• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Doãn Thiên Hạo nghe anh mình quát to cũng dần buông Lâm Dịch Anh ra, y quay người lại thì bắt gặp vài nét bực tức trên gương mặt u ám của Tôn Gia Hoàng. Đã rất lâu rồi Thiên Hạo mới lại thấy được ánh mắt sắt lạnh đó của anh trai, cứ như nó đang thăm dò từng hành động của hai người vậy.

"Hai người đang làm cái trò gì vậy hả?"

Tôn Gia Hoàng bỗng chốc thay đổi giọng điệu, lạnh nhạt hỏi hai con người kia.

Doãn Thiên Hạo biết anh mình đang khó chịu khi thấy y làm hành động thân mật như vậy với con trai của kẻ thù nên cũng không có ý nổi nóng. Nhưng dù gì mà nói Lâm Dịch Anh vẫn là người mà Doãn Thiên Hạo ái mộ, y không thể chấp nhận được việc cậu bị họ Tôn kia đối xử tệ.

Một ý định táo bạo xẹt ngang qua mạch suy nghĩ của y. Doãn Thiên Hạo đứng thẳng lưng, mang theo nét mặt đầy sự kiên định bước từng bước chân chậm rãi về phía Tôn Gia Hoàng. Khóe môi anh giật lên vài cái rồi bắt đầu mở miệng.

"Anh Hoàng...Hay là anh cho phép em mang Dịch Anh đi nhé?"

"Tuyệt đối không được."

Sau câu khẩn cầu của Thiên Hạo, Tôn Gia Hoàng tự nhiên lại trở nên nổi đóa, cặp đồng tử của anh chợt co rút mang theo chút tức giận ghim chặt lên thân thể đang khóc xướt mướt đằng kia.

Mà Doãn Thiên Hạo cũng đâu phải là kẻ ngu ngốc, chuyện xin xỏ lần này tỉ lệ thành công hầu như là bằng không. Ý tứ của họ Tôn kia Doãn Thiên Hạo cũng khó có thể hiểu hết.

Rốt cuộc là anh muốn giữ Lâm Dịch Anh lại để làm gì cơ chứ? Đánh đập, hành hạ, chì chiết vì cậu là máu mủ của kẻ thù?... Hay lại gây ra một điều gì đó kinh khủng?

Nhưng cho dù Tôn Gia Hoàng có làm gì thì chắc chắn đó cũng sẽ là điều tồi tệ nhất đối với Dịch Anh.

"Anh Hoàng à... Vì sao anh lại làm vậy chứ? Chẳng phải anh nói sẽ né người em thích ra sao, sao giờ lại đổi ý muốn tranh giành với em chứ?"

Tôn Gia Hoàng quay phắt sang nhìn thẳng mặt Doãn Thiên Hạo, tức khí của anh càng lúc càng được bộc lộ rõ khiến đối phương có chút e dè. Gia Hoàng gằn giọng nói rõ từng chữ, mà mỗi lời lẻ phun ra đều xuyên thẳng vào màng nhĩ của Thiên Hạo.

"Nếu là người em thích, anh đương nhiên sẽ không tranh với em. Nhưng Lâm Dịch Anh thì khác, mọi thứ của cậu ta đều do anh toàn quyền quyết định, kể cả là mạng sống!"

"Anh..."

Doãn Thiên Hạo càng nghe càng ức với lý lẽ của con người trước mặt nhưng y không thể vô lễ được, dù sao thì tình cảm anh em suốt bao nhiêu năm qua không thể vì chút chuyện này mà để cho rạn nứt.

Bản thân Tôn Gia Hoàng cũng muốn chấp dứt cuộc cãi vả này. Dù sao chăng nữa Doãn Thiên Hạo cũng là con của ân nhân, nể tình Doãn Lâm Bạch và Đào Lệ Vân năm xưa đã cứu anh một mạng nên anh cũng rất xem trọng Thiên Hạo.

"Dừng lại được rồi, mau chóng vào bàn ăn đi, thức ăn sẽ nguội mất."

"Anh nghĩ em sẽ nuốt trôi sao?"

Tôn Gia Hoàng vừa mới ngồi xuống chưa kịp thoải mái đã lập tức liếc nửa mắt nhìn Thiên Hạo, anh rất điềm tĩnh mà đáp lời.

"Được, em không ăn thì anh theo lời em. Cả cậu ta cũng vậy!"

Lâm Dịch Anh nước mắt nước mũi ròng ròng, tâm tình còn chưa ổn định đã bị con người lạnh lùng cao lớn như băng sơn trừng trừng cặp mắt vào khiến cậu sợ muốn vỡ mật.

Cậu la lên một tiếng "A" xong liền yên phận mà run rẫy trên bờ vai rắn chắc của kẻ đó. Đúng vậy, là Tôn Gia Hoàng đã xốc Dịch Anh lên vai, lần này không còn là kiểu bế bồng nhẹ nhàng như ban nãy nữa. Trước khi đi anh cũng không quên vứt cho Doãn Thiên Hạo một câu đuổi khéo. Lâm Dịch Anh tự cảm thấy bản thân mình sắp gặp chuyện không hay rồi đây.

"Em về trước đi, có chuyện gì để bữa khác tính...bác Trần giúp tôi tiễn chủ tịch Doãn nhé!"

"Vâng thưa ngài."

Nhìn người mình thương bị Tôn Gia Hoàng mang đi mà tim Thiên Hạo đau như thắt lại, anh chỉ biết bất lực mà đau đớn đến vô cùng, tự nhủ sau này sẽ cố gắng âm thầm làm tấm khiên che chắn cho Dịch Anh, sẽ có ngày anh cứu cậu thoát khỏi vòng xoáy thù hận vô tri của anh trai mình. Còn bây giờ lực bất tòng tâm, Doãn Thiên Hạo có muốn cũng chẳng thể làm gì được.

***


"Aaaaa...hức."


Thân xác gầy yếu của Lâm Dịch Anh cứ thế mà nằm co rút trên giường theo lực ném của Tôn Gia Hoàng. Cậu đau đớn đưa đôi tay bé nhỏ ôm lấy phần xương chậu như sắp vỡ nát, nước mắt cứ giàn ra một cách tức tưởi.


"Đừng tưởng tôi điên mà không biết được ý định của cậu, muốn lợi dụng em trai tôi để bỏ trốn lắm chứ gì?"


Lâm Dịch Anh không nói lời nào, tâm trí bây giờ hoàn toàn bị cơn đau chiếm giữ.


"Cậu...dẹp cái ý định đó ngay đi. Bởi vì cậu là con chó của Tôn Gia Hoàng này. Suốt đời chỉ có thể quỳ dưới chân tôi mà quẫy đuôi, đừng mong có thể thay đổi."


Tôn Gia Hoàng điên cuồng mắng chửi, miệng anh phun ra toàn những lời lẽ sắt như dao đâm thẳng vào tâm hồn yếu đuối của Lâm Dịch Anh làm cậu tổn thương cực độ. Dẫu biết cả hai là đối thủ nhưng Dịch Anh từ bé đã được yêu chiều nên chuyện bị người khác mạt sát như vậy cậu không thể kham được. Mà một Tôn Gia Hoàng đã bị phần ác lấn chiếm đâu thấu được nỗi lòng của cậu. Cứ thể cảm giác đau nhức từ hai bên má do bị bóp chặt truyền đến làm Lâm Dịch Anh méo mó chảy thêm cả nước mắt sống.


"Nói xem, chó không nghe lời chủ thì có cần xích lại không?"

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK