• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Lúc Việt Ký Vọng và Tuy Tương Phùng mang một đống hoa hoè trở về, Cung Ngô Đồng đang soi thủy kính để cài hoa quỳnh, nghe tiếng bước chân lộc cộc cũng không ngẩng đầu lên, chỉ lười biếng nói: "Về rồi à."

Việt Ký Vọng đặt một vài nhành hoa trân quý dưới mặt đất, đưa mắt nhìn nhìn: "Sư tôn, Minh Tu Nghệ đâu?"

Nếu là thường ngày, Việt Ký Vọng căn bản sẽ không quan tâm Minh Tu Nghệ đi đâu.

"Bị nhị sư thúc của con gọi đi chỉ điểm kiếm chiêu rồi." Nói đến đây Cung Ngô Đồng lại thở dài, cũng không biết tiểu đồ nhi ngốc nghếch sẽ bị tên điên Vân Lâm Cảnh kia tra tấn thành cái dạng gì.

Việt Ký Vọng khiếp sợ: "Nhị sư thúc chỉ điểm kiếm chiêu?!"

Cung Ngô Đồng nhướng mày nhìn hắn, mới có một hôm mà đã bắt đầu lo lắng cho Minh Tu Nghệ như thế rồi? Xem ra ngày y không có ở đây, ba đồ nhi của y ở chung thật ra không tệ.

Ai ngờ Việt Ký Vọng và Tuy Tương Phùng lại đầy mặt ghen ghét ngưỡng mộ, trăm miệng một lời mà thấp giọng mắng: "Mạng chó của Minh Tu Nghệ tốt thật."

Cung Ngô Đồng: "???"

Hai đồ nhi cắn muốn nát hàm răng, nhìn trông thật sự thống hận lạ thường.

Cung Ngô Đồng trầm mặc, không biết kiểu gì mà tính hiếu thắng đột nhiên trỗi dậy, y chống cằm nằm nghiêng trên bồ đoàn, áo ngoài lỏng lẻo trễ xuống khuỷu tay: "Không phải là mấy cái kiếm chiêu thôi sao, nếu các con muốn học thì sư tôn có thể dạy tốt hơn nhiều."

Việt Ký Vọng lại bắt đầu vui vẻ: "Tất nhiên là muốn ạ!"

Tuy Tương Phùng cũng gật đầu theo: "Dạ dạ! Đồ nhi cũng thế ạ!"

Cung Ngô Đồng nở nụ cười: "Tương Phùng con ngay cả kiếm cũng cầm không xong, không thích hợp luyện kiếm."

Tuy Tương Phùng thân hình gầy yếu, căn cốt kinh mạch cũng không rộng, dù có dồn hết sức lực cũng không thể tu kiếm đạo.

Ngay cả tiết luyện đan hôm qua, trưởng lão cũng từng khuyên hắn theo học luyện đan, nhưng Tuy Tương Phùng chỉ muốn đi theo bước chân của sư tôn, giống với Việt Ký Vọng muốn lấy quạt làm pháp khí ban đầu, nghiêm mặt nói: "Ta muốn nhập kiếm đạo theo sư tôn!"

Trưởng lão đầy mặt "Đứa nhỏ này, có lẽ là đồ ngốc".

Sau đó Việt Ký Vọng cũng nói hắn không thích hợp học kiếm, bây giờ Cung Ngô Đồng cũng nói vậy.

Tuy Tương Phùng có hơi ảm đạm, hắn lúng ta lúng túng nói: "Con sẽ cố gắng."

"Cố gắng cái gì?" Cung Ngô Đồng nói, "Không có thiên phú thì cố gắng bao nhiêu cũng như không —— từ hôm nay trở đi, con đi theo sư tôn học luyện đan."



Tuy Tương Phùng vốn đang buồn bã đến muốn bật khóc, đột nhiên nghe được câu cuối cùng, hắn ngơ ngác ngẩng đầu.

"Đi theo... Sư tôn học?"

Cung Ngô Đồng gật đầu, nhìn về phía ngọc bài lò dược in trên cánh cửa bên cạnh: "Đây là phòng luyện đan của sư tôn, mấy ngày nữa cỏ phùng xuân mọc, ta còn muốn khai lò luyện phùng xuân linh đan."

Việt Ký Vọng cùng Tuy Tương Phùng ai nấy cũng ngạc nhiên nhìn y.

"Sư tôn... Còn luyện đan nữa ạ?"

Minh Đăng đang mang các loại hoa lan hoa quỳnh đến trồng ở vườn hoa, Cung Ngô Đồng thuận miệng nói: "Cây lan không nên trồng ở đó, xuân ý lồng lộng không ngừng, cây sẽ bị mục nát."

Minh Đăng thay đổi vị trí, Cung Ngô Đồng gật đầu tỏ vẻ có thể.

Y quay đầu lại, khiêm tốn nói: "Biết chút da lông."

Việt Ký Vọng rất quen thuộc cái biểu cảm này của Cung Ngô Đồng —— hôm qua khi sư tôn hắn tự nói kiếm thuật của bản thân mình "Trời sinh ngu dốt", ngữ điệu và biểu cảm giống y chang hiện giờ.

Tuy Tương Phùng ở Ma tộc đã lâu, cũng biết chút ít về thuật luyện đan.

Phùng xuân linh đan đúng là linh đan thiên phẩm, có thể làm người chết sống lại, ngay cả khi ra giá trên trời ở chợ đen Liên Hoạ Đạo thì cũng chẳng ai bán, lúc này lại bị Cung Ngô Đồng nói ra bằng ngữ khí nhẹ nhàng như thế...

Xem ra "Biết chút da lông" và "Trời sinh ngu dốt" của Cung Ngô Đồng hoàn toàn khác với suy nghĩ của chúng.

Sau khi Tuy Tương Phùng hoàn hồn, cặp mắt gần như phát sáng, hắn lập tức ném thanh kiếm giắt trên eo đi, không bao giờ cố chấp luyện kiếm nữa.

"Được được được!" Hắn thật sự rất vui, "Con học luyện đan."

Cung Ngô Đồng hài lòng mà sờ sờ đầu hắn.

Bây giờ chỉ cần ngọc giản của Túng Hiềm Minh được đưa đến đây, là y có thể định sẵn con đường tu đạo của ba đồ nhi rồi.

Dạy Việt Ký Vọng một vài kiếm chiêu, lại lấy sổ luyện đan chép tay của mình cho Tuy Tương Phùng, trời đã sẩm tối.

Cung Ngô Đồng dỗ dành hai tên nhóc phấn khởi không thôi vẫn còn muốn học tập đi nghỉ ngơi, cởi áo ngoài ra, ra ngoài sân nghịch hoa mới trồng.

Mỗi đoá hoa cọng cỏ đều có một tia xuân ý xanh lá quẩn quanh bên mình, tựa như đom đóm lập loè rọi chiếu, ân cần săn sóc nụ hoa mềm mại.

Cung Ngô Đồng vô cùng kiên nhẫn trong việc chăm sóc hoa cỏ, một mình vừa hát vừa hí hoáy dọn dẹp tới tận nửa đêm, cuối cùng cũng trang hoàng cho tiểu viện tử đẹp đẽ hơn đôi chút, ít nhất là không còn trơ trọi như lúc trước.

Minh Đăng hoá thành đèn cung đình lơ lửng bên cạnh y, xuân ý chiếu vào mái tóc đen như mực rũ xuống mặt đất, khiến y nổi bật trong đêm tối như yêu quái câu dẫn hồn phách.

Minh Tu Nghệ cả người mỏi mệt mà chống kiếm quay về Hồng Trần Uyển, đập vào mắt chính là cảnh tượng như tranh vẽ này.

Hắn đè nhẹ hô hấp theo bản năng, nhưng vẫn bị Cung Ngô Đồng phát hiện.

Hai ngón tay của Cung Ngô Đồng ôm lấy rễ của một đoá hoa quỳnh, ngẩng đầu nhìn hắn.

Đúng lúc này, hoa quỳnh trong tay y vừa lúc bung xoè, toả ra hương thơm thấm tận ruột gan.

Minh Tu Nghệ phảng phất như chìm đắm trong hương quỳnh, cuối cùng cũng không kiềm được cảm giác hao hết linh lực trong kinh mạch, hắn bủn rủn, lảo đảo quỳ xuống mặt đất.

Cung Ngô Đồng nhịn không được mà buồn bực bật cười: "Về thì về, sao phải hành đại lễ thế này? Đầu gối không đau à?"

Minh Tu Nghệ thẹn thùng mà chống kiếm lung lay đứng dậy.

Không biết có phải do hắn ảo giác hay không, nhưng hắn cảm thấy dường như ban đêm Cung Ngô Đồng dịu dàng vô cùng.



Cung Ngô Đồng biết lúc chỉ điểm Vân Lâm Cảnh sẽ không hề mềm mỏng, chỉ là bắt gặp đôi mắt sáng lấp lánh mà có thần của Minh Tu Nghệ, cũng không có lấy một phần mệt mỏi phiền chán, nhìn qua có vẻ là được lợi rất nhiều từ đó.

"Thiên phú quả nhiên không tồi." Cung Ngô Đồng gật đầu, "Xem ra ta không cần lo lắng cho hội Xiển Đạo năm năm sau."

Minh Tu Nghệ hơi sửng sốt: "Hội Xiển Đạo?"

Cung Ngô Đồng: "Đúng vậy, ta đã giao hẹn với nghĩa huynh của con, năm năm sau con sẽ một mình một kiếm đánh bại Sở Dự, quanh minh chính đại đoạt lại đảo Minh Hạp."

Minh Tu Nghệ: "..."

Minh Tu Nghệ dở khóc dở cười.

Nói cũng lạ, trước kia chỉ cần nhắc tới tên Sở Dự, hận thù sẽ chất đầy trong lòng Minh Tu Nghệ, hận không thể quay về đảo Minh Hạp một kiếm chấm dứt hắn; nhưng từ trận khóc lớn hôm nay, dường như đã đem tất cả oán hận hoá thành nước mắt chảy ra ngoài, dù có nghe thấy tên Sở Dự, trong lòng căn bản cũng chẳng hề nổi lên gợn sóng quá lớn.

Biết Cung Ngô Đồng là vì muốn tốt cho mình, Minh Tu Nghệ nén cười nói: "Nhưng Sở Dự đã là Nguyên Anh đại viên mãn, đồ nhi chỉ vừa mới kết đan."

"Thời gian năm năm, con nhất định có thể vượt qua hắn." Cung Ngô Đồng vô cùng tin tưởng hắn, "Mau về nghỉ ngơi đi, ngày mai tu luyện cho tốt."

Minh Tu Nghệ bật cười, hắn quá mệt mỏi, cũng không nhiều lời, gật đầu hành lễ, khập khiễng trở về.

Cung Ngô Đồng nhìn hắn về phòng, thẳng đến khi đèn phòng tắt mới thu hồi tầm mắt.

Y rũ mắt nhìn hoa quỳnh trước mặt, hồi lâu sau mới khẽ cười, cảm khái nói: "Tốt thật."

Một con khổng tước giương cánh bay đến, đặt chân lên vai y, nhẹ nhàng dựa gần cọ cọ mặt y.

Cung Ngô Đồng kéo cổ nó một cái, đang định đứng dậy từ giữa bụi hoa, nhưng không biết có phải do ngồi xổm lâu quá hay không, mà vừa mới đứng dậy thì đột nhiên trước mắt đầu óc quay cuồng, bên tai như văng vẳng tiếng chiêng trống đùng đùng nặng nề.

Cung Ngô Đồng đột nhiên trợn to đôi mắt tan rã, còn chưa kịp làm gì thì ý thức bất chợt rơi xuống vũng bùn.

Xuân ý trong nội viện ầm ầm nổ tung, Minh Đăng sợ hãi hô: "Tiểu Thánh tôn!"

Khổng tước bên cạnh bỗng nhiên hí vang một tiếng.

Đôi mắt vô thần của Cung Ngô Đồng chòng chọc nhìn hư không, tơ hồng trên cổ đột nhiên như được sống lại mà quấn chặt cần cổ thon dài của y, chỉ trong chớp mắt đã siết ra từng vệt máu đỏ tươi.

Một nửa ma cốt bỗng chốc bừng tỉnh, liều mạng phát tán ma tức như sương mù tím ra ngoài.

Tơ hồng trên cổ siết Cung Ngô Đồng đến ngừng hô hấp, cả người cũng tức khắc tỉnh lại từ trong hôn mê, che miệng nôn ra một búng máu.

Trong chớp mắt y khôi phục ý thức, tơ hồng lập tức buông lỏng, nhìn kỹ có thể thấy vô số sương máu toát ra từ vết thương trên cổ Cung Ngô Đồng, rất nhanh đã tiêu tán.

Cung Ngô Đồng đột nhiên thở hổn hển một hơi, sắc mặt y trắng bệch như tờ giấy, không biết từ khi nào mà đầy mặt nước mắt.

Y giãy giụa nhét tay áo vào trong miệng cắn chặt, phát ra âm thanh kiềm nén trong cổ họng đau nhức, tay che vai trái, đau đến cả người run rẩy kịch liệt, hơn nửa ngày sau mới dừng lại.

Minh Đăng căn bản không biết làm gì, luống cuống tay chân mà đỡ y: "Tiểu Thánh tôn..."

Cung Ngô Đồng như đã quen, y thở gấp một hồi lâu, mới run run cổ tay hất bàn tay muốn đỡ mình của Minh Đăng.

Khuôn mặt y đầy vẻ ốm yếu mỏi mệt, nhưng ánh mắt lại cực kỳ nghiêm nghị lạnh lùng, mắt chớp cũng không chớp mà đâm kiếm ý trên bích tiêu vào kinh mạch của mình, như thể không hề biết đau, lạnh lùng quát lớn: "An phận chút."

Lời còn chưa dứt, ma tức đang sôi trào trong người y đột nhiên an tĩnh, chậm rãi rơi vào giấc ngủ đông trong linh cốt.

Cung Ngô Đồng trấn áp ma cốt tạo phản của mình xong, lạnh mặt rút kiếm ý ra, tùy tiện chùi đi vết máu trên khoé môi, trong mắt toàn là lệ khí.



Nước mắt trên mặt đã khô, y nhìn bàn tay run rẩy không ngừng được, đột nhiên nói: "Bình thường một viên phùng xuân linh đan có thể chống đỡ được một tháng."

Bây giờ ba ngày đã không nổi.

Minh Đăng sững sờ.

Cung Ngô Đồng nhìn bông hoa quỳnh bị y vô tình đè nát, nghĩ thầm: "Nên đổi thuốc."

Một con khổng tước vút bay giữa bầu trời đen kịt, mang theo xuân ý quanh mình xẹt qua những bụi hoa đang còn vương sương sớm.

***

Sáng sớm hôm sau, Minh Tu Nghệ cả người đau nhức mà đứng dậy rửa mặt, cố ý gọi Việt Ký Vọng luôn đến trễ rời giường, ba người cùng đi đến học phủ Thiên Nhận.

Cung Ngô Đồng vì tối qua phát tác linh cốt, nên trên mặt toàn vẻ bệnh tật, nhưng tinh thần y lại rất tốt, hiếm khi có dịp không đến học phủ kiếm chuyện với các đệ tử khác, trái lại còn đến Linh Hủy cốc lấy một đống hoa cỏ mới lạ về trang hoàng cho tiểu viện tử của y tiếp.

Loay hoay cả ngày, sân vườn bị phá hủy đến mất đi bộ dáng ban đầu cuối cùng cũng khôi phục sức sống bừng bừng như xưa.

Cung Ngô Đồng ngắm hoàng hôn, mỹ mãn uống rượu, như thể thống khổ hôm qua chỉ là một cơn ác mộng.

Y vui vui vẻ vẻ, đang định vào tiểu thế giới nghe Sương Hạ Khách kể chuyện, bên ngoài đột nhiên truyền đến tiếng bước chân dồn dập, một thiếu niên mặc đồng phục đệ tử của Cửu Phương tông mặt đầy kinh hoảng chạy tới.

Do Cung Ngô Đồng hay tùy tiện làm bậy, nên có rất ít đệ tử đến Hồng Trần Uyển, xem ra ắt là chuyện lớn.


Cung Ngô Đồng vung tay ngăn thiếu niên đang định hành lễ: "Ai đã xảy ra chuyện?"


Đệ tử kia thở hồng hộc: "Hôm nay sau khi tan học, sư đệ... Ba tiểu sư đệ ở diễn võ trường... Đả, khụ khụ khụ, đả thương mấy đệ tử khác, bây giờ chưởng viện muốn ngài qua đó một chuyến."


Cung Ngô Đồng: "..."


※※※※※※※※※※※※※※※※※※※※


Đánh nhau bị gọi phụ huynh.


Sư tôn vui mừng: Đồ nhi của ta bắt đầu gây hại cho tam giới rồi à?


Editor: mình sẽ sửa hoa trẩu trong mắt bé thụ thành hoa ngô đồng nhé, nhưng mà chưa có thời gian nên mình không rà lại từ đầu được nên chắc sẽ sót vài chỗ, mong mng thông cảm

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK