• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

 
             “Cái loại mẹ mìn phá hoại này, tức chết đi được!”  

             Vương Vũ tức giận quát tháo Lâm Thiến.   

             “Chồng à, em sai rồi, chẳng phải em cũng muốn xả giận cho anh sao?”, Lâm Thiến tái mặt, biết mình gây họa nên giọng nói cũng nhỏ đi nhiều.   

             “Mau, ông xã, anh tăng giá đi, chủ trì sắp gõ búa rồi”.  

             Lúc này Lâm Thiến để ý thấy người chủ trì sắp gõ búa quyết định nên cuống cuồng thúc giục.   

             Vương Vũ cũng không cưỡng lại được đành phải tăng giá đấu tiếp.   

             Dù gì chiếc trâm ngọc trước đó đã bị người đàn ông đeo mặt nạ này tranh mất. Nếu đến đôi giày này cũng bị thì hắn còn mặt mũi gì nữa?  

             Thế là Vương Vũ cũng nén giận, lạnh lùng hét lên: “Bảy trăm mười nghìn!”  

             Nói xong, Vuong Vũ còn quay đầu nhìn Diệp Phong với vẻ lạnh lùng: “Người anh em, làm gì cũng nên chừa đường lui, sau này còn dễ nói chuyện. Trước đó tôi đã nhường cây trâm cho anh, nếu anh còn định tranh đôi giày này với tôi thì đừng trách tôi không khách khí”.  

             Giọng nói lạnh lùng của Vương Vũ đầy vẻ uy hiếp.   

             Diệp Phong mặc kệ hắn, anh chỉ giơ bảng lên: “Tám trăm nghìn tệ!”  

             Ôi trời!  

             Lại thêm một trăm nghìn tệ nữa.   

             Cả hội trường như sắp phát điên.   

             “Mẹ nó!”  

             “Gã đại gia này là ai vậy?”  

             “Nhiều tiền khiếp vậy, tăng cả trăm nghìn tệ mà không buồn chớp mắt”.   

             “Từ khi nào mà Vân Châu của của chúng ta lại xuất hiện một nhân vật ngầu lòi đến thế?”  

             “Lẽ nào là con trai của Thẩm Cửu Ức nhà họ Thẩm sao?”   

             Đám đàn ông ra sức cảm thán và bắt đầu suy đoán thân phận của người này.   

             Còn đám con gái thì nhao nhao nhìn theo, họ hoàn toàn bị thuyết phục bởi sự bá đạo của Diệp Phong.   

             “Cách anh ấy ra giá mới ngầu làm sao”.  

             “Giống tình yêu của mình quá!”  

             “Không biết anh ấy đã có bạn gái chưa?”  

             Không ít cô gái trở nên kích động như muốn sà ngay vào lòng anh.   

             Dù gì thì những cô gái ngồi đây hôm nay phần lớn đều là lá ngọc cành vàng con nhà giàu và cũng được đàn ông bao nuôi. Đương nhiên bọn họ cũng hi vọng có thể gặp được người giàu có hơn.   

             Lý Nhị ngồi bên trên nghe thấy tiếng bàn tán xì xầm của đám đông bèn lắc đầu cười khinh miệt: “Một đám đầu đất, các người làm gì đủ trình biết được thân phận thật sự của tiểu Sở tiên sinh!”  

             Lý Nhị cũng là người tinh ý. Khi Diệp Phong đòi mặt nạ thì Lý Nhị đã biết ngay Sở tiên sinh cố tình muốn giấu đi thân phận của mình. Đương nhiên Lý Nhị sẽ không ngốc đến mức làm trái ý Diệp Phong, công bố thân phận của anh trước đám đông.   

             Lúc này sắc mặt Vương Vũ đã trắng bệch. Hắn tức tới mức hai mắt đỏ ngàu.   

             Thế nhưng Diệp Phong vẫn mặc kệ hắn ta và không đợi hắn ra giá, cố ý tái diễn bằng việc tăng thêm một trăm nghìn tệ.  

             “Chín trăm nghìn tệ!”  

             “Ôi trời ơi, chín trăm nghìn, vị tiên sinh này tự đấu với chính mình à? Giá lên tới chín trăm nghìn!”  

             “Còn ai không?”  

             “Còn giá nào cao hơn không?”  

             Người chủ trì kích động tới mức phát điên. Cô ta chủ trì đấu giá lâu như vậy mà đây là lần đầu tiên gặp được một vị khách hào sảng đến thế.   

             Khí thế mạnh mẽ của Diệp Phong đã hoàn toàn trấn áp Vương Vũ.   

             Lúc này Vương Vũ chỉ biết ngây người, không dám tăng thêm giá.   

             “Ông xã, anh mau ra giá đi, mau lên!”  

             “Em không biết, em muốn đôi giày đó, anh đã nói là sẽ mua cho em bằng mọi giá”.   

             Lâm Thiến mặc kệ tất cả, dù gì cũng là tiền của Vương Vũ nên cô ta không thấy xót. Thứ cô ta cần chính là sự ngưỡng mộ và chú ý của đám đông, cô ta muốn trở thành người sáng nhất trong cái hội trường đấu giá này.  

             Thế nhưng, Vương Vũ không hề trả lời. Diệp Phong thì đứng dậy, nhìn hết một lượt.  

             Giọng nói điềm đạm của anh vang lên.   

             “Thôi, tăng thêm chín mươi nghìn vậy”.  

             “Chín trăm chín mươi nghìn, coi như là chút thành ý tôi dành tặng cho trẻ nhỏ vùng núi. Chúc cho các em nhỏ vùng cao sẽ sống hạnh phúc dưới sự giúp đỡ của nhà nước”.   

             Tiếng vỗ tay!  

             Tiếng vỗ tay mãi không ngớt.   

             Vô số người ở dưới đứng dậy tỏ ra kính phục người đàn ông trước mặt. Đến cả người chủ trì cũng thấy khóe mắt cay cay trước lời nói của Diệp Phong.   

             Tấm lòng thành là gì?   

             Đó chính là vì nước thương dân.   

             Bạn tưởng rằng người ta đang khoe khoang nhưng thực ra người ta vì muốn làm từ thiện.   

             Chỉ vài câu nói qua loa của Diệp Phong đã khiến nhân cách của anh trở nên vĩ đại hơn nhiều.   

             “Đồng thời với đôi giày đó, tôi quyết định tặng cho cô gái đẹp nhất buổi đấu giá ngày hôm nay. Chúc cô mãi xinh đẹp và vui vẻ như con số vĩnh cửu chín chín - giá của đôi giày này”.  

             “Người đẹp này, từ lần đầu gặp cô, tôi đã khẳng định đôi giày này được làm ra là dành cho cô”.  

             “Tôi tin, đôi giày Louboutin này được đi dưới chân cô sẽ càng tôn lên sự cao quý và nho nhã vốn có của nó”.  

             “Đôi chân trần xinh đẹp, kết hợp với màu đỏ đậu khấu tạo ra sự nho nhã cao sang. Nhan sắc của cô đây không chỉ chinh phục cả thế giới mà còn chinh phục cả người đàn ông quyền thế nhất thế gian này”.  

             Giọng nói đầy sức hút của Diệp Phong đầy tự nhiên, vang vọng cả không gian.   

             Đôi mắt thâm tình của anh lướt qua khiến cô gái kiều diễm đang đứng lẫn trong đám đông kia cảm thấy kinh hoàng.   

             Thu Mộc Trân ngây người. Cô ngước đôi mắt xinh đẹp, ngây ngô nhìn người đàn ông đang được vô số ánh đèn chiếu vào như mặt trời kia. Khoảnh khắc đó, không biết tại sao Thu Mộc Trân chỉ cảm thấy dường như cô có quen người đàn ông này, đến cả giọng nói cũng vô cùng thân thuộc.   

             Sự mê đắm khiến Thu Mộc Trân không thể là chính mình. Đôi mắt cô đỏ hoe, giọng nói trở nên nghẹn nào: “Diệp…Diệp Phong?”  

             “Cố hữu Ngô Tam Quế nổi giận chỉ vì hồng nhan”.  

             “Hôm nay có Sở tiên sinh không màng tiền bạc chỉ vì nụ cười của một người”.  

             “Sở tiên sinh, sự hào phóng, rộng rãi của anh thật khiến người khác phải kính phục”.  

             “Tối nay, anh và cô gái này trở thành ngôi sao sáng nhất trong hội trường!”  

             Lời nói của chủ trì đột nhiên vang lên, một lần nữa đẩy bầu không khí của hội trường lên cao trào.   

             Khoảnh khắc đó, ánh đèn đủ màu sắc chiếu xuống ảo diệu. Cô gái xinh đẹp đứng đó như một vị công chúa nổi bật trước sự chú ý của đám đông.   

             Lâm Thiến đố kỵ như muốn phát điên.   

             Tại sao?  

             Tại sao lại là Thu Mộc Trân?  

             Mình có điểm nào không bằng cô ta? Sao cô ta luôn gặp may, luôn nhận được sự xem trọng của đại gia như vậy?  

             Lâm Thiến la khóc om sòm vì đố kỵ khiến Vương Vũ phải tìm cách dỗ dành.  

             “Thiến Thiến đừng làm ồn nữa. Lần sau có cơ hội, ông xã sẽ lại mua cho em. Đôi giày này không đáng giá một triệu tệ, chúng ta đi thôi!”  

             Sắc mặt Vương Vũ vô cùng khó coi. Hắn thấp giọng khuyên can.   

             Hắn chỉ mang tới buổi đấu giá này có năm trăm nghìn, cộng cả thẻ ngân hàng cũng chỉ tầm bảy, tám trăm vậy mà đòi đấu, hắn lấy rắm ra để đấu chắc?  

             Tiền đã hết rồi!  

             Hơn nữa, bỏ ra một triệu để mua một đôi giày cho Lâm Thiến, hắn bị thần kinh chắc. Có tiền cũng không phải để tiêu như vậy.   

             “Em không biết, em mặc kệ, anh phải mua cho em”.  

             “Anh đã nói chỉ có em mới xứng với đôi giày đó. Em mới là nữ vương, anh sẽ mua cho em những thứ tốt nhất”  

             “Anh phải giữ lời!”  

             “Anh không ra giá được thì để em!”  

             Lâm Thiến cứ ngồi đó, sống chết cũng không chịu đi, thậm chí còn giơ bảng thay cho Vương Vũ.  

             “Một triệu, tôi trả một triệu”.  

             “Đôi giày này phải thuộc về bà đây!”  

             Giọng nói của Lâm Thiến khiến hội trường nín lặng, đám đông đồng loạt quay qua nhìn.   

             Diệp Phong thấy vậy bèn bật cười: “Được lắm, chỉ cần cô ra giá một triệu thì tôi sẽ nhường đôi giày này cho cô”.  

             Vương Vũ thì bị dọa tới mức sắp tè ra quần.   

             “Mẹ kiếp một triệu sao?”  

             “Anh làm đếch gì có nhiều tiền như vậy!”  

             “Em không đi thì em bỏ một triệu ra mà mua, anh đi đây”.  

             Vương Vũ cũng cuống cả lên. Hắn không ngờ Lâm Thiến lại làm loạn như vậy. Cô ta coi buổi đấu giá là trò chơi chắc, làm càn ở đây, giờ thì hay rồi, cả hai bị nướng khét lẹt, mất mặt không có chỗ chui luôn.   

             “Mẹ kiếp, ông đây lấy được cái đồ ngốc này đúng là xúi quẩy tám đời. Thể diện của ông đây bị ném sạch rồi”.  

             Cuối cùng Vương Vũ mặc kệ Lâm Thiến, bỏ mặc cô ta với khuôn mặt đỏ bừng ở đó và quay đầu bỏ đi.   

             Vương Vũ bỏ đi khiến Lâm Thiến sững sờ.   

             Tiền của cô ta đều là Vương Vũ cho chứ cô ta làm gì có. Vương Vũ bỏ đi thì mười nghìn cô ta cũng không lấy ra được chứ đừng nói là một triệu.   

             “Tiểu thư này, cô thật sự sẽ bỏ ra một triệu mua đôi giày này chứ?”, chủ trì quay qua nhìn cô ta.   

             “Tôi…tôi”.  

             Cả hội trường đều nhìn cô ta. Sắc mặt Lâm Thiến lúc xanh ngắt lúc trắng bệch, miệng lắp bắp một hồi lâu, mặt đỏ bừng tới mức không thể đỏ hơn.   

             Cuối cùng thì Lâm Thiến cũng không đủ dũng khí hô lên. Cô ta đành cúi đầu cúp đuôi chuồn ra ngoài.   

             “Ha ha”  

             “Hai kẻ ngốc không có tiền còn thích khoe khoang?”  

             Cuối cùng chỉ còn lại tiếng cười chế giễu khắp hội trường.   

             Vương Vũ là Lưu Thiến đã trở thành trò cười từ đầu tới cuối trong buổi đấu giá.   

             

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK