• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Những giọt nước mắt hiếm hoi của vị chủ tịch họ Tôn-người được mệnh danh là có trái tim băng giá lại vì Lâm Dịch Anh mà rơi xuống. Ngay cả khi xưa lúc Tôn Gia Khải và Hà Hiểu Lợi bị giết hại cũng chẳng thấy Gia Hoàng vương ra một giọt, vậy mà bây giờ lại đổ lệ vì nhóc con "xa lạ" kia, quả thật là khó hiểu!!!

Trời cũng càng lúc chìm vào trong bóng tối, xác định lại là một đêm thức trắng để canh chừng người của Tôn Gia Hoàng rồi đây.

Anh ôn nhu đặt lên mu bàn tay Dịch Anh một nụ hôn mặn chát của hương vị nước mắt rồi xoay người với tay rót một cốc nước uống vào để lấy lại bình tĩnh, dù gì nhịn đói từ sáng đến giờ đã đành, cổ họng cũng bắt đầu khô khan rồi nên tốt hơn là bổ sung một ít nước.

*Tít tít...tít tít...*

Âm thanh phát ra từ màn hình ti vi thành công thu hút Tôn Gia Hoàng, cốc nước đang lưng chừng trên tay cũng đột nhiên rơi xuống đất. Anh hoảng hốt cực độ khi thấy nhịp tim của Dịch Anh bây giờ chỉ còn là một đường thẳng băng không có biểu hiện gì của trái tim còn đập cả.



Chiếc nút màu đỏ trên đầu giường với công dụng thông báo cho bác sĩ những lúc khẩn cấp bị họ Tôn ấn điên cuồng đến sắp hỏng.

Chưa đầy năm phút đã có sự xuất hiện của vị bác sĩ đầu trọc thân quen và vài cô y tá ban nãy. Mọi người lao vào kiểm tra tổng thể từ nhịp tim, hơi thở cho đến các vết thương của bệnh nhân một cách rất chuyên nghiệp theo như những lời Tôn Gia Hoàng kể.

Chưa bao giờ họ Tôn anh cảm thấy bản thân mình vô dụng đến như vậy, chỉ có thể trơ mắt nhìn cậu đang giành giật sự sống với Tử thần mà không biết nên làm gì để có thể giúp được cậu.

Tôn Gia Hoàng tự nhận mình là tên hèn hạ, chỉ biết đem đau khổ đổ hết lên đầu đứa nhóc lương thiện như Dịch Anh, lương tâm anh cắn rứt không thôi khi thấy cậu phải chịu đựng trong tình trạng khổ sở do chính tay mình gây ra. Anh đúng là một kẻ tồi tệ.

"Dịch Anh...em nhất định phải sống tốt...để tôi còn có cơ hội được bù đắp cho em...có biết không!"

Vài câu nói vu vơ lướt ngang tâm trí Tôn Gia Hoàng, đây không phải do bản năng, càng không phải xuất phát từ lòng thương hại mà có. Mà nó chính là những lời hứa thật lòng sâu thẳm trong con tim của người họ Tôn, anh thực sự đã ân hận với mọi chuyện xấu xa mình làm trong quá khứ, giờ đây anh chỉ có một mong cầu nhỏ nhoi đó chính là Lâm Dịch Anh được sống lại.

"Dịch Anh...cố lên...em nhất định phải cố lên. Chẳng phải mọi ngày em rất cứng đầu hay sao? Tôi bảo em không được bỏ chạy mà em năm lần bảy lượt cãi lời! Còn dám lấy tô thủy tinh đập vào đầu tôi đến chảy cả máu nữa cơ mà?...Mấy chuyện nhỏ nhặt này đâu lý nào làm khó được em đúng không Dịch Anh!!! Em sẽ bình phục lại sớm thôi!"



"Hừm...này cậu Tôn..."

Âm giọng ồn ồn của vị bác sĩ đầu hai thứ tóc lập tức kéo Tôn Gia Hoàng dứt ra khỏi dòng suy nghĩ mông lung của anh. Ông ta đầu hơi khom xuống ngước một bên mắt lên nhìn anh tỏ vẻ chán nản, mấy cô y tá trẻ đằng sau ai nấy cũng chán y hệt vậy.

Đưa nắm tay lên ho vào vài tiếng, vị bác sĩ già tiếp lời.

"Cậu Tôn...tôi nghĩ cậu nên nghĩ ngơi một chút...cậu thức nhiều quá sẽ trở nên mệt mỏi mà sinh ra hoang tưởng đấy!"


Tôn Gia Hoàng một đầu khó hiểu chau mày hết nhìn người đàn ông trước mặt rồi lại chuyển mắt sang mấy cô gái đứng đằng sau đang gật gật như sắp gãy cả cổ.


Không để họ Tôn kịp phản ứng.


"Cậu nhìn xem...rõ ràng là nhịp tim của bệnh nhân vẫn đang còn hoạt động bình thường, thậm chí còn có chiều hướng tốt lên."-Đoạn vị bác sĩ nói tiếp: "Tôi nghĩ cậu là hoa mắt nên đã nhìn nhầm, nhóc con đó chân bị thương rồi không có bỏ chạy được đâu nên cậu hãy an tâm mà chợp mắt một tí đi nhé! Tạm biệt."


Bị nói trúng tim đen, Tôn Gia Hoàng vội vã dụi cặp mắt mờ nhòa của mình vài cái rồi nhìn kỹ "mấy cái đường" trên màn hình ti vi lại một lần nữa...à đúng thật là vẫn còn đập.


Anh ngượng ngùng chào tạm biệt vị bác sĩ rồi tự đánh vào đầu vài cái như đang trách bản thân đã nghĩ quá nhiều. Lâm Dịch Anh bị như vậy thì làm sao có thể bỏ đi được cơ chứ? Còn nếu cậu dám cả gan muốn chạy trốn nữa thì anh chắc chắn sẽ bắt cậu lại mà ôm vào lòng, siết chặt cho đến khi nào cậu thở không nổi khóc lóc xin tha mới thôi!


Cứ thế, một người năm im bất động. Tôn Gia Hoàng lại tiếp tục độc thoại nội tâm.


"Lâm Dịch Anh! Tôi đi ngủ một chút...em không được nhân cơ hội để mà chạy đâu có biết chưa! Em mà dám làm vậy...tôi sẽ tét mông em đấy nhé!"

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK