Minh Tu Nghệ dùng dây leo buộc thủy yêu nằm yên một chỗ, thủy yêu xa nước giống hệt như cá mắc cạn, dù đang bị trói gô thì vẫn giãy dụa phình phịch, chỉ là biên độ rất nhỏ, không khỏi có vẻ hơi đáng thương.
Nhìn thấy thủy yêu đã hoàn toàn bị khống chế, lúc này Cảnh Triệt mới rút kiếm ra, hắn ta ghét bỏ lắc lắc: "Eo, tởm quá, máu của nó là nước bùn à?"
Việt Ký Vọng rút kiếm về, hắn thật sự rất cẩu thả, không hề có khái niệm dơ, thấy trên mũi kiếm có dính "nước bùn" thì mặt không đổi sắc trét lên tay áo, biến miếng vải thô kia thành vải lau kiếm, qua loa lau khô.
Cảnh Triệt và Minh Tu Nghệ cùng biến sắc, không hẹn mà cùng cách tên này xa một chút.
"Ra vẻ quá đấy." Việt Ký Vọng liếc bọn họ một cái, "Đã ra ngoài rèn luyện mà còn chú ý nhiều như vậy làm gì, đi làm thiếu gia à?"
Cảnh Triệt tức giận nói: "Nhưng ngươi cũng ở dơ quá rồi, ta đã bắt đầu hoài nghi ngươi có giặt bộ đồ này lần nào chưa đó?"
Việt Ký Vọng nhếch miệng cười: "Không thì ngươi tới xem thử đi?"
Minh Tu Nghệ đã quen nhìn hai người cãi nhau, mắt điếc tai ngơ đi đến chỗ thủy yêu, dán bàn tay lên mi tâm của con thủy yêu đang nức nở, nhắm mắt rót linh lực vào trong.
Một năm qua, Minh Tu Nghệ đã làm chuyện này như cưỡi xe nhẹ đi đường quen, rất nhanh đã khiến con quái vật khổng lồ phải tiêu tán linh hồn.
Thủy yêu không còn linh lực hoá thành một cọng rong ủ rũ nằm dưới bùn đất, bất động.
Minh Tu Nghệ nhẹ nhàng mở mắt, Việt Ký Vọng một bên đã ấn đầu Cảnh Triệt vào trong lồng ngực của hắn ta, dữ tợn cười nói: "Nào, đến mà xem ta có giặt đồ hay không?!"
Cảnh Triệt liều mạng giãy dụa, kêu gào thảm thiết: "Đúng thật là không có giặt! Tiểu sư đệ! Chi Chi! Cứu mạng --"
Minh Tu Nghệ: "......"
Minh Tu Nghệ vuốt mi tâm, bất đắc dĩ nói: "Đừng rộn nữa, đã săn xong con thủy yêu cuối cùng rồi, chúng ta cũng nên về tông thôi."
Cảnh Triệt giãy dụa cả buổi cuối cùng cũng thoát khỏi ma trảo của Việt Ký Vọng, hận không thể nhảy xuống nước tắm rửa một lần, hắn tức giận nói: "Nếu không phải con thủy yêu này chạy quá nhanh thì chúng ta đã sớm được về tông rồi."
Ba người sửa sang lại một phen rồi tính toán quay về Cửu Phương tông.
Minh Tu Nghệ đội nón có rèm lên, hắn đã tới Nguyên Anh, bình thường Hàn Băng Linh chủng trong cơ thể luôn vô tình phát ra hàn ý, chiếc nón có rèm này là linh khí hộ thân mà Cung Ngô Đồng cho hắn, có thể ức chế hàn ý khuếch tán ra bên ngoài, tránh cho hắn phải sử dụng linh lực áp chế cả ngày.
Bên cánh đồng tĩnh lặng bên cạnh, dường như trong thôn đang có tang, mơ hồ truyền đến tiếng kêu khóc tê tâm liệt phế.
Minh Tu Nghệ hơi nghiêng đầu nhìn.
"Nương sai rồi, nương sai rồi!"
Bà nói qua nói lại cũng chỉ biết nói nương sai rồi, người bên cạnh đỡ bà dậy, nhẹ giọng trấn an bà.
Nam nhân đầu hai thứ tóc hút tẩu thuốc, nét cáu kỉnh chiếm đầy trên khuôn mặt ông ta, đại khái là bị tiếng khóc làm phiền, ông ta cay nghiệt nói: "Ngươi biết rõ con bé không biết bơi thì sao mà không trông nó cho tốt?!"
Nữ nhân tóc bạc càng khóc dữ hơn.
Chẳng biết vì sao, Minh Tu Nghệ dừng chân, nhìn nữ nhân sắp khóc tới tắt thở, hoảng hốt nhớ lại một chuyện.
