Bị Cung Ngô Đồng nói xa nói gần hắt cho một chậu nước lạnh, dọc đường trở về Cửu Phương tông, Minh Tu Nghệ vẫn luôn rầu rĩ không vui.
Tuy Cung Ngô Đồng vô tư là thế đấy, nhưng dáng vẻ hồn bay phách lạc này của Minh Tu Nghệ quá mức rõ ràng, khiến y không thể không chú ý.
"Nghĩ ngợi lung tung gì đó nhóc con?" Cung Ngô Đồng nghĩ thầm, "Trước nay ta chỉ biết chửi người khác thôi, dỗ khó như lên trời á, đã được học bao giờ đâu."
Bảo Cung Ngô Đồng dỗ người khác vui vẻ còn mộng tưởng hão huyền hơn Minh Tu Nghệ nhập Hoá Thần kỳ trong vòng 5 năm.
Hai người đi bộ một đường về Hồng Trần Uyển Cửu Phương tông, Minh Tu Nghệ vẫn rũ mắt, bộ dáng đáng thương như bé cún con bị xối nước.
Cung Ngô Đồng không thể nhìn hắn như vậy nhưng y cũng không dỗ dành, tự nhủ trong lòng: "Lớn tướng rồi mà còn đòi dỗ? Ta không có nuông chiều tật xấu của con đâu."
Y dẫn người về Hồng Trần Uyển, về tìm vò rượu, không tim không phổi mà còn muốn ra ngoài chơi.
Hai người chậm trễ trên đường nửa ngày, lúc này đã là buổi trưa, sau khi Minh Tu Nghệ trở về lập tức ôm một chồng sách, cúi đầu đi ra ngoài.
Cung Ngô Đồng đảo mắt một cái, chẳng hiểu tại sao lại hơi sững sờ, rượu trong miệng có mùi vị như thế nào cũng không phân biệt được.
Thật ra y biết tại sao Minh Tu Nghệ vẫn luôn tuân theo quy củ lại đột nhiên bùng phát lý tưởng hào hùng muốn nhập Hoá Thần kỳ trong 5 năm, nhất định là hắn đã nghe Ôn Xuân Vũ nói chuyện nên muốn tăng tiến tu vi để cứu mình, nhưng Cung Ngô Đồng tự lập từ nhỏ đến lớn đã quen, ngay cả Cung Xác còn không nhúng tay vào chuyện của y được, nói chi là đồ đệ thấp vai vế hơn y.
Y nhìn Minh Tu Nghệ thất thần rời khỏi Hồng Trần Uyển, do dự một hồi vẫn không nhịn được, nói: "Tu Nghệ."
Bước chân Minh Tu Nghệ tạm ngừng, mơ màng quay đầu lại nhìn y.
Cung Ngô Đồng đối mặt với biểu cảm của Minh Tu Nghệ, lập tức nghẹn ứ, lời dạy "Tu hành khó khăn, nhớ rằng không được liều lĩnh" đã chuẩn bị sẵn không biết tại sao lại đột nhiên không thể nói ra.
Minh Tu Nghệ hơi nghiêng đầu, trên mặt ngỡ ngàng, dường như đang đợi sư tôn phân phó.
Cung Ngô Đồng sửng sốt một hồi lâu, đột nhiên trong lòng hiện lên hai chữ.
Thôi được.
Hai chữ này tựa như đã thẳng tắp phá vỡ bức tường cao sừng sững mà Cung Ngô Đồng dựng nên với thế giới bên ngoài suốt bao năm qua, y không thể chống lại sự thuần túy không cần báo đáp tình cảm của Minh Tu Nghệ, lần đầu tiên trong đời xuống nước thoả hiệp với người khác.
Cung Ngô Đồng lặng yên không tiếng động hít sâu một hơi, vẫn duy trì hình tượng sói già vẫy đuôi như hàng ngày, thản nhiên nói: "Nhập Hoá Thần kỳ trong vòng 5 năm tuy nghe hơi giống kẻ điên mơ mộng, nhưng nếu con chịu chăm chỉ một chút, cũng không, không phải là không thể."
Ánh mắt vẫn luôn ảm đạm của Minh Tu Nghệ bỗng chốc sáng ngời: "Sư tôn, có thật không ạ?"
"Thật cái quỷ." Cung Ngô Đồng nghĩ thầm, "Hù con đó."
Nhưng loại chuyện ma quỷ này không phải thứ mà người làm sư tôn có thể nói thẳng, Cung Ngô Đồng buồn bã nói: "Con cứ làm từng bước một, nếu có cái gì không hiểu thì đến tìm ta."
Cuối cùng, y lại bổ sung thêm một câu: "Sáng tối gì cũng được."
Minh Tu Nghệ căn bản không hiểu ý sư tôn, vội vàng gật đầu: "Dạ!"
Dứt lời, thiếu niên hăng hái, lập tức muốn đến học phủ nghiêm túc tu hành.
Đúng lúc này, Cung Ngô Đồng đột nhiên nhớ tới một vấn đề.
"Khoan đã, Tu Nghệ."
Minh Tu Nghệ: "Sư tôn có gì phân phó ạ?"
Cung Ngô Đồng nhìn thần sắc rất đỗi nghiêm túc của hắn, vừa rồi là lần đầu tiên y thoả hiệp với người khác, nhưng bây giờ mới là lần đầu tiên y xấu hổ và chột dạ đến thế.
Minh Tu Nghệ không rõ nguyên do: "Sư tôn?"
Cung Ngô Đồng ra vẻ trấn định: "Ò, không có gì đâu, đi đi."
Minh Tu Nghệ cũng không nói nhiều, ôm một chồng sách, vui vẻ đi đến học phủ.
Vừa khéo hiện tại là thời gian nghỉ ngơi của học phủ Thiên Nhận, Minh Tu Nghệ mắt nhìn thẳng đến trước Huyền trai, mở cửa ra, học đường bấy giờ còn đang ầm ầm nháy mắt an tĩnh trở lại, ánh mắt của mọi người đều đặt trên người Minh Tu Nghệ, khuôn mặt bày tỏ sự không thể tin được cùng... Không khỏi kính sợ.
Minh Tu Nghệ có phần nghi hoặc nhưng cũng không nghĩ nhiều, giẫm lên mặt đất tĩnh lặng đi đến chỗ ngồi của mình, phát hiện trên bàn được đặt một chiếc đàn cầm và một quyển phổ nhạc, thầm đoán tiết tiếp theo hẳn là tiết âm luật.
Tiết âm luật cũng không phải một tiết bồi dưỡng tình cảm sâu đậm, mà là học cách làm thế nào để rót linh lực vào nhạc cụ, lợi dụng âm luật để đả thương người khác.
Đây là một công việc vô cùng tinh tế, hơi không cẩn thận thì ma âm vào tai là nhẹ, linh lực phản phệ mới là điểm chết người, dù là học phủ Thiên Nhận thì mỗi tháng khó khăn lắm cũng chỉ có một tiết âm luật mà thôi.
Còn chưa tới giờ học, các đệ tử Huyền trai ôm cầm, coi tiếng đàn phát ra như một vũ khí chết người, cười hì hì so nhau ai đàn khó nghe hơn, ầm ĩ còn hơn chợ bán thức ăn ngoài phố.
Chỉ là sau khi Minh Tu Nghệ đến, mọi người ngay cả đàn cũng không đánh nữa, tất cả đều lén lút nhìn hắn, tốp năm tốp ba nhỏ giọng xì xào bàn tán.
Minh Tu Nghệ vốn cũng không hoà hợp với tập thể, thấy thế cũng không cảm thấy có gì kỳ quái, chỉ cho rằng họ đang thảo luận về chuyện mình xin nghỉ mấy ngày.
Đúng lúc này, Việt Ký Vọng đột nhiên lẻn sang từ bên cạnh, ngồi chồm hỗm trên chỗ của Cung Ngô Đồng, thần sắc kỳ quái nhìn hắn: "Mấy hôm nay đệ làm gì đó?"
Minh Tu Nghệ đang xem cầm phổ, nghe vậy thì sững sờ, nghi ngờ nói: "Sư tôn dẫn đệ ra ngoài một chuyến."
Việt Ký Vọng đầy mặt không tin: "Không thể nào, đệ không muốn quét bậc thang thì cứ nói thẳng, không cần tìm lý do như vậy đâu."
"Tìm lý do gì cơ?" Cuối cùng Minh Tu Nghệ cũng phát giác mọi chuyện có hơi sai sai, "Sư tôn không xin nghỉ giùm đệ sao?"
Việt Ký Vọng cho hắn một ánh mắt, trên mặt viết hàng chữ: "Đệ nói xem?"
Minh Tu Nghệ: "……"
Ngọc giản trong tay Minh Tu Nghệ rơi xuống bàn sách một cái cạch, hắn ngơ ngác cả buổi, cuối cùng cũng biết hồi nãy Cung Ngô Đồng ngăn mình lại để nói cái gì, cuối cùng cũng hiểu nguyên do vì đâu lại xuất hiện sự chột dạ khó tìm trên mặt y.
Học phủ Thiên Nhận khó vào dễ ra, vô duyên vô cớ trốn học hai ba ngày, bất kỳ một trưởng lão nào cũng có thể đuổi cổ hắn.
Minh Tu Nghệ mặt mũi trắng bệch.
Việt Ký Vọng vừa thấy vẻ mặt này của hắn, lúc này mới ý thức được có khả năng Minh Tu Nghệ thật sự được Cung Ngô Đồng dẫn ra ngoài chơi, chỉ là cái vị sư tôn không đáng tin cậy ấy đại khái là chơi vui quá nên không xin nghỉ giúp đệ tử.
Việt Ký Vọng có phần đồng tình mà nhìn hắn: "Tiết sau là tiết âm luật, nghe nói tính tình của trưởng lão có hơi kỳ quái, đệ... Đệ tự cầu phúc đi nhé."
Nói xong, hắn ta lập tức rời đi.
Minh Tu Nghệ ngồi tại chỗ ngẩn ngơ nhìn chiếc trường cầm và quyển cầm phổ trên bàn, có hơi không biết nên như thế nào mới phải.
Sáng nay hắn mới lập mục tiêu đột phá Hoá Thần kỳ, chẳng lẽ mới có một buổi chiều mà đã bị học phủ Thiên Nhận trục xuất rồi sao?
Sau khi tiếng chuông vang lên, mọi người cùng chờ trưởng lão âm luật đi đến.
Chỉ là sau khi đợi một hồi lâu nhưng trưởng lão vẫn chưa tới, ngược lại có một bóng dáng quen thuộc cầm ngọc tiêu đang đi bộ đến đây.
Minh Tu Nghệ mơ hồ nhận ra tiếng bước chân đó có phần quen thuộc, hơi ngẩng đầu lên, lập tức trông thấy Cung Ngô Đồng đã đổi sang một bộ điệp bào màu tím phô trương, ngân nga hát nhấc chân vào học đường, sau đó thản nhiên đi đến bàn dạy học của trưởng lão.
Mọi người đột nhiên có dự cảm không lành.
Chỉ thấy Cung Ngô Đồng tiện tay đặt ngọc tiêu sang một bên, dưới cái nhìn chăm chú của các đệ tự đang trợn mắt há mồm, vén áo ngồi xuống.
Mọi người: "……"