thể nói thực lực Vương Tước không đủ, chỉ là bảng Thiên Mệnh lần này quá mạnh.
Sau cuộc chiến bảng Thiên Mệnh, những người xếp hạng cao nhao nhao bước vào Thiên Cương cảnh, Vương Tước thành Binh Châu đương nhiên cũng không ngoại lệ. Hắn thân là thiên kiêu Vương gia, sức chiến đấu mạnh ra sao mọi người đều có thể tưởng tượng được. Nếu đến thành Bái Kiếm, hắn tuyệt đối quét ngang.
Huống hồ Vương gia thành Binh Châu là thế lực bực nào, mặc dù Vương Tước không xuất hiện, thực lực người Thiên Cương cảnh tầng một của bọn họ há lại yếu sao?
Mà lúc này, người Vương gia đến bên ngoài thành Bái Kiếm, tông chủ Tông Nghĩa lại lấy mười vạn tinh vẫn thạch cược chiến đấu với người Vương gia.
- Vương Tước.
Trung niên y phục sang quý ngẩng đầu, ánh mắt nhìn về phía một thanh niên trong hư không.
- Vương Tước, thật sự là Vương Tước.
Thần sắc đệ tử Tông gia lộ vẻ khó coi, còn người bên Thiên Kiếm tông vẫn liên tục cười lạnh như cũ.
- Kiếm Tử Tông gia thành Bái Kiếm dùng tiền cược mười vạn Tinh Vẫn thạch khiêu chiến. Ngươi đi nói cho hắn biết cái gì gọi là núi cao còn có núi cao hơn.
Trung niên y phục sang quý lạnh nhạt nói. Thần sắc Vương Tước vô cùng bình tĩnh. Hắn nghe nói nơi này có yêu kiếm liền đến xem thử xem kiếm mạch nơi đây có chỗ nào khác thường.
Thất bại trên bảng Thiên Mệnh hắn nhớ kỹ trong tim, mỗi giờ mỗi phút nhắc nhở thúc giục chính mình phải không ngừng mạnh lên.
Bây giờ trong thành Bái Kiếm lại có thế lực khiêu chiến hắn khiến trong mắt hắn lóe lên tia sáng lạnh.
- Vương Tước đã tới, ta thấy Tông huynh nên trực tiếp nhường kiếm mạch lại, giao tinh vẫn thạch ra rời khỏi nơi này đi.
Kiếm Vô Ưu lạnh nhạt mở miệng, lại thấy thần sắc Tông Nghĩa bình tĩnh như cũ, thắng bại trận chiến này hắn không hề lo lắng, trong lòng hắn nghĩ rằng: đối phương là người Vương gia thành Binh Châu, dù trận này thắng thì đối phương sẽ buông tha kiếm mạch sao?
E rằng khó mà được.
Nhìn tư thái Vương gia lúc này dường như là tư thái không có được kiếm mạch chắc chắn không bỏ qua.
- Tông mỗ nguyện lui một bước, trận chiến này ngừng ở đây, Tông gia ta và Vương gia cùng nhau khai thác kiếm mạch, ngoài ra ta sẽ thanh toán một nửa số Tinh Vẫn thạch đáp ứng, thế nào?
Tông Nghĩa suy nghĩ chốc lát liền mở miệng nói, lui nhường một bước.
Chẳng qua đối phương lại không nghĩ vậy, chỉ thấy trung niên y phục sang quý cười lạnh:
- Lúc này biết không địch lại thì muốn đổi ý à, đúng là nực cười. Kiếm Tử Tông gia ở đâu?
Tần Vấn Thiên đang ở trong đám người Tông gia. Hắn rời khỏi hoàng triều cổ đi tới thành Bái Kiếm là không muốn bị người khác phát hiện tung tích, lại không ngờ tới chuyện gặp phải người Vương gia ở chỗ này.
Có điều lúc này đã gặp nhau rồi thì trốn tránh cũng vô ích.
Bóng người hắn bước ra, trong nháy mắt đã hạ xuống thạch đài. Nhìn bóng lưng hắn, đệ tử Tông gia thầm than một tiếng.
Mặc dù Tần Vấn Thiên thắng Kiếm Tử Lý gia và Thiên Kiếm tông nhưng đối mặt với Vương Tước của Vương gia thì e rằng khó thắng.
Lúc này Tần Vấn Thiên đứng chắp tay, chậm rãi ngẩng đầu, ánh mắt nhìn chằm chằm Vương Tước phía trước. Trong nháy mắt thần sắc Vương Tước đột nhiên bắn ra nhuệ khí đáng sợ, Vương Tiêu phía sau hắn càng lộ ra mũi nhọn.
- Là hắn.
Vương Tước tuyệt đối không ngờ tới sẽ gặp phải Tần Vấn Thiên ở nơi này. Kiếm Tử thành Bái Kiếm? Thân phận này đúng là lốt ngụy trang rất tốt.
Mấy tháng trước Âu Dương Cuồng Sinh trở lại Âu Dương thế gia, Bạch Tình trở lại Huyền Âm điện, trong nhất thời chấn kinh các thế lực lớn cấp bá chủ. Nhóm thế lực Đại Nhật Trần gia thành Khâm Châu còn đang vây quét hoàng cung cổ, đám người Tần Vấn Thiên lại im lặng rời khỏi. Điều này như một bạt tai quất vào mặt Trần gia, vì thế Trần gia giận dữ hạ lệnh truy nã Tần Vấn Thiên, đến nay còn chưa thể bắt được.
Vương Tước đứng tại chỗ, không bước lên chiến đài. Mặc dù hắn có tự tin cực lớn với thực lực của mình, nhưng đối mặt với nhân vật điên cuồng từng tham gia cuộc chiến bảng Thiên Mệnh này thì hắn tự biết mình không có bản lĩnh giành thắng lợi.
Cuộc chiến của Tần Vấn Thiên cùng Trần Vương, Tư Khung vẫn còn rõ mồn một trước mắt. Chiến lực của hắn không có điểm yếu. Khi bước vào Thiên Cương cảnh hắn sẽ mạnh bao nhiêu? E rằng chỉ triệu hoán ra tinh thần chiến thú thôi cũng đủ để coi thường đối thủ cùng cảnh giới rồi!
- Vương Tước.
Trung niên y phục sang quý ngẩng đầu nhìn Vương Tước vẫn đang đứng trên hư không rồi gọi một tiếng.
Thiên Kiếm tông và mấy người Tông gia cũng đều kinh ngạc. Vương Tước này cứ nhìn chằm chằm Tần Vấn Thiên, than thể lại không nhúc nhích chút nào. Trong con ngươi của hắn còn có vẻ kiêng kỵ rất rõ ràng.
- Chỉ là Tông gia thành Bái Kiếm có tư cách gì bàn điều kiện với Vương gia ta, huống chi là cược chiến đấu, thúc phụ, bảo bọn họ cút hết đi.
Vương Tiêu muốn tránh cho Vương Tước khỏi xấu hổ, mở miệng nói. Trung niên nhíu mày, có phần khó hiểu nói:
- Mười vạn Tinh Vẫn thạch đưa tới cửa sao có thể không lấy.
- Không sai, Tông gia này không biết trời cao đất rộng, Vương Tước hiền chất nên dạy Tông huynh biết cách làm người đi.
Kiếm Vô Ưu cười lạnh một tiếng, nhưng hắn lại thấy ánh mắt lạnh băng của Vương Tước quét hắn một cái khiến Kiếm Vô Ưu lộ vẻ kinh dị. Ánh mắt này hình như có gì đó không thích hợp.
Ánh mắt Vương Tước chuyển qua nhìn Tần Vấn Thiên lạnh nhạt nói:
- Trần gia đang tìm ngươi khắp nơi, nếu bọn họ biết ngươi ở nơi này thì sẽ thế nào?
- Hửm?
Nghe lời Vương Tước nói, tròng mắt tất cả mọi người đều đông cứng lại. Vương Tước lại quen biết Kiếm Tử Tông gia?
- Đánh hay là không.
Tần Vấn Thiên khẽ ngẩng đầu, ánh mắt như kiếm bắn vào người Vương Tước. Ánh nhìn kia lại khiến nội tâm Vương Tước khẽ run. Trận chiến bảng Thiên Mệnh ngày trước, trên chiến đài Chu Tước, hắn dùng ánh mắt như thế giết Trảm Trần, đánh bại Trần Vương lẫn Tư Khung.
Vương Tước không trả lời, chân mày trung niên y phục sang quý nhíu chặt hơn, hỏi Vương Tước:
- Người này là ai?
- Tần Vấn Thiên!
Vương Tước nhìn chằm chằm Tần Vấn Thiên phun ra ba chữ, tức khắc khiến đôi mắt trung niên bắn ra mũi nhọn đáng sợ, sắc mặt liền cứng ngắc tại đó.
Tần Vấn Thiên, kẻ đứng đầu bảng Thiên Mệnh!
- Tần Vấn Thiên?
Thần sắc người Tông gia hơi cứng lại, tên thật của Kiếm Tử chẳng lẽ không phải Tần Vấn mà là Tần Vấn Thiên?
Mà một vài người có hiểu biết nhịn không được kinh hô lên:
- Tần Vấn Thiên, kẻ đã đánh bại người đứng đầu bảng Thiên Mệnh Trần Vương vào năm ngoái tại hoàng triều cổ Đại Hạ.
Âm thanh này vừa dứt thì mọi người ngẩng đầu nhìn về phía bóng dáng thanh niên đứng trên thạch đài, sắc mặt khựng lại. Tần Vấn Thiên này chính là Tần Vấn Thiên kia?
Hắn là người đứng đầu bảng Thiên Mệnh?
Lại nhìn Vương Tước, trong nháy mắt khi trông thấy Tần Vấn Thiên hắn liền không dám đi về trước nửa bước.
Ánh mắt người Lý gia và Thiên Kiếm tông đều cứng lại, chẳng trách Tông Nghĩa tự tin như vậy. Kiếm Tử này vậy mà lại là Tần Vấn Thiên. Người này từng quét ngang bảng Thiên Mệnh, cùng cảnh giới không có địch thủ.
Ánh mắt đệ tử thanh niên Tông gia nhìn bóng lưng Tần Vấn Thiên lại nóng rực không gì sánh được. Hắn chỉ đứng đó thôi mà thiên kiêu thế lực cấp bá chủ Vương gia thành Binh Châu đã không dám tiến lên.
Cho dù ngươi là nhân vật thiên kiêu nhưng ngay cả dũng khí chiến đấu cũng không có thì chắc chắn sẽ thua.
- Người đứng đầu bảng Thiên Mệnh vậy mà lại luôn ở Tông gia ta, ta lại không hay biết gì.
Một thanh niên Tông gia cảm thán, mặt lộ vẻ kích động. Hắn quả thực khó mà tin được bản thân lại được tiếp xúc với người đứng đầu bảng Thiên Mệnh trong truyền thuyết.
Lúc này dường như bóng lưng Tần Vấn Thiên đã trở nên cao lớn hơn. Hắn đứng đó thì cũng trở thành truyền kỳ.
Hắn tựa như Hoa Thái Hư năm đó, đã từng một lần đứng trên đỉnh phong Nguyên Phủ cảnh, cũng đứng trên đỉnh phong toàn bộ Đại Hạ.
Người này lại xuất hiện ở Tông gia, trở thành Kiếm Tử Tông gia, lại còn gặp phải vô số chê trách.
- Ngươi đã sớm biết rồi sao?
Trung niên y phục sang quý nhìn Tông Nghĩa, thần sắc lạnh băng.
- Ta chỉ hỏi các hạ, tiền đặt cược còn tính hay không?
Tông Nghĩa không trả lời. Tần Vấn Thiên vừa đi ra, vô luận hắn trả lời biết hay không đều không khác nhau gì cả. Lúc này hắn lại cường thế lên, ánh mắt nhìn chằm chằm vào đối phương.
- Ta nói tính thì ngươi dám lấy sao?
Trung niên y phục sang quý cũng nhìn chằm chằm Tông Nghĩa.
- Dám.
Tông Nghĩa bình tĩnh nhìn đối phương phun ra một chữ.
- Ngươi xác định?
Trung niên y phục sang quý hỏi lần thứ hai, ngữ khí của hắn trở nên đặc biệt lạnh lẽo.
- Xác định.
Thần sắc Tông Nghĩa như thường, vẫn bình tĩnh mở miệng. Trong nháy mắt này, trung niên y phục sang quý lại cười rộ lên, lập tức phất tay nói:
- Tốt lắm, kiếm mạch này giao cho ngươi, ngoài ra mười vạn Tinh Vẫn thạch kia ta sẽ sai người về thành Binh Châu chuẩn bị, ngươi cứ chờ đi.
Lời vừa dứt, bóng dáng trung niên y phục sang quý trực tiếp phá không rời đi.
Người Vương gia thành Binh Châu nhao nhao lóe lên rời đi theo. Kiếm Vô Ưu cười lạnh quét nhìn Tông Nghĩa nói:
- Quyết định lần này của Tông huynh có lẽ không sáng suốt chút nào, hy vọng Tông gia có thể nuốt trôi kiếm mạch này.
Dứt lời, người Thiên Kiếm tông cũng ào ào rời đi.
Người Lý gia hơi có ý cười trên nỗi đau của người khác, xem ra thành Bái Kiếm sắp có chuyện vui để xem rồi.
Đáy vách núi nhanh chóng chỉ còn lại người Tông gia. Thiên Kiếm tông thật sự rút đi người canh giữ kiếm mạch, nhưng bọn họ đều hiểu đây chỉ là tạm thời, thế lực cấp bá chủ như Vương gia há lại sẽ từ bỏ ý đồ.
Đừng nói mười vạn Tinh Vẫn thạch kia và kiếm mạch, e rằng an nguy của Tông gia bọn họ cũng đều phải thận trọng cân nhắc.
Tần Vấn Thiên cau mày. Người Vương gia không dám lập tức ra tay là bởi vì chuyến này người Vương gia còn chưa đủ mạnh, huống hồ Vương gia còn biết cuộc chiến bảng Thiên Mệnh ngày đó hắn sở hữu bia thần Giám Thiên.
Bảo vật này ở trong tay hắn, Vương gia tất nhiên sẽ kiêng kỵ, hơn nữa nhất định cũng sẽ nảy sinh lòng tham. Đây chính là bia thần Giám Thiên hoàn chỉnh.
Nhưng Vương gia không đề cập tới một chữ mà trực tiếp rời đi, tất nhiên là muốn sai phái cường giả từ thành Binh Châu đến đây, thành Bái Kiếm này không thể ở lâu.
Tần Vấn Thiên cũng tuyệt đối không ngờ sẽ gặp phải Vương gia ở nơi này.
Quay người lại, Tần Vấn Thiên đi tới bên cạnh Tông Nghĩa mở miệng nói:
- Liên lụy Tông thúc rồi.
- Trong lòng ta đã có quyết định, sợ gì hậu quả.
Tông Nghĩa nhẹ giọng nói, vỗ vỗ vai Tần Vấn Thiên cười bảo:
- Nhiệt huyết vẫn còn.
Trong lòng Tần Vấn Thiên ấm lên, lộ ra nụ cười. Ngay sau đó Tông Nghĩa xoay người nhìn về phía người Tông gia, mở miệng nói:
- Toàn bộ lập tức trở lại tộc tổ chức hội nghị gia tộc.
Tông gia đã nghĩ tới hậu quả thì tất nhiên phải chuẩn bị tốt mọi việc.
Mọi người nhao nhao gật đầu, nhìn Tần Vấn Thiên thật kỹ một lần rồi thân hình tức khắc lóe lên rời khỏi nơi này.
Cùng ngày, thiếu niên cùng với phụ nữ trẻ em có thực lực nhỏ yếu của Tông gia thông qua trận pháp truyền tống rời đi thành Bái Kiếm. Lúc này người Tông gia mới biết, Tông gia họ vậy mà lại cất giấu một trận pháp truyền tống.
Thỏ khôn có ba hang, Tông gia chính là nhất mạch ‘Ẩn’của Thương Vương, tất nhiên sẽ lưu lại đường lui cho mình. Trận pháp truyền tống này là do ngày trước bọn họ tiêu phí cái giá cực lớn mời một nhân vật cấp đại sư am hiểu thần văn trận pháp loại không gian khắc ra.
Trong ngày này, Tông gia chỉ để lại những người có chiến lực, đồng thời phá hủy trận pháp truyền tống, chặt đứt con đường sau này người khác lần theo dấu vết. Sau đó bọn họ đi đến kiếm mạch vào ban đêm.
Hiển nhiên Tông gia chuẩn bị vứt bỏ cơ nghiệp ở thành Bái Kiếm. Thủ đoạn làm việc như sấm chớp kia cũng khiến Tần Vấn Thiên kinh ngạc thán phục khí phách của Tông Nghĩa!