• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Ông cụ Thu vẫn chưa đồng ý, chỉ trừng mắt nhìn Thu Mộc Trân: “Mộc Trân, ông hỏi một lần nữa, có giao ra hay không?”

“Ông nội ơi, cháu thật sự không có nhận quà mà”, đôi mắt Thu Mộc Trân đã đỏ hoe. Cảm giác bị đổ oan khiến cô khổ sở khôn cùng.

“Hừ”, ông cụ nhà họ Thu đập bàn, giận dữ đứng dậy, “Không biết tốt xấu. Nếu đã như vậy, Doanh Doanh, Xảo Ngọc, hai đứa sang đó lục soát đi. Chỉ cần tìm ra một món đồ quý giá nào thì xem như ông không có đứa cháu gái này nữa”.

“Ông nội yên tâm ạ, cháu và mẹ sẽ đi ngay”, hai mẹ con Thu Mộc Doanh cười lạnh, trừng mắt nhìn sang Thu Mộc Trân rồi xoay người chuẩn bị đến nhà cô.

“Xin hỏi, đây có phải là nhà họ Thu không?”

Nhưng mẹ con họ còn chưa khỏi nhà, thì đã có một người đàn ông xuất hiện và nhẹ nhàng cất tiếng hỏi.

“Phải, anh đây là?”, người nhà họ Thu khó hiểu hỏi lại.

“Xin chào, chúng tôi đến từ nhà đấu giá Vân Hải. Theo lệnh cấp trên, chúng tôi đến đây để giao vật phẩm đấu giá cho cô Ba nhà họ Thu ạ”.

Nói đoạn, người đàn ông ấy bảo cấp dưới mang đồ vào.

Một đôi giày cao gót đế đỏ, một cây trâm ngọc của hoàng gia châu Âu, một chiếc ô tô Phaeton sang trọng và đơn giản.

“Không biết cô Ba nhà họ Thu có nhà để kiểm tra và nhận hàng không ạ?”, người đàn ông trung niên kia hỏi.

Hai mẹ con Thu Mộc Doanh nhìn chăm chăm những món đồ được giao đến. Nghe người kia hỏi, Vương Xảo Ngọc vội vã trả lời: “Có, có ở nhà, cô Ba có ở nhà!”

Vừa nói, bà vừa đẩy Thu Mộc Doanh một cái, “Con bé ngốc này, ngây ra đó làm gì, nhận hàng đi”.

Bấy giờ Thu Mộc Doanh mới bừng tỉnh. Cô ta vội vàng chạy đến lấy đồ, như sợ rằng mình chậm một bước thôi thì sẽ bị người ta cướp mất vậy.

Sau khi giao đồ đến, người của nhà đấu giá cũng rời đi.

“Ái chà, trâm ngọc hoàng gia châu Âu là đồ tốt, tượng trưng cho địa vị và quyền thế đấy. Doanh Doanh à, cây trâm này quá hợp với con”.

“Chiếc xe này thuộc dòng Phaeton của Volkswagen, hơn cả triệu ấy nhỉ?”

“Văn Phi à, chiếc ô tô trước đó của con không mở được đúng không? Vừa khéo, chiếc Phaeton này rất hợp với thân phận của con đấy”.

Càng nhìn càng thấy ưng ý mấy món đồ này, Vương Xảo Ngọc vội vã sắp xếp chia quà.

Những người khác trong nhà cũng cảm thán không ngừng: “Đồ tốt đấy. Đấu giá mấy triệu có khác”.

Ông cụ nhà họ Thu cũng tiến đến ngắm nhìn chiếc xe đắt tiền kia ở cự ly gần hơn. Cả nhà họ Thu cũng vui vẻ ngắm nghía, bắt đầu tính toán nên chia nhau số quà này thế nào. Họ hoàn toàn không cảm thấy áy náy sau khi đã vu oan Thu Mộc Trân.

Thu Mộc Trân vẫn đang thấy rất tủi thân, đôi mắt cũng đỏ ngầu.

Diệp Phong đứng cạnh cô, càng nhìn họ càng tức giận.

Mẹ kiếp, anh mua đồ cho vợ, đám người này dựa vào cái gì mà đòi hưởng trọn?

“Không được, phải gọi điện bảo nhà đấu giá lấy lại mấy món đồ này. Không thể để đám vô ơn này hưởng lợi”.

Diệp Phong tìm một góc khuất để gọi điện cho Lý Nhị, định bảo ông ta chuyển lời cho bên đấu giá.

Đúng lúc ấy, điện thoại của Diệp Phong lại reo lên.

“Xin chào, đây là số của Sở tiên sinh phải không ạ?”

“Tôi là Vương Lộ Lộ, người chủ trì buổi đấu giá tối qua, cũng là quản lý của nhà đấu giá Vân Hải”, một giọng nữ ngọt ngào vang lên.

Diệp Phong còn nhớ người này: “Phải, là tôi”.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK