Đối mặt với khẩn cầu của Liên Thanh Thanh, Sở Phong vẫn không chút lung lay, vẻ mặt ngạo nghễ.
Liên Thanh Thanh vừa nghe vậy liền hiểu ra, lập tức quay người lại hét lớn: "Âu Dương Sinh, lần tới đây cho tôi!!"
"Đại tiểu thư, đại tiểu thư”
Âu Dương Sinh câm như hến.
Sợ hãi đến mức toàn thân run rẩy nhìn cô ấy nổi giận.
Không dám chần chừ chút nào, ông ta tức tốc lao tới không nói hai lời, trực tiếp quỳ xuống đất cầu xin: “Thực xin lỗi đại tiểu thư."
"Tôi biết mình sai rồi, nếu sớm biết tên nhóc này... Ách, sớm biết vị này là ngài Sở, khách quý của nhà họ n thì cho dù có trăm cái gan, tôi cũng không dám đắc tội....”
"Đừng xin lỗi tôi, mau đến xin lỗi ngài Sở đi!"
"Nếu ngài ấy không tha thứ cho ông thì tôi sẽ khiến ông phải hổi hận vì đã đến thế giới này!"
Nghe vậy.
Âu Dương Sinh sợ đến mức trán toát đầy mồ hôi, nhanh chóng xoay người dập đầu xin lỗi Sở Phong: "Thực xin lỗi, ngài Sở”
"Tôi thật sự đã biết lỗi của mình rồi, hiện tại tôi hối hận rồi."
"Ngài muốn đánh, muốn mắng gì tôi cũng được."
"Chỉ cần ngài có thể tha thứ cho tôi, ngài muốn làm gì tôi cũng được!"
Ông ta vừa liên tục dập đầu, vừa nói lời xin lỗi.
Dập đầu càng lúc càng mạnh hơn, chẳng mấy chốc trán ông ta đã rướm máu. Máu tươi nhanh chóng chảy xuống khắp mặt làm khuôn mặt ông ta lập tức méo mó.
Nhìn thấy cảnh tượng này, mọi người xung quanh không khỏi cảm thấy sợ hãi, đồng thời còn thăm thấy may mẫn.
Cũng may lúc đó bọn họ chỉ nói vào mấy câu, nếu họ mà làm gì quá đáng chút nữa chắc cũng khó mà thoát tội được.
Vốn tưởng rằng hân sẽ ghim mãi không buông tha, ai ngờ hẳn lại đưa tay đỡ ông ta đứng dậy rồi cười nói: “Không sao, không biết thì không có tội”
"Ông không biết tôi và cô Liên đây quen biết nhau, nếu tôi thật sự trách ông thì có vẻ tôi vô nhân tính quá."
Âu Dương Sinh nghe vậy thì vui mừng khôn xiết, gật đầu liên tục: "Ừm, ừm, ngài Sở nói đúng."
“Chúng ta giống như lũ vượt miếu Long Vương. Người trong nhà không nhận ra nhau.”
"Chuyện này là hiểu lãm, nếu hiểu lăm đã giải quyết xong thì tốt rồi.Giờ ngài hãy đi theo tôi, tôi sẽ vào Thiên Dược Các lấy..."
"Không vội”
Sở Phong đặt tay phải lên sau gáy ông ta, bình tĩnh nói: “Chuyện dược liệu tôi nhất định sẽ mua, nhưng có phải là ông đã quên cái gì đó rồi không?”
"Ừm?"
"Quên cái gì?"
"Cái gì à..."
Khóe miệng Sở Phong trông càng lúc càng nham hiểm, hẳn tiến đến gần hơn, bình tĩnh nói: "Tôi đã nói rồi, ông cứ ngoan ngoãn bán dược liệu cho tôi, chúng. ta chuyện lớn hóa nhỏ."
"Nhưng nếu ông kêu người tới, tôi sẽ cho ông gánh chịu hậu quả."
"Hậu quả của sự kiêu ngạo này có hai loại, một là tính mạng của ông, hai là cái lưỡi của ông“
Không phải đâu ngài Sở, cái này.
"Roẹt!!"
Âu Dương Sinh còn muốn giải thích gì đó, nhưng Sở Phong đã nhanh chóng ra tay.
Hắn nhanh chóng nhặt con dao găm trên đất lên, sau đó chém về phía miệng ông ta!
Sau tiếng xé gió vang giòn, máu tươi bản tung tóe, đầu lưỡi của ông ta lập tức bị cắt đút rơi xuống đất!
"Ah!!"
Âu Dương Sinh đau đớn hét lên một tiếng rồi ngã xuống đất.
Ông ta liên tục lăn lộn trên mặt đất, dáng vẻ vô cùng thống khổ.
"Chỉ một lần này thôi, lần sau không chỉ như vậy đâu."
“Lần này tôi chỉ cắt lưỡi để ông không nói năng hèn hạ như thế nữa.”
"Nếu còn lần sau sẽ tới lượt mạng sống của ông đấy, biết không?”
Hisss.
Mọi người thấy thế không nhịn được hít sâu một hơi.
Ai mà ngờ được người thanh niên này lại ra tay tàn nhẫn như thế chứ, một lời không hợp liền cắt phăng đầu lưỡi của người khác.
hoạt nhìn có vẻ vô hại nhưng hấn lại làm ra hành động không thể tưởng tượng được như vậy, nhất là ánh mắt kinh khủng kia, giống như muốn ăn tươi nuốt sống người ta vậy.
"Ah ưm ưm.."
Âu Dương Sinh đau đớn che miệng, nói không thành tiếng,
Giờ đây ông ta chỉ có thể liên tục gật đầu, trong mất tràn đầy sợ hãi!
"Người đâu, tới đưa ông ta đi cho tôi”
“Đừng để ở đây làm bẩn mắt ngài Sở nữa!”
Nhìn thấy Sở Phong đã xả giận, lúc này Liên Thanh Thanh mới thở phào nhẹ nhõm.
Cô ấy vừa ra lệnh lập tức có hai người tới kéo Âu Dương Sinh đi
Đồng thời, cô ấy còn ngẩng đầu nhìn xung quanh, lớn tiếng nói: "Tất cả giải tán đi, còn ở đây nhìn cái gì nữa?"
"Các người cũng muốn giống Âu Dương Sinh sao?"
Lời này vừa nói ra, mọi người lập tức sợ hãi không dám nán lại lâu, tức tốc tản ra như chim tách đàn.
Trong chớp mất, cả con phố dược liệu đã trở lại đáng vẻ bình thường, như thể chuyện vừa xảy ra chưa từng tồn tại.
Liên Thanh Thanh đi tới trước mặt Sở Phong, cung kính nói: "Ngài Sở, bây giờ ngài có bớt giận chưa?"
“Bệnh của ông nội tôi.."
"Tôi có một câu hỏi."
Sở Phong ngắt lời, sau đó dùng ánh mắt như muốn nhìn xuyên cô ấy, hỏi: "Hoàng Đại Hải muốn hãm hại nhà họ Vân."
"Hoàng Đại Hải và Âu Dương Sinh cấu kết với nhau làm việc xấu, quan hệ mật thiệt. Với tư cách là ông chủ đứng sau bọn họ, tôi rất tò mò."
"Tại sao cô lại nhầm vào nhà họ Vân? Rốt cuộc các ngươi có thù oán gì mà cô phải làm như vậy?"
Liên Thanh Thanh vừa nghe vậy liền hiểu ra, lập tức quay người lại hét lớn: "Âu Dương Sinh, lần tới đây cho tôi!!"
"Đại tiểu thư, đại tiểu thư”
Âu Dương Sinh câm như hến.
Sợ hãi đến mức toàn thân run rẩy nhìn cô ấy nổi giận.
Không dám chần chừ chút nào, ông ta tức tốc lao tới không nói hai lời, trực tiếp quỳ xuống đất cầu xin: “Thực xin lỗi đại tiểu thư."
"Tôi biết mình sai rồi, nếu sớm biết tên nhóc này... Ách, sớm biết vị này là ngài Sở, khách quý của nhà họ n thì cho dù có trăm cái gan, tôi cũng không dám đắc tội....”
"Đừng xin lỗi tôi, mau đến xin lỗi ngài Sở đi!"
"Nếu ngài ấy không tha thứ cho ông thì tôi sẽ khiến ông phải hổi hận vì đã đến thế giới này!"
Nghe vậy.
Âu Dương Sinh sợ đến mức trán toát đầy mồ hôi, nhanh chóng xoay người dập đầu xin lỗi Sở Phong: "Thực xin lỗi, ngài Sở”
"Tôi thật sự đã biết lỗi của mình rồi, hiện tại tôi hối hận rồi."
"Ngài muốn đánh, muốn mắng gì tôi cũng được."
"Chỉ cần ngài có thể tha thứ cho tôi, ngài muốn làm gì tôi cũng được!"
Ông ta vừa liên tục dập đầu, vừa nói lời xin lỗi.
Dập đầu càng lúc càng mạnh hơn, chẳng mấy chốc trán ông ta đã rướm máu. Máu tươi nhanh chóng chảy xuống khắp mặt làm khuôn mặt ông ta lập tức méo mó.
Nhìn thấy cảnh tượng này, mọi người xung quanh không khỏi cảm thấy sợ hãi, đồng thời còn thăm thấy may mẫn.
Cũng may lúc đó bọn họ chỉ nói vào mấy câu, nếu họ mà làm gì quá đáng chút nữa chắc cũng khó mà thoát tội được.
Vốn tưởng rằng hân sẽ ghim mãi không buông tha, ai ngờ hẳn lại đưa tay đỡ ông ta đứng dậy rồi cười nói: “Không sao, không biết thì không có tội”
"Ông không biết tôi và cô Liên đây quen biết nhau, nếu tôi thật sự trách ông thì có vẻ tôi vô nhân tính quá."
Âu Dương Sinh nghe vậy thì vui mừng khôn xiết, gật đầu liên tục: "Ừm, ừm, ngài Sở nói đúng."
“Chúng ta giống như lũ vượt miếu Long Vương. Người trong nhà không nhận ra nhau.”
"Chuyện này là hiểu lãm, nếu hiểu lăm đã giải quyết xong thì tốt rồi.Giờ ngài hãy đi theo tôi, tôi sẽ vào Thiên Dược Các lấy..."
"Không vội”
Sở Phong đặt tay phải lên sau gáy ông ta, bình tĩnh nói: “Chuyện dược liệu tôi nhất định sẽ mua, nhưng có phải là ông đã quên cái gì đó rồi không?”
"Ừm?"
"Quên cái gì?"
"Cái gì à..."
Khóe miệng Sở Phong trông càng lúc càng nham hiểm, hẳn tiến đến gần hơn, bình tĩnh nói: "Tôi đã nói rồi, ông cứ ngoan ngoãn bán dược liệu cho tôi, chúng. ta chuyện lớn hóa nhỏ."
"Nhưng nếu ông kêu người tới, tôi sẽ cho ông gánh chịu hậu quả."
"Hậu quả của sự kiêu ngạo này có hai loại, một là tính mạng của ông, hai là cái lưỡi của ông“
Không phải đâu ngài Sở, cái này.
"Roẹt!!"
Âu Dương Sinh còn muốn giải thích gì đó, nhưng Sở Phong đã nhanh chóng ra tay.
Hắn nhanh chóng nhặt con dao găm trên đất lên, sau đó chém về phía miệng ông ta!
Sau tiếng xé gió vang giòn, máu tươi bản tung tóe, đầu lưỡi của ông ta lập tức bị cắt đút rơi xuống đất!
"Ah!!"
Âu Dương Sinh đau đớn hét lên một tiếng rồi ngã xuống đất.
Ông ta liên tục lăn lộn trên mặt đất, dáng vẻ vô cùng thống khổ.
"Chỉ một lần này thôi, lần sau không chỉ như vậy đâu."
“Lần này tôi chỉ cắt lưỡi để ông không nói năng hèn hạ như thế nữa.”
"Nếu còn lần sau sẽ tới lượt mạng sống của ông đấy, biết không?”
Hisss.
Mọi người thấy thế không nhịn được hít sâu một hơi.
Ai mà ngờ được người thanh niên này lại ra tay tàn nhẫn như thế chứ, một lời không hợp liền cắt phăng đầu lưỡi của người khác.
hoạt nhìn có vẻ vô hại nhưng hấn lại làm ra hành động không thể tưởng tượng được như vậy, nhất là ánh mắt kinh khủng kia, giống như muốn ăn tươi nuốt sống người ta vậy.
"Ah ưm ưm.."
Âu Dương Sinh đau đớn che miệng, nói không thành tiếng,
Giờ đây ông ta chỉ có thể liên tục gật đầu, trong mất tràn đầy sợ hãi!
"Người đâu, tới đưa ông ta đi cho tôi”
“Đừng để ở đây làm bẩn mắt ngài Sở nữa!”
Nhìn thấy Sở Phong đã xả giận, lúc này Liên Thanh Thanh mới thở phào nhẹ nhõm.
Cô ấy vừa ra lệnh lập tức có hai người tới kéo Âu Dương Sinh đi
Đồng thời, cô ấy còn ngẩng đầu nhìn xung quanh, lớn tiếng nói: "Tất cả giải tán đi, còn ở đây nhìn cái gì nữa?"
"Các người cũng muốn giống Âu Dương Sinh sao?"
Lời này vừa nói ra, mọi người lập tức sợ hãi không dám nán lại lâu, tức tốc tản ra như chim tách đàn.
Trong chớp mất, cả con phố dược liệu đã trở lại đáng vẻ bình thường, như thể chuyện vừa xảy ra chưa từng tồn tại.
Liên Thanh Thanh đi tới trước mặt Sở Phong, cung kính nói: "Ngài Sở, bây giờ ngài có bớt giận chưa?"
“Bệnh của ông nội tôi.."
"Tôi có một câu hỏi."
Sở Phong ngắt lời, sau đó dùng ánh mắt như muốn nhìn xuyên cô ấy, hỏi: "Hoàng Đại Hải muốn hãm hại nhà họ Vân."
"Hoàng Đại Hải và Âu Dương Sinh cấu kết với nhau làm việc xấu, quan hệ mật thiệt. Với tư cách là ông chủ đứng sau bọn họ, tôi rất tò mò."
"Tại sao cô lại nhầm vào nhà họ Vân? Rốt cuộc các ngươi có thù oán gì mà cô phải làm như vậy?"