Bốn năm trước ở Liên Hoạ Đạo hắn từng tiến vào thức hải của Cung Ngô Đồng, đã nghe cái câu này.
"Mẫu thân, Niếp Niếp không biết bơi."
"Nương sai rồi."
Minh Tu Nghệ sửng sốt một hồi lâu, thẳng đến khi Việt Ký Vọng gọi hắn, hắn mới hoàn hồn, ánh mắt phức tạp nhìn một góc bi thương trên thế gian, nâng bước rời đi.
Lộ trình mười dặm đối với tu sĩ mà nói chỉ là trong giây lát, rất nhanh ba người đã về tới tông môn.
Cảnh Triệt muốn đi tìm trưởng lão báo cáo chuyện của thủy yêu, Việt Ký Vọng định đến sơn tuyền tắm rửa thay xiêm y, tránh bị sư tôn thích sạch sẽ mắng cho một trận.
Minh Tu Nghệ đội nón có rèm đi từ chủ sơn của Cửu Phương tông đến Hồng Trần Uyển trên sườn núi.
Chỉ cần là đệ tử của Cửu Phương tông, chẳng ai là không biết quái nhân suốt ngày đội nón có rèm là tiểu đệ tử của Cung Ngô Đồng - Minh Tu Nghệ, nhìn thấy hắn trở về, ai nấy cũng chào hỏi.
"Cuối cùng Chi Chi sư huynh cũng về rồi! Tiểu Thánh tôn cứ nhắc mãi đó ạ."
"Chúc mừng Chi Chi sư huynh rèn luyện trở về!"
"Chi Chi sư đệ, lần này rèn luyện có thu hoạch gì không?"
"Chi Chi..."
"Chi Chi à!"
Minh Tu Nghệ: "......"
Minh Tu Nghệ nghe mà khoé môi co rút, may mà nón có rèm đã che khuất sắc mặt của hắn, hắn miễn cưỡng mỉm cười đáp lại vài câu, gần như là chật vật trốn về Hồng Trần Uyển.
Minh Tu Nghệ cập quan chưa được mấy hôm đã theo trưởng lão xuống núi rèn luyện, khi ấy cái tên này chỉ có mỗi Cung Ngô Đồng với Tuy Tương Phùng biết mà thôi.
Tuy Tương Phùng sẽ không rảnh rỗi đến mức đi rêu rao cái tên "Chi Chi" này của hắn, chỉ có Cung Ngô Đồng rảnh thật mới có thể.
Minh Tu Nghệ bị gọi Chi Chi tới Chi Chi lui đến nhức cả đầu, vất vả lắm mới về được Hồng Trần Uyển thì đụng phải Tuy Tương Phùng.
Tuy Tương Phùng đại khái là lúc luyện đan lại không khống chế được lửa, nổ lò đến đầu tóc dựng thẳng cả lên, suýt chút nữa Minh Tu Nghệ đã không nhận ra, hắn cẩn thận nhận người từ tiếng ho khan quen thuộc, sau đó mới quy củ ôm quyền hành lễ.
"Nhị sư huynh."
Khi còn bé Tuy Tương Phùng bị ép uống quá nhiều thuốc gây tổn hại đến cơ thể, nên dù lớn tuổi hơn Minh Tu Nghệ thì vẫn lùn hơn hắn những nửa cái đầu, Tuy Tương Phùng buồn bực khụ khụ vài tiếng ho khói đen trong họng ra, chậc chậc nhìn Minh Tu Nghệ, nói: "Cả năm trời chẳng có tin tức, ghê gớm lắm Minh Chi Chi, gan to thật —— đại sư huynh đâu? Sao không về chung với đệ?"
Năng lực thích ứng của Minh Tu Nghệ rất siêu, miễn cưỡng đón nhận cái tên "Chi Chi" này —— vì hắn không đón nhận thì cũng có làm gì được đâu.
Hắn nhẹ gật đầu: "Đại sư huynh nói muốn đến sơn tuyền tắm rửa trước rồi sẽ trở về."
Quan hệ của Tuy Tương Phùng và Việt Ký Vọng rất tốt, nghe vậy thì quái đản nhìn Minh Tu Nghệ: "Đệ tin thật à? Huynh ấy chưa bao giờ tắm rửa."
Minh Tu Nghệ: "……"
"Tám phần là huynh ấy biết sư tôn sẽ tức giận nên mới trốn trước cho đệ bị đánh đấy." Tuy Tương Phùng, "Đợi sư tôn nguôi giận xong xuôi, huynh ấy xác định không còn chuyện gì thì mới chui ra."
Minh Tu Nghệ: "……"
Hắn chưa bao giờ biết đại sư huynh cẩu thả còn có một mặt thông minh như vậy?!
Tuy Tương Phùng cười trên nỗi đau của người khác: "Nhanh đi nghe chửi đi, sư tôn đang uống rượu trong phòng đó."
Minh Tu Nghệ nhận mệnh gật đầu, đưa một gốc dược thảo quý hiếm tìm được trên đường rèn luyện cho Tuy Tương Phùng, thong thả đi tìm Cung Ngô Đồng.
Tuy Tương Phùng thích gốc dược thảo này vô cùng, hắn ta nhìn bóng lưng của Minh Tu Nghệ như đang đi chịu trọng hình, hiếm khi cảm thấy đồng tình, định tiến lên giúp khuyên nhủ sư tôn, đừng mắng tiểu sư đệ tàn nhẫn quá.
Minh Tu Nghệ mới vừa đi đến cửa phòng đóng chặt của Cung Ngô Đồng, còn chưa kịp gõ cửa, một thứ gì đó đã thẳng tắp nện lên cửa gỗ khắc hoa, giọng nói mang theo men say của Cung Ngô Đồng truyền ra từ bên trong.
"Cút ra ngoài!"
Tuy Tương Phùng vốn nhát gan đang muốn đi khuyên sư tôn, thấy thế thì hoảng sợ, vội vàng nhẹ tay nhẹ chân bỏ chạy.
Không dám khuyên, tiểu sư đệ vẫn nên cam chịu số phận đi.
Minh Tu Nghệ không tiếng động thở dài, đứng ngay cửa, nói khẽ: "Sư tôn, con về rồi ạ."
Bên trong lại truyền ra tiếng ném đồ, trông Cung Ngô Đồng có vẻ giận lắm, không thèm để ý tới hắn luôn.
Minh Tu Nghệ cũng không bị doạ chạy, vẫn lễ phép gõ cửa, nói: "Đồ nhi vào được không ạ?"
Trong phòng truyền đến tiếng rầm rì của Cung Ngô Đồng, hình như là đang cự tuyệt.
Minh Tu Nghệ biết Cung Ngô Đồng khó dỗ vô cùng, không được cho phép thì cũng nghe lời đứng ở cửa ra vào, ngoan như một cây cột.
Đại khái là Cung Ngô Đồng uống say rồi, say bí tỉ mà ở bên trong nói mấy câu mê sảng, sau đó không biết y làm gì mà lỗ tai Minh Tu Nghệ nghe thấy tiếng cơ thể nện xuống đất thật mạnh, Cung Ngô Đồng hít sâu một hơi.
Minh Tu Nghệ khẽ giật mình, cũng mặc kệ Cung Ngô Đồng có cho phép mình vào hay không nữa, lấy nón có rèm xuống, trực tiếp đẩy cửa đi vào.
"Sư tôn..."
Vén lớp lụa trắng đi vào phòng trong, Minh Tu Nghệ nhìn quanh một vòng, quả nhiên nhìn thấy Cung Ngô Đồng đang nằm dưới đất, tóc mực áo trắng rơi vãi dưới sàn.
Vò rượu bên cạnh ngã lệch sang một bên, đang chậm rãi chảy ra dòng rượu tinh khiết thơm nồng.
Minh Tu Nghệ nhanh chóng tiến lên, nâng Cung Ngô Đồng toàn thân xụi lơ dưới mặt đất dậy, sau đó lại đỡ vò rượu lên, bất đắc dĩ nói: "Sư tôn, rượu cũng chẳng phải thứ tốt, sau này vẫn nên ít uống cho lành."
Một khi y mất đi ý thức, tơ hồng trên cổ sẽ trực tiếp siết đến khi y không còn thở được nữa, nên dù có uống rượu thì Cung Ngô Đồng cũng sẽ không uống đến hoàn toàn say xỉn, y vẫn còn giữ lại một tia thanh tỉnh, mơ màng nhìn Minh Tu Nghệ một cái, giơ tay muốn đánh hắn.
Minh Tu Nghệ mặc người đánh mắng, thấy tay Cung Ngô Đồng sắp vung lên mặt mình tới nơi cũng không hề tránh né, tùy ý sư tôn phát tiết.
Chuyện xuất ngoại rèn luyện một năm Minh Tu Nghệ cũng thân bất do kỷ, trưởng lão dẫn họ đi vô cùng nghiêm khắc, đề phòng bọn họ lười biếng, cũng vì không để vị sư tôn nào may mắn đến cứu giúp nên sau khi xuống núi lập tức cấm tuyệt không cho họ liên hệ với ngoại giới, phải tự coi mình là một tán tu không môn không phái, mọi sự đều dựa vào chính bản thân.
Tay Cung Ngô Đồng đã vung tới nơi rồi, nhưng lúc chạm vào mặt Minh Tu Nghệ thì vẫn không nhẫn tâm nổi, trực tiếp thu hết lực đạo chẳng còn xíu xiu nào, năm ngón tay gần như là dán lên mặt Minh Tu Nghệ nhẹ nhàng mơn trớn.
Vốn dĩ Minh Tu Nghệ đã sẵn sàng bị đánh, nhưng lại chợt bị mơn trớn khiến hắn có hơi ngơ ngác mà rũ mắt nhìn Cung Ngô Đồng.
"Đồ khốn." Tay Cung Ngô Đồng bỗng chốc rũ xuống, nhỏ giọng nói thầm, "Nương tay, đợi ta tỉnh rượu sẽ tính sổ lại với ngươi."
Minh Tu Nghệ lập tức có hơi dở khóc dở cười, hắn dìu tay Cung Ngô Đồng, nói: "Con đỡ sư tôn về giường."
"Đỡ cái gì mà đỡ?" Cung Ngô Đồng nhướng mày, lười biếng nhìn hắn, dù không cần mị thuật thì khuôn mặt này của y vẫn có thể quyến rũ hồn phách của người khác, "Ngươi không biết học người ta... Bế sư tôn lên giường à?"
Minh Tu Nghệ vừa nghe Cung Ngô Đồng mập mờ nói là biết ngay "người ta" nhất định đã xuất hiện trong thoại bản mà y đọc dạo gần đây, hết cách nói: "Dạ."
Hắn nói mạo phạm, lúc này mới ôm thân thể mềm mại của Cung Ngô Đồng lên từ dưới mặt đất, nhanh chóng đặt xuống giường.
Cung Ngô Đồng còn chưa cảm nhận được niềm vui khi được đồ đệ bế thì đã bị đặt xuống giường, y tức tối trừng Minh Tu Nghệ một cái, kéo chăn nằm nhắm mắt dưỡng thần.
Minh Tu Nghệ muốn nói lại thôi.
Ngoài cửa sổ, Tuy Tương Phùng khom lưng như mèo ghé sát vào song cửa sổ, giơ tay liếm một phát lên đầu ngón tay rồi chọc thủng giấy cửa sổ thành một cái lỗ nhỏ, híp mắt nhìn vào trong.
Chẳng biết Việt Ký Vọng đến từ lúc nào, nhỏ giọng chọt chọt Tuy Tương Phùng.
"Ê."
Tuy Tương Phùng quay đầu lại nhìn hắn: "Huynh về rồi."
Việt Ký Vọng nhỏ giọng nói: "Sư tôn hết giận chưa?"
"Chưa đâu."
Việt Ký Vọng "Ò" một tiếng, không dám đi vào, cũng ghé sát song cửa sổ nhìn vào trong.
Cung Ngô Đồng dù có nhắm mắt cũng biết Minh Tu Nghệ có lời muốn nói, tức giận nói: "Có chuyện thì nói, đừng có ậm ờ, ngươi rèn luyện một năm ra được con chó trong bụng rồi à, học cái tật xấu do dự không quyết đoán ở đâu ra đấy?"
Minh Tu Nghệ nghẹn một phát mới ấm giọng nói: "Sư tôn, con đã là Nguyên Anh đại viên mãn rồi ạ."
Cung Ngô Đồng nhẹ nhàng mở mắt, sâu xa nói: "Ồ, thật là lợi hại ghê đồ nhi, có muốn sư tôn ban thưởng hồ lô ngào đường cho ngươi gặm không? Nguyên Anh đại viên mãn thì sao, có tin ta đánh ngươi đến nhân sinh viên mãn mỉm cười nơi cửu tuyền không?"
Minh Tu Nghệ: "……"
Minh Tu Nghệ đã nhận ra Cung Ngô Đồng rất hờn dỗi chuyện hắn đi một năm mà không có tin tức, cái miệng không chịu buông tha cho ai, hắn bị chửi quen rồi, cũng không nổi giận, khẽ cười một tiếng, nói: "Bốn năm trước sư tôn từng đồng ý với con, nếu con lên tới Nguyên Anh đại viên mãn thì có thể... Sử dụng tu vi để giúp người..."
Hắn còn chưa dứt lời, Cung Ngô Đồng từ trong men say đã nghĩ tới lời hứa y dùng để dỗ con nít vào bốn năm trước.
"Ồ." Cung Ngô Đồng hơi ngồi thẳng dậy, nhìn khuôn mặt khôi ngô của Minh Tu Nghệ, dùng một ngữ điệu mập mờ đến tột cùng dịu dàng mở miệng.
"Cuối cùng con cũng muốn ngủ với sư tôn rồi?"
Minh Tu Nghệ: "……"
Việt Ký Vọng và Tuy Tương Phùng: "!!!"