Trong tay nắm chặt di vật của mẹ, gương mặt tràn đầy nỗi cô đơn: "Mẹ, con lại thành kẻ cô đơn rồi..."
Ba năm trước đây.
Ba hắn mất tích một cách bí ẩn, mẹ thì qua đời vì bệnh tật, để lại một mình hẳn.
Mãi đến khi gặp được gia chủ nhà họ Lạc, Lạc Xuất Hải, đưa hẳn về nhà họ Lạc, đồng thời gả Lạc Thi Thi cho hẳn, bấy giờ hắn mới lại có một gia đình.
Bởi vậy mà hắn cực kỳ trân trọng cuộc hôn nhân này, gần như dốc hết tất cả.
Vốn tưởng rằng mình có thể nắm tay con cái, ở bên con cái đến khi già đi.
Nhưng thật không ngờ rắng, tình cảm ba năm chân thành cố gắng, lại đổi lấy một tờ thỏa thuận ly hôn!
Lạc Thi Thi chỉ có thể thấy được sự tầm thường bên ngoài của hắn.
Chứ không nhìn thấy sự nỗ lực đăng sau đó.
Có lẽ, đã đến lúc hắn thể hiện bộ mặt thật...
Nửa tiếng sau, Sở Phong bắt taxi tới nhà họ Lạc.
Cuộc hôn nhân ba năm, hẳn dồn tất cả những gì mình có, nhưng chưa từng mua cho chính bản thân mình một bộ quần áo nào, chưa từng tiêu một đồng tiền nào cho chính bản thân.
Gia tài của hắn không có gì nhiều, chỉ có hũ tro cốt và bài vị của mẹ.
Bây giờ, hắn phải bắt xe quay về, đưa theo mẹ cùng rời khỏi nhà họ Lạc vĩnh viễn.
"Xì"
Xe dừng lại, Sở Phong bước ra.
Vừa tới cửa thì đã thấy một người phụ nữ mặc quần áo lộng lẫy, phong thái ung dung đứng trong đó.
Có một cô gái trẻ tầm mười bảy mười tám tuổi tràn đầy tuổi xuân và sức sống đang ngồi trên ghế dựa bên cạnh bà ta.
"Mẹ"
Nhìn thấy người phụ nữ, Sở Phong nở một nụ cười miễn cưỡng rồi gọi một tiếng. Bà ta là Tô Mai, mẹ Lạc Thi Thi, đồng thời cũng là mẹ vợ
trước của hẳn.
Mà cô gái trẻ kia, cho dù là tướng mạo hay dáng người thì đều rất giống với chị gái mình, cô gái đó tên Lạc Đào Đào, là em vợ trước của Sở Phong.
Có một điều rõ ràng răng, chuyện hẳn ly hôn với Lạc Thi Thi là việc riêng của hai vợ chồng hẳn, hẳn không muốn liên lụy tới người khác.
"Có ký thỏa thuận ly hôn chưa?”
Tô Mai nhìn thoáng qua túi quần Sở Phong, chìa tay ra nói: "Mau đưa đây cho tôi xem thử!"
Nghe vậy. Sở Phong ngẩn ngơ.
Chính hẳn cũng chỉ vừa mới biết rằng Lạc Thi Thi muốn ly hôn.
Bà ta vừa gặp mặt hắn đã muốn xem bản thỏa thuận ly hôn, hơn nữa tâm trạng còn hơi không ổn định, nên hắn bèn trấn an đáp: "Có ký, chỉ là bản gốc vẫn đang ở chỗ Lạc Thi Thi."
"Mẹ, mẹ đừng xúc động quá, duyên phận vợ chồng giữa con và cô ấy đã hết, mẹ cũng đừng trách cứ c
"Cậu uống lộn thuốc hả!"
Chưa kịp nói xong, Tô Mai đã đột ngột ngắt lời, đôi mắt trợn tròn nhìn hắn chằm chằm: "Còn dám không biết xấu hổ mà nói tôi trách con gái tôi, thật đúng là không biết xấu hổi"
"Ba năm nay, vì cái nhà này, vì tập đoàn Vân Thị mà Thi Thi liều mạng làm việc."
"Còn cậu thì hay rồi, ngày nào cũng ở trong nhà, ăn rồi ngủ, ngủ rồi lại ăn, đến heo cũng không sống sướng được bằng cậu!"
"Cậu tự đắm mình trong trụy lạc, không cầu tiến, còn luôn làm con bé mất mặt, nếu không phải vì cậu hèn nhát như thế thì con bé có ly hôn với cậu không?"
"Đúng thế đó!"
Lạc Đào Đào nói tiếp lời, vừa cắt sửa móng tay vừa mắng chửi: "Tôi nghe nói anh còn rất hay mắt qua mày lại với người giúp việc trong nhà nữa, đã ăn bám lại còn ăn vụng, ngoại tình sau lưng chị tôi thì thôi đi, còn dám nói chuyện ly hôn với chị ấy, thật đúng là làm tôi buồn nôn!"
Hít.
Nghe nói thế, Sở Phong không khỏi hít mấy hơi khí lạnh.
Ý của hai mẹ con nhà này là sao đây, rõ ràng là Lạc Thi Thi muốn ly hôn, sao lại thành hắn muốn ly hôn rồi?
Với lại ngoại tình gì kia chứ, vớ vẩn, đây chẳng phải vu khống sao?
"Không phải đâu mẹ, có phải mọi người có hiểu lầm gì không..."
"Hiểu lầm cái đầu anh đó!"
Lạc Đào Đào ngắt lời, kéo cánh tay Tô Mai, không kìm được mà nói: "Mẹ, đừng nói nhiều với anh ta làm gì, mau mau lấy đồ về thôi!"
"Đồ? Đồ gì?"
Vẻ mặt Sở Phong sững sờ.
Tô Mai quát nhẹ: "Bớt giả ngu với tôi đi, đừng tưởng rằng tôi không biết, vì để cậu ký tên mà Thi Thi đã cho cậu cả nhà cả xe, còn đưa
một món tiền lớn!"
"Mấy năm nay, cậu ăn ở nhà chúng tôi, uống cũng ở nhà chúng tôi, nên dùng những thứ kia trả lại đi!"
"Mau mau đưa ra đây, nếu không thì đừng trách bà đây không khách sáo với cậu!"
Nghe nói như thế, säc mặt Sở Phong lại lạnh đi. Ba mẹ con nhà này bên hát bên nhảy hay thật đấy. Bên này thì đưa tiền, bên kia lại đòi tiền.
Tay trái đảo qua tay phải, như này là coi hắn như con khỉ mà đùa giỡn chứ gì?
"Tôi không lấy những thứ kia." "Cậu đang lừa trẻ con ba tuổi chắc!"
Tô Mai bĩu môi đáp: "Nhà xe, còn cả tiền trong thẻ ngân hàng nữa, cộng lại cũng phải tới hai nghìn vạn đó?”
Lạc Đào Đào nói theo: "Chẳng phải vậy sao, ai mà lại không muốn một hai nghìn vạn chứ, chẳng có con mèo nào. mà lại không ăn vụng cá, mau đưa những thứ đó ra đây!"
"Nếu không, tôi chặt cái chân chó của anh!"
Mặt mũi Sở Phong tràn đầy kinh ngạc.
Ba năm nay, hai mẹ con này chưa từng có một cái nhìn thiện cảm nào với hắn.
Không cơm bưng nước rót thì cũng lau nhà nấu cơm.
Tuy nói là uất ức, nhưng nể tình vợ và nể mặt ông, hẳn cũng đành nhịn.
Nhưng bây giờ hắn đã ly hôn rồi, hắn không thèm phục dịch cả cái nhà này nữa, không thèm quan tâm!
"Tôi nói là tôi không lấy, có tin hay không thì tùy mấy người!"
Hắn đáp.
Hắn định đi vào trong, nhưng Tô Mai không cam lòng lại nổi giận: "Còn dám la lối khóc lóc với tôi à?"
"Nói cho cậu biết, chiêu này không có tác dụng đâu!" Sau đó. Bà ta chạy tới lục soát Sở Phong.
Giày vò hồi lâu, ngoài chiếc Nokia đã cũ rích kia thì chẳng mò nổi một sợi lông.
"Kỳ lạ, không có thật."
Tô Mai bồn chồn, tự lẩm bẩm: "Không đúng không đúng, trợ lý Trình đã nói rất rõ ràng rằng cả nhà xe cả thẻ ngân hàng đều đưa mà"
"Sao trên người cậu ta lại không có chứ?”
Nghe vậy, sắc mặt Sở Phong thay đổi.
Thì ra việc này là do Trình Ly tuồn ra.
Với lại, cô ta đã biết rõ rằng hắn không cầm những thứ kia, vẫn nói tin này cho hai mẹ con họ.
Như này là cố ý hại hắn sao?
"Tô Mai, bây giờ tôi có thể vào trong dọn dẹp đồ của tôi rồi rời đi được rồi chứ?"
Sở Phong lạnh lùng nói. Vốn đang nể tình cũ, nhưng đối phương thật sự quá trớn.
Cái gọi là mẹ vợ trước vốn đã không tồn tại từ lâu rồi, ngay cả chữ mẹ hắn cũng đổi thành tên.
"Đi cái rắm ấy!"
Lạc Đào Đào nhảy dựng lên: "Trên người không có không. có nghĩa là những chỗ khác không có."
"Nói không chừng anh ta đã lén lút giấu ở đâu đề phòng. chúng ta lục soát rồi."
"Đúng đó!"
Tô Mai rất tán thành, bà ta quát lớn: "Rác rưởi, nói, cậu cất đồ ở đâu rồi?"
"Đúng là không biết nói lý lẽ."
Sở Phong không có hứng lảm nhảm với bọn họ: "Tối nay tôi quay về chỉ muốn cầm theo hũ tro cốt và bài vị của mẹ tôi:
"Nếu mấy người mà còn hung hăng càn quấy nữa thì đừng trách tôi..."
Nói được một nửa, ánh mắt hắn lướt qua, nhìn thấy bài vị của mẹ mình lại bị Lạc Đào Đào ngồi lên như tấm đệm!
"Lạc Đào Đào, cô còn dám lấy bài vị của mẹ tôi làm đệm ngồi?"
Sở Phong dâng trào lửa giận!
Lạc Đào Đào cúi đầu xuống nhìn, chợt cười âm hiểm, cô †a ưỡn eo một cái, khinh thường nói: "Tôi không thích phải gãi mông khi ngồi đệm đâu."
"Anh muốn lấy lại đúng không?”
"Được thôi, đưa đồ ra đây thì tôi sẽ trả lại cho anh."
"Bằng không, tôi sẽ đập nó ra làm củi đốt!"
Nói xong.
Cô ta đứng dậy, cầm bài vị giơ cao lên trời.
"Cô dám?!"
Sở Phong điên cuồng, trong tiếng gầm rống tức giận, hắn vội vàng lao tới, vừa kéo cổ tay cô ta lại, vừa căm giận nhìn cô tat
"Lạc Đào Đào, buông bài vị của mẹ tôi ra ngay lập tức."
"Nếu không..."
"Nếu không thì anh làm gì được tôi?"
Lạc Đào Đào không chịu, cô ta kiêu ngạo nói: "Mắng tôi hay là đánh tôi?"
"Còn không trợn cái mắt chó của anh ra mà xem đây là nơi nào? Anh có dám động vào một đầu ngón tay của tôi
không."
"Tôi đây cho anh đi vào thì đứng thẳng, đi ra thì năm sống. soài đó!"
Sau đó.
Bàn tay cô ta ném đi, bàn vị đập mạnh xuống nền đất! "Choang!"
Một tiếng vang giòn tan, bài vị vỡ nát.
Tất cả đã vỡ thành từng mảnh, ngay cả chữ viết trên đó cũng bị vỡ tan tành!
Uỳnh! Nhìn thấy cảnh tượng này, trái tim Sở Phong cũng tan nát! Nỗi căm giận ngút trời xuông thẳng lên đầu!
Đó là bài vị của mẹ ruột hẳn, là nỗi mong nhớ của hẳn với mẹ.
Sao cô ta dám?! "Rác rưởi đúng là rác rưởi!"
"Ném bài vị người mẹ quá cố của anh đi mà đến phát rắm anh cũng chẳng dám đánh."
"Ha ha, đồ hèn!"
Nhìn thấy Sở Phong không nói lời nào, Lạc Đào Đào tùy ý cười to, chỉ vê phía đối diện, giễu cợt nói: "Đây, đồ chơi của con chó nhà tôi chính là hũ tro cốt người mẹ quá cố của anh đó"
"Rốt cuộc anh có lấy đồ ra đây không, nếu không, tôi đây cũng đập vỡ cả nó luôn..."
"Bốp!I" Mới nói được một nửa, Sở Phong đã nhanh chóng ra tay!
Bị cuốn vào cơn phẫn nộ điên cuồng, một bạt tay vừa nhanh vừa mạnh đập thẳng vào mặt Lạc Đào Đào!
Lúc này cô ta chẳng thể nào đứng vững, ngã sống soài dưới đất!
"Con khốn?" "Muốn tiền là được chứ gì? Được, tao cho mày!"
"Một cú tát một nghìn vạn, mày muốn bao nhiêu tao cho mày bấy nhiêu!"
Sau đó.
Sở Phong dùng cả hai tay, nện một trận điên cuồng lên mặt cô ta!
Ba năm trước đây.
Ba hắn mất tích một cách bí ẩn, mẹ thì qua đời vì bệnh tật, để lại một mình hẳn.
Mãi đến khi gặp được gia chủ nhà họ Lạc, Lạc Xuất Hải, đưa hẳn về nhà họ Lạc, đồng thời gả Lạc Thi Thi cho hẳn, bấy giờ hắn mới lại có một gia đình.
Bởi vậy mà hắn cực kỳ trân trọng cuộc hôn nhân này, gần như dốc hết tất cả.
Vốn tưởng rằng mình có thể nắm tay con cái, ở bên con cái đến khi già đi.
Nhưng thật không ngờ rắng, tình cảm ba năm chân thành cố gắng, lại đổi lấy một tờ thỏa thuận ly hôn!
Lạc Thi Thi chỉ có thể thấy được sự tầm thường bên ngoài của hắn.
Chứ không nhìn thấy sự nỗ lực đăng sau đó.
Có lẽ, đã đến lúc hắn thể hiện bộ mặt thật...
Nửa tiếng sau, Sở Phong bắt taxi tới nhà họ Lạc.
Cuộc hôn nhân ba năm, hẳn dồn tất cả những gì mình có, nhưng chưa từng mua cho chính bản thân mình một bộ quần áo nào, chưa từng tiêu một đồng tiền nào cho chính bản thân.
Gia tài của hắn không có gì nhiều, chỉ có hũ tro cốt và bài vị của mẹ.
Bây giờ, hắn phải bắt xe quay về, đưa theo mẹ cùng rời khỏi nhà họ Lạc vĩnh viễn.
"Xì"
Xe dừng lại, Sở Phong bước ra.
Vừa tới cửa thì đã thấy một người phụ nữ mặc quần áo lộng lẫy, phong thái ung dung đứng trong đó.
Có một cô gái trẻ tầm mười bảy mười tám tuổi tràn đầy tuổi xuân và sức sống đang ngồi trên ghế dựa bên cạnh bà ta.
"Mẹ"
Nhìn thấy người phụ nữ, Sở Phong nở một nụ cười miễn cưỡng rồi gọi một tiếng. Bà ta là Tô Mai, mẹ Lạc Thi Thi, đồng thời cũng là mẹ vợ
trước của hẳn.
Mà cô gái trẻ kia, cho dù là tướng mạo hay dáng người thì đều rất giống với chị gái mình, cô gái đó tên Lạc Đào Đào, là em vợ trước của Sở Phong.
Có một điều rõ ràng răng, chuyện hẳn ly hôn với Lạc Thi Thi là việc riêng của hai vợ chồng hẳn, hẳn không muốn liên lụy tới người khác.
"Có ký thỏa thuận ly hôn chưa?”
Tô Mai nhìn thoáng qua túi quần Sở Phong, chìa tay ra nói: "Mau đưa đây cho tôi xem thử!"
Nghe vậy. Sở Phong ngẩn ngơ.
Chính hẳn cũng chỉ vừa mới biết rằng Lạc Thi Thi muốn ly hôn.
Bà ta vừa gặp mặt hắn đã muốn xem bản thỏa thuận ly hôn, hơn nữa tâm trạng còn hơi không ổn định, nên hắn bèn trấn an đáp: "Có ký, chỉ là bản gốc vẫn đang ở chỗ Lạc Thi Thi."
"Mẹ, mẹ đừng xúc động quá, duyên phận vợ chồng giữa con và cô ấy đã hết, mẹ cũng đừng trách cứ c
"Cậu uống lộn thuốc hả!"
Chưa kịp nói xong, Tô Mai đã đột ngột ngắt lời, đôi mắt trợn tròn nhìn hắn chằm chằm: "Còn dám không biết xấu hổ mà nói tôi trách con gái tôi, thật đúng là không biết xấu hổi"
"Ba năm nay, vì cái nhà này, vì tập đoàn Vân Thị mà Thi Thi liều mạng làm việc."
"Còn cậu thì hay rồi, ngày nào cũng ở trong nhà, ăn rồi ngủ, ngủ rồi lại ăn, đến heo cũng không sống sướng được bằng cậu!"
"Cậu tự đắm mình trong trụy lạc, không cầu tiến, còn luôn làm con bé mất mặt, nếu không phải vì cậu hèn nhát như thế thì con bé có ly hôn với cậu không?"
"Đúng thế đó!"
Lạc Đào Đào nói tiếp lời, vừa cắt sửa móng tay vừa mắng chửi: "Tôi nghe nói anh còn rất hay mắt qua mày lại với người giúp việc trong nhà nữa, đã ăn bám lại còn ăn vụng, ngoại tình sau lưng chị tôi thì thôi đi, còn dám nói chuyện ly hôn với chị ấy, thật đúng là làm tôi buồn nôn!"
Hít.
Nghe nói thế, Sở Phong không khỏi hít mấy hơi khí lạnh.
Ý của hai mẹ con nhà này là sao đây, rõ ràng là Lạc Thi Thi muốn ly hôn, sao lại thành hắn muốn ly hôn rồi?
Với lại ngoại tình gì kia chứ, vớ vẩn, đây chẳng phải vu khống sao?
"Không phải đâu mẹ, có phải mọi người có hiểu lầm gì không..."
"Hiểu lầm cái đầu anh đó!"
Lạc Đào Đào ngắt lời, kéo cánh tay Tô Mai, không kìm được mà nói: "Mẹ, đừng nói nhiều với anh ta làm gì, mau mau lấy đồ về thôi!"
"Đồ? Đồ gì?"
Vẻ mặt Sở Phong sững sờ.
Tô Mai quát nhẹ: "Bớt giả ngu với tôi đi, đừng tưởng rằng tôi không biết, vì để cậu ký tên mà Thi Thi đã cho cậu cả nhà cả xe, còn đưa
một món tiền lớn!"
"Mấy năm nay, cậu ăn ở nhà chúng tôi, uống cũng ở nhà chúng tôi, nên dùng những thứ kia trả lại đi!"
"Mau mau đưa ra đây, nếu không thì đừng trách bà đây không khách sáo với cậu!"
Nghe nói như thế, säc mặt Sở Phong lại lạnh đi. Ba mẹ con nhà này bên hát bên nhảy hay thật đấy. Bên này thì đưa tiền, bên kia lại đòi tiền.
Tay trái đảo qua tay phải, như này là coi hắn như con khỉ mà đùa giỡn chứ gì?
"Tôi không lấy những thứ kia." "Cậu đang lừa trẻ con ba tuổi chắc!"
Tô Mai bĩu môi đáp: "Nhà xe, còn cả tiền trong thẻ ngân hàng nữa, cộng lại cũng phải tới hai nghìn vạn đó?”
Lạc Đào Đào nói theo: "Chẳng phải vậy sao, ai mà lại không muốn một hai nghìn vạn chứ, chẳng có con mèo nào. mà lại không ăn vụng cá, mau đưa những thứ đó ra đây!"
"Nếu không, tôi chặt cái chân chó của anh!"
Mặt mũi Sở Phong tràn đầy kinh ngạc.
Ba năm nay, hai mẹ con này chưa từng có một cái nhìn thiện cảm nào với hắn.
Không cơm bưng nước rót thì cũng lau nhà nấu cơm.
Tuy nói là uất ức, nhưng nể tình vợ và nể mặt ông, hẳn cũng đành nhịn.
Nhưng bây giờ hắn đã ly hôn rồi, hắn không thèm phục dịch cả cái nhà này nữa, không thèm quan tâm!
"Tôi nói là tôi không lấy, có tin hay không thì tùy mấy người!"
Hắn đáp.
Hắn định đi vào trong, nhưng Tô Mai không cam lòng lại nổi giận: "Còn dám la lối khóc lóc với tôi à?"
"Nói cho cậu biết, chiêu này không có tác dụng đâu!" Sau đó. Bà ta chạy tới lục soát Sở Phong.
Giày vò hồi lâu, ngoài chiếc Nokia đã cũ rích kia thì chẳng mò nổi một sợi lông.
"Kỳ lạ, không có thật."
Tô Mai bồn chồn, tự lẩm bẩm: "Không đúng không đúng, trợ lý Trình đã nói rất rõ ràng rằng cả nhà xe cả thẻ ngân hàng đều đưa mà"
"Sao trên người cậu ta lại không có chứ?”
Nghe vậy, sắc mặt Sở Phong thay đổi.
Thì ra việc này là do Trình Ly tuồn ra.
Với lại, cô ta đã biết rõ rằng hắn không cầm những thứ kia, vẫn nói tin này cho hai mẹ con họ.
Như này là cố ý hại hắn sao?
"Tô Mai, bây giờ tôi có thể vào trong dọn dẹp đồ của tôi rồi rời đi được rồi chứ?"
Sở Phong lạnh lùng nói. Vốn đang nể tình cũ, nhưng đối phương thật sự quá trớn.
Cái gọi là mẹ vợ trước vốn đã không tồn tại từ lâu rồi, ngay cả chữ mẹ hắn cũng đổi thành tên.
"Đi cái rắm ấy!"
Lạc Đào Đào nhảy dựng lên: "Trên người không có không. có nghĩa là những chỗ khác không có."
"Nói không chừng anh ta đã lén lút giấu ở đâu đề phòng. chúng ta lục soát rồi."
"Đúng đó!"
Tô Mai rất tán thành, bà ta quát lớn: "Rác rưởi, nói, cậu cất đồ ở đâu rồi?"
"Đúng là không biết nói lý lẽ."
Sở Phong không có hứng lảm nhảm với bọn họ: "Tối nay tôi quay về chỉ muốn cầm theo hũ tro cốt và bài vị của mẹ tôi:
"Nếu mấy người mà còn hung hăng càn quấy nữa thì đừng trách tôi..."
Nói được một nửa, ánh mắt hắn lướt qua, nhìn thấy bài vị của mẹ mình lại bị Lạc Đào Đào ngồi lên như tấm đệm!
"Lạc Đào Đào, cô còn dám lấy bài vị của mẹ tôi làm đệm ngồi?"
Sở Phong dâng trào lửa giận!
Lạc Đào Đào cúi đầu xuống nhìn, chợt cười âm hiểm, cô †a ưỡn eo một cái, khinh thường nói: "Tôi không thích phải gãi mông khi ngồi đệm đâu."
"Anh muốn lấy lại đúng không?”
"Được thôi, đưa đồ ra đây thì tôi sẽ trả lại cho anh."
"Bằng không, tôi sẽ đập nó ra làm củi đốt!"
Nói xong.
Cô ta đứng dậy, cầm bài vị giơ cao lên trời.
"Cô dám?!"
Sở Phong điên cuồng, trong tiếng gầm rống tức giận, hắn vội vàng lao tới, vừa kéo cổ tay cô ta lại, vừa căm giận nhìn cô tat
"Lạc Đào Đào, buông bài vị của mẹ tôi ra ngay lập tức."
"Nếu không..."
"Nếu không thì anh làm gì được tôi?"
Lạc Đào Đào không chịu, cô ta kiêu ngạo nói: "Mắng tôi hay là đánh tôi?"
"Còn không trợn cái mắt chó của anh ra mà xem đây là nơi nào? Anh có dám động vào một đầu ngón tay của tôi
không."
"Tôi đây cho anh đi vào thì đứng thẳng, đi ra thì năm sống. soài đó!"
Sau đó.
Bàn tay cô ta ném đi, bàn vị đập mạnh xuống nền đất! "Choang!"
Một tiếng vang giòn tan, bài vị vỡ nát.
Tất cả đã vỡ thành từng mảnh, ngay cả chữ viết trên đó cũng bị vỡ tan tành!
Uỳnh! Nhìn thấy cảnh tượng này, trái tim Sở Phong cũng tan nát! Nỗi căm giận ngút trời xuông thẳng lên đầu!
Đó là bài vị của mẹ ruột hẳn, là nỗi mong nhớ của hẳn với mẹ.
Sao cô ta dám?! "Rác rưởi đúng là rác rưởi!"
"Ném bài vị người mẹ quá cố của anh đi mà đến phát rắm anh cũng chẳng dám đánh."
"Ha ha, đồ hèn!"
Nhìn thấy Sở Phong không nói lời nào, Lạc Đào Đào tùy ý cười to, chỉ vê phía đối diện, giễu cợt nói: "Đây, đồ chơi của con chó nhà tôi chính là hũ tro cốt người mẹ quá cố của anh đó"
"Rốt cuộc anh có lấy đồ ra đây không, nếu không, tôi đây cũng đập vỡ cả nó luôn..."
"Bốp!I" Mới nói được một nửa, Sở Phong đã nhanh chóng ra tay!
Bị cuốn vào cơn phẫn nộ điên cuồng, một bạt tay vừa nhanh vừa mạnh đập thẳng vào mặt Lạc Đào Đào!
Lúc này cô ta chẳng thể nào đứng vững, ngã sống soài dưới đất!
"Con khốn?" "Muốn tiền là được chứ gì? Được, tao cho mày!"
"Một cú tát một nghìn vạn, mày muốn bao nhiêu tao cho mày bấy nhiêu!"
Sau đó.
Sở Phong dùng cả hai tay, nện một trận điên cuồng lên mặt cô ta!