Không còn cách nào, chuyện đã đến nước này, đâm lao phải theo lao.
Không thể mất mặt trước mặt Lạc Thi Thị, anh ta còn chưa nếm được thân thể của Lạc Thi Thi.
Nhưng tên phế vật này quá hùng hổ dọa người, nếu bị tên này hù dọa, sau này còn mặt mũi đâu mà ra ngoài gặp người?
“Chú tôi lấy giúp thư mời, chính chú tôi cũng là người đã xin tăng mức đầu tư giúp nhà họ Lạc!"
“Chú ấy còn nói chờ tôi và Thi Thi tiến thêm một bước sẽ kéo thêm khoản đầu tư khác cho nhà họ Lạc”
“Tóm lại, có tài nguyên gì tốt đều cố gắng tăng cường cho nhà họ Lạc!”
Nghe vậy, Trình Lan liếc nhìn Sở Phong, đắc ý nói “Nghe thấy chưa?”
“Anh là cái thá gì mà đòi so với Diệp thiếu?” Lạc Thi Thi đỏ mặt.
Mặc dù cô không định phát triển sâu hơn với Diệp Kim Long.
Nhưng cô đều nhìn thấy hết những gì anh ta làm cho mình, so với Sở Phong chỉ biết nói mồm, Diệp Kim Long tốt hơn Sở Phong quá nhiều, gật đầu nói: "Diệp thiếu, cảm ơn anh rất nhiều, nhà họ Lạc chúng tôi sẽ báo đáp ân tình này cho anh và chú anh."
Diệp Kim Long nhếch miệng cười, thuận thế ôm eo nhỏ của cô, xua tay nói: “Hai chúng ta còn khách sáo làm gì”
“Chuyện của em là chuyện của tôi, vì em, Diệp Kim Long này có thể lên núi sâu xuống biển lửa.
“Bịa, bịa tiếp đi”
Sở Phong lạnh lùng ngất lời anh ta.
Hắn đã nghe được hết cuộc trò chuyện của anh ta và Hồ Minh Tùng.
Mặc dù âm thanh rất nhỏ, nhưng đối với người tu hành, hẳn nghe rõ từng câu từng chữ, chuyện này. không liên quan gì đến Hö Minh Tùng cả. Mọi chuyện đều do Vân Thủy Dao quyết định, cố ý tăng mức đầu tư rêu chọc chính mình.
“Diệp Kim Long, người xưa có câu nói cơm có thể. ăn bậy nhưng không thể nói bậy”
“Rõ ràng không phải công lao của mình lại cứ đâm đầu vào nhận.”
“Đủ rồi, Sở Phong."
Lạc Thi Thi không chịu được nữa, hét lên: “Diệp thiếu đã gọi điện thoại cho chú của anh ấy để xác nhận rồi, bí thư Hồ cũng xác nhận rồi, sao anh còn. đứng đây bôi nhọ Diệp thiếu, rốt cuộc anh muốn làm gi?
“Thấy người khác mạnh hơn mình, bản lĩnh hơn mình, anh ghen ghét đến vậy sao?"
“Tôi không ngờ anh không chỉ lòng dạ hẹp hòi, lòng ghen ghét còn nhiều như vậy!”
Sở Phong nhíu mày nói: “Lòng dạ hẹp hồi? Ghen ghét anh ta?”
“Không lẽ không phải hả?”
“Từ lúc chúng ta ly hôn, anh luôn đối nghịch với nhà chúng tôi!"
“Không chỉ đánh mẹ tôi và em gái tôi, bây giờ còn không ngừng làm phiền Trình Lan và Diệp thiếu!"
“Có gì anh cứ nhắm vào tôi, quầy rầy người bên cạnh tôi, anh còn là đàn ông hay không?”
Nghe vậy, Sở Phong há mồm, nhưng không biết. nên trả lời như thế nào.
Hắn chưa bao giờ trông mong vào tình cảm vợ chồng, nhưng dù sao cũng sống chung ba năm.
Cho dù là người quen cũng không đến mức quá đáng như vậy.
Từ đầu đến cuối chính mình chưa từng muốn nhằm vào cô, nhưng cô vẫn cương quyết dán cho anh cái mác đó.
Có lẽ đây chính là điển hình cho câu nói muốn ghép tội thì sợ gì không có lý do.
“Cô nói đúng.”
“Tôi lòng dạ hẹp hòi, tôi ghen ghét!"
“Tôi là tiểu nhân, anh ta là quân tử, được chưa?" Sở Phong khinh thường giải thích.
Cô muốn nghĩ thế nào cũng được, dù sao hai người không còn quan hệ gì cả.
Nghe vậy Lạc Thị Thi càng thêm kích động: “Thái
độ gì vậy, không lẽ tôi nói sai hả?” “Sai hay không chính cô biết rõ” “Được rồi đừng la lối khóc lóc ăn vạ ở đây”
“Cho dù cô lên giường với anh ta tôi cũng không có ý kiến gì.."
“Sở Phong, anh là tên khốn!”
Lạc Thi Thi nằm chặt tay, khóe mắt sắp nứt ra.
Diệp Kim Long ôm chặt Diệp Thi Thị, trừng mắt nhìn Sở Phong, quát to: “Phế vật, ăn nói cho sạch sẽ chút”
“Hiện tại tao và Thi Thi chỉ là bạn bè, cho dù sau. này yêu đương, thậm chí kết hôn, tao cũng sẽ hoàn toàn tôn trọng cô ấy”
“Mày có thể chửi tao nhưng không được bôi nhọ. “Thi Thị...”
“Đôi nam nữ chó má."
Sở Phong lạnh lùng nói, xoay người rời đi, hản cảm thấy nhìn bọn họ cũng đủ ghê tởm.
“Phế vật, CMN mày dám mắng tao?"
“Tao đập chết mày!”
Nghe vậy Diệp Kim Long vô cùng tức giận, căm lấy chén trà trên bàn ném về phía Sở Phong!
Sở Phong nghiêng người tránh né, chén trà sượt qua vành tai của hẳn.
Cuối cùng đập trúng vào ngực của một người phụ nữ mặc sườn xám.
Bộp!
Một tiếng giòn vang, bộ ngực làm từ keo silicon bị đập vỡ, khô quất bẹp dí như bóng cao su hết khí!
Không thể mất mặt trước mặt Lạc Thi Thị, anh ta còn chưa nếm được thân thể của Lạc Thi Thi.
Nhưng tên phế vật này quá hùng hổ dọa người, nếu bị tên này hù dọa, sau này còn mặt mũi đâu mà ra ngoài gặp người?
“Chú tôi lấy giúp thư mời, chính chú tôi cũng là người đã xin tăng mức đầu tư giúp nhà họ Lạc!"
“Chú ấy còn nói chờ tôi và Thi Thi tiến thêm một bước sẽ kéo thêm khoản đầu tư khác cho nhà họ Lạc”
“Tóm lại, có tài nguyên gì tốt đều cố gắng tăng cường cho nhà họ Lạc!”
Nghe vậy, Trình Lan liếc nhìn Sở Phong, đắc ý nói “Nghe thấy chưa?”
“Anh là cái thá gì mà đòi so với Diệp thiếu?” Lạc Thi Thi đỏ mặt.
Mặc dù cô không định phát triển sâu hơn với Diệp Kim Long.
Nhưng cô đều nhìn thấy hết những gì anh ta làm cho mình, so với Sở Phong chỉ biết nói mồm, Diệp Kim Long tốt hơn Sở Phong quá nhiều, gật đầu nói: "Diệp thiếu, cảm ơn anh rất nhiều, nhà họ Lạc chúng tôi sẽ báo đáp ân tình này cho anh và chú anh."
Diệp Kim Long nhếch miệng cười, thuận thế ôm eo nhỏ của cô, xua tay nói: “Hai chúng ta còn khách sáo làm gì”
“Chuyện của em là chuyện của tôi, vì em, Diệp Kim Long này có thể lên núi sâu xuống biển lửa.
“Bịa, bịa tiếp đi”
Sở Phong lạnh lùng ngất lời anh ta.
Hắn đã nghe được hết cuộc trò chuyện của anh ta và Hồ Minh Tùng.
Mặc dù âm thanh rất nhỏ, nhưng đối với người tu hành, hẳn nghe rõ từng câu từng chữ, chuyện này. không liên quan gì đến Hö Minh Tùng cả. Mọi chuyện đều do Vân Thủy Dao quyết định, cố ý tăng mức đầu tư rêu chọc chính mình.
“Diệp Kim Long, người xưa có câu nói cơm có thể. ăn bậy nhưng không thể nói bậy”
“Rõ ràng không phải công lao của mình lại cứ đâm đầu vào nhận.”
“Đủ rồi, Sở Phong."
Lạc Thi Thi không chịu được nữa, hét lên: “Diệp thiếu đã gọi điện thoại cho chú của anh ấy để xác nhận rồi, bí thư Hồ cũng xác nhận rồi, sao anh còn. đứng đây bôi nhọ Diệp thiếu, rốt cuộc anh muốn làm gi?
“Thấy người khác mạnh hơn mình, bản lĩnh hơn mình, anh ghen ghét đến vậy sao?"
“Tôi không ngờ anh không chỉ lòng dạ hẹp hòi, lòng ghen ghét còn nhiều như vậy!”
Sở Phong nhíu mày nói: “Lòng dạ hẹp hồi? Ghen ghét anh ta?”
“Không lẽ không phải hả?”
“Từ lúc chúng ta ly hôn, anh luôn đối nghịch với nhà chúng tôi!"
“Không chỉ đánh mẹ tôi và em gái tôi, bây giờ còn không ngừng làm phiền Trình Lan và Diệp thiếu!"
“Có gì anh cứ nhắm vào tôi, quầy rầy người bên cạnh tôi, anh còn là đàn ông hay không?”
Nghe vậy, Sở Phong há mồm, nhưng không biết. nên trả lời như thế nào.
Hắn chưa bao giờ trông mong vào tình cảm vợ chồng, nhưng dù sao cũng sống chung ba năm.
Cho dù là người quen cũng không đến mức quá đáng như vậy.
Từ đầu đến cuối chính mình chưa từng muốn nhằm vào cô, nhưng cô vẫn cương quyết dán cho anh cái mác đó.
Có lẽ đây chính là điển hình cho câu nói muốn ghép tội thì sợ gì không có lý do.
“Cô nói đúng.”
“Tôi lòng dạ hẹp hòi, tôi ghen ghét!"
“Tôi là tiểu nhân, anh ta là quân tử, được chưa?" Sở Phong khinh thường giải thích.
Cô muốn nghĩ thế nào cũng được, dù sao hai người không còn quan hệ gì cả.
Nghe vậy Lạc Thị Thi càng thêm kích động: “Thái
độ gì vậy, không lẽ tôi nói sai hả?” “Sai hay không chính cô biết rõ” “Được rồi đừng la lối khóc lóc ăn vạ ở đây”
“Cho dù cô lên giường với anh ta tôi cũng không có ý kiến gì.."
“Sở Phong, anh là tên khốn!”
Lạc Thi Thi nằm chặt tay, khóe mắt sắp nứt ra.
Diệp Kim Long ôm chặt Diệp Thi Thị, trừng mắt nhìn Sở Phong, quát to: “Phế vật, ăn nói cho sạch sẽ chút”
“Hiện tại tao và Thi Thi chỉ là bạn bè, cho dù sau. này yêu đương, thậm chí kết hôn, tao cũng sẽ hoàn toàn tôn trọng cô ấy”
“Mày có thể chửi tao nhưng không được bôi nhọ. “Thi Thị...”
“Đôi nam nữ chó má."
Sở Phong lạnh lùng nói, xoay người rời đi, hản cảm thấy nhìn bọn họ cũng đủ ghê tởm.
“Phế vật, CMN mày dám mắng tao?"
“Tao đập chết mày!”
Nghe vậy Diệp Kim Long vô cùng tức giận, căm lấy chén trà trên bàn ném về phía Sở Phong!
Sở Phong nghiêng người tránh né, chén trà sượt qua vành tai của hẳn.
Cuối cùng đập trúng vào ngực của một người phụ nữ mặc sườn xám.
Bộp!
Một tiếng giòn vang, bộ ngực làm từ keo silicon bị đập vỡ, khô quất bẹp dí như bóng cao su hết khí!