• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Tiếng thét đột ngột này của Diệp Phong khiến Thu Mộc Doanh sợ đến nỗi mặt mũi trắng bệch. Cô ta đỏ bừng mặt, không biết đáp trả thế nào trước sự chất vấn của Diệp Phong. Diệp Phong dùng ông nội và nhà họ Thu để răn đe, tất nhiên cô ta không thể phản bác.

“Khoan nói đến chuyện Mộc Trân không nhận những món đồ kia. Dù có nhận thì đó cũng là quà mà người khác tặng cô ấy. Liên quan gì đến các người?”

“Các người có tư cách gì mà đòi hỏi Mộc Trân?”

Giọng nói đanh thép của Diệp Phong mang đầy lửa giận, ánh mắt phẫn nộ nhìn về phía trước.

Khí thế ấy của anh khiến Thu Mộc Doanh sợ sệt tái mặt, vô thức lùi đi mấy bước.

“Mẹ nó, một tên ở rể như anh mà cũng dám ra oai ở đây à?”, thấy kẻ rác rưởi Diệp Phong dám rống lên với vợ mình, Sở Văn Phi cũng cáu tiết. Anh ta bước ra, lạnh lùng cười hỏi Diệp Phong.

“Ở Vân Châu này, ai mà không biết Thu Mộc Trân là cô Ba của nhà họ Thu. Tên đại gia ấy tặng quà cho Thu Mộc Trân ở buổi đấu giá, rõ ràng là vì muốn lấy lòng nhà họ Thu mà thôi”.

“Thu Mộc Trân nhận quà với thân phận người nhà họ Thu, được thơm lây nhờ nhà họ Thu. Chúng tôi yêu cầu lấy những món đồ ấy, là lẽ đương nhiên!”

Sở Văn Phi không có năng lực gì, riêng khả năng đảo lộn trắng đen thì rất giỏi.

Diệp Phong nghe vậy thì lại càng cáu tiết hơn: “Đúng là nói nhăng nói cuội!”

“Những món đồ ấy tặng cho Mộc Trân, liên can gì đến nhà họ Thu?”

“Ha ha, nói cứ như tên đại gia hào phóng kia là cậu ấy nhỉ? Cậu chỉ là một kẻ ở rể, một tên bất tài không tiền không quyền. Hạng nghèo hèn quê mùa thấp kém như cậu làm sao biết được suy nghĩ của giới thượng lưu chúng tôi!”, thấy Diệp Phong dám la hét với Thu Mộc Doanh, Vương Xảo Ngọc bèn đứng ra đanh đá quát tháo. Hai tay chống hông, bà ta giận dữ trừng mắt nhìn Diệp Phong, ra mặt cho con gái và con rể.

“Thu Mộc Trân chỉ là một con ranh con, còn gả cho tên rác rưởi như cậu. Nếu không nhờ thân phận con cháu nhà họ Thu, liệu có kẻ đui mù nào lại đi tặng quà lấy lòng nó chứ?”

“Văn Phi nhà này nói rất đúng. Thu Mộc Trân được hưởng lợi từ nhà họ Thu. Những thứ mà nó có được, vốn dĩ nên thuộc về nhà họ Thu này”.

“Hạng người vô dụng như cậu, không kiếm được tiền, còn muốn chiếm đồ của nhà họ Thu làm của riêng”.

“Đúng là đáng chết!”

“Bố à, hai đứa vô ơn này không xứng làm người nhà họ Thu. Đáng ra lúc trước bố không nên mềm lòng, cho chúng nó quay về nhà mình”.

Hạng người không biết xấu hổ này đúng là bất khả chiến bại.

Cả gia đình Thu Mộc Doanh kẻ hát người hùa, khiến Thu Mộc Trân lúng túng không biết nói sao.

Ông cụ nhà họ Thu cũng tức giận nhìn sang Thu Mộc Trân: “Mộc Trân, giao đồ ra”.

“Chúng thuộc về nhà họ Thu, không phải là của một mình cháu”.

“Ông à, cứ cho là vị Sở tiên sinh ấy tặng quà cho cháu nhằm lấy lòng nhà họ Thu đi. Nhưng tối qua cháu không hề nhận chúng, ông bảo cháu giao ra, cháu biết làm sao bây giờ?”, Thu Mộc Trân cảm thấy rất ấm ức.

“Ông nội đừng nghe mấy lời vớ vẩn ấy. Chắc chắn là giấu hết rồi, không muốn giao ra đấy ạ”.

“Ông nội, chỉ cần ông cho phép, cháu và mẹ sẽ đến nhà họ để lục soát. Mấy món đồ ấy đáng giá hàng triệu tệ, cháu không tin là mình không tìm ra”, Thu Mộc Doanh hung hăng nói.

Thu Mộc Trân và Diệp Phong nghe cô ta nói vậy thì giận run người.

Anh chưa từng gặp gia đình nào mặt dày vô sỉ, lòng tham không đáy như bọn họ.

“Ông nội ơi, ông nói gì đi ạ?”

“Bố à, không thể để Thu Mộc Trân muốn làm gì thì làm”.

“Có tiền lệ rồi thì sau này các gia đình khác cũng sẽ chiếm dụng đồ của nhà họ Thu mất!”, Vương Xảo Ngọc ở bên cạnh còn thêm mắm dặm muối.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK