Chỉ mới quay người nôn ọe vì khó ăn một chút mà khung cảnh thay đổi làm Liên Nhi ngu người. Lâm Vương Minh và Lâm Hà Kính đứng không ngừng tra hỏi như tù tội.
"Liên Nhi, em có làm sao không? Không khỏe chỗ nào ư?"
"Liên Nhi, có phải thức ăn có vấn đề?
Sao cháu lại nôn thế kia?"....
"Cháu..."
Cô gái nhỏ mở to mắt cáo, bác sĩ vẫn đang tận tâm kiểm tra cho cô. Nhìn những ánh mắt phức tạp cứ hướng vào mình, Liên Nhi càng thêm khó hiểu, cố điều chỉnh lại tâm trí, bình tĩnh đáp.
"Cháu không sao cả...
Mọi người...bị làm sao thế?"
Giọng ngắc ngứ, câu hỏi còn chưa có câu trả lời thì bác sĩ khám cho cô đột nhiên lên tiếng.
"Thưa ông chủ, thiếu gia, đại thiếu phu nhân không sao hết ạ!"
"Không sao? Không sao sao người đang ăn lại tự nhiên nôn ói chứ?"
Bác sĩ còn chưa trình bày xong đã bị người đàn ông nóng ruột cướp lời, hắn thấy Liên Nhi nôn đến mặt cắt không còn giọt máu mà không khỏi nghi ngờ.
"Có phải cô ấy bị bệnh không?"
Biểu tình trên khuôn mặt sốt sắng, hắn ngồi xuống ngay cạnh cô gái nhỏ, đăm đăm ánh nhìn xáo trộn vào thân thể bé nhỏ.
Thái độ lo sốt vó cho Liên Nhi chân thật đến mức làm Lâm Hà Kính nảy sinh ngờ vực.
Ông thừa biết chuyện hôn nhân của Lâm Vương Minh, bình thường vẫn nghĩ hắn vì muốn lấy lòng ông nên mới diễn thành người chồng tốt. Không nghĩ đến hiện giờ hắn lo là xuất phát từ cảm xúc trong lòng, làm cho ông cảm thấy hắn dường như đang thay đổi.
Hoài nghi chưa được bao nhiêu giây, bác sĩ đáp lại câu hỏi của người đàn ông khiến ai nấy cũng đi đến bất ngờ.
"Thiếu gia, đại thiếu phu nhân không có bệnh gì cả.
Cơ thể và sức khỏe của cô ấy rất tốt.
Người nôn là vì đã mang thai hai tháng rồi, đây là triệu chứng thai nghén sớm thôi!"
"MANG THAI?"
Người đàn ông hét thất kinh lên một tiếng, hàng chục con mắt kinh ngạc hướng vào người vị bác sĩ kia. Ông không thấy làm lạ với biểu cảm thái quá của họ, điềm nhiên đinh ninh.
"Vâng, đại thiếu phu nhân mang thai rồi!"
Giọng chậm rãi, rồi ông đứng dậy, cử chỉ cung kính dò hỏi cô gái nhỏ cũng đang mang vẻ mặt bàng hoàng.
"Đại thiếu phu nhân, có phải người không để ý đến chu kì kinh nguyệt nên không biết mình mang thai không?"
"Tôi..."
Ý thức hỗn loạn chưa kịp khôi phục, nhất thời không thể phản ứng, chỉ có khóe môi hơi run rẩy câu lên hạnh phúc.
Lâm Vương Minh ngồi cạnh xác thực Liên Nhi mang thai, trong một khắc cảm xúc trong lòng hắn như bùng nổ, cơ mặt căng hết cở, cười hớn hở lên.
"Liên Nhi, em có thai rồi! Em mang thai rồi đấy!"
Người mang thai và người xung quanh không phấn khích quá mức, chỉ có hắn như kẻ điên trốn viện, nhảy cẫng lên, hết lây người Tĩnh Yên lại đến Lâm Hà Kính.
"Mọi người, vợ con có thai rồi!
Cô ấy mang thai rồi!"
Hắn vui đến mức không cần để ý biểu cảm của người khác, chẳng đợi người ta lên tiếng, tự mình tự biên tự diễn.
"Mau, ông quay về kê đơn thuốc bổ thai cho vợ tôi!"
Vị bác sĩ chưa kịp chúc mừng bị hắn đuổi như đuổi tà, làm người không theo kịp hành động của hắn. Vừa dứt câu hắn lại ngồi xuống, chân tay lúng túng muốn chạm vào bụng nhỏ của cô gái, khẩn trương hỏi.
"Liên Nhi, em có khó chịu chỗ nào không?
Em thấy trong người sao rồi?"
"A Minh..."
Tĩnh Yên chứng kiến con trai cuống cuồng, sợ hắn vui quá mức làm cô gái nhỏ khó chịu, vội vàng nhắc nhở hắn.
"A Minh, đừng hỏi dồn dập như thế, để vợ con yên tĩnh một chút chứ!"
Người đàn ông chợt bừng tỉnh, quên mất xung quanh còn có rất nhiều người. Hắn nhanh chóng đứng dậy, không phải để khoe khoang tin mừng, cũng chẳng khiêu khích đứa đứa em trai, mà trực tiếp kết thúc bữa tiệc.
"Ông, cháu xin phép đưa vợ cháu về nhà sớm một chút!"
"À...ừm...con bé đang mang thai nhớ chăm sóc cẩn thận người và cháu của ông đấy!"
Lâm Hà Kính nét mặt ngơ ngác nói, rõ ràng là tin vui, nhưng ở đây chưa ai kịp tung hô thì đứa cháu này đã gấp gáp kết thúc chuyện vui.
Hắn không để người suy nghĩ lâu, thần tốc đưa cô gái nhỏ đi, hắn bòng người cùng Tĩnh Yên trở về, một chút cũng không nán lại. Bởi, hắn lo sợ ánh mắt nguy hiểm của Lâm Tính khi biết chuyện Liên Nhi mang thai, lo người sẽ nghĩ cách hãm hại.
Ở nơi lắm thị phi này không khác gì trong một bộ phim cung đấu, vì tài sản mà có thể không từ thủ đoạn.
Lâm Tính là hạng người như thế nào hắn là người biết rất rõ, từ nhỏ cả hai đều hơn thua nhau về mọi mặt, đều mưu mô không kém cạnh, hãm hại nhau không chút tình nghĩa.
Hiện giờ, vợ của Lâm Tính và Liên Nhi đều mang thai cùng thời điểm, con của ai sinh ra trước sẽ là người thừa hưởng. Đương nhiên, rất khó tránh khỏi nguy hiểm càng cận kề.
Hắn lo cho cái thai trong bụng cô gái nhỏ, cũng lo cho mạng sống của cô. Số tài sản kia...có lẽ hắn không còn ham muốn nữa.
.....
Mấy ngày tiếp theo, Liên Nhi mang thai nên được chăm sóc rất cẩn thận, thái độ của những người trong dinh thự càng lúc càng nhiệt tình.
Hạnh Nhi lúc nào cũng kè kè theo sát đảm bảo an toàn cho cô gái nhỏ, mẹ chồng cũng không làm khó như mọi khi. Cô gái kia cũng không dám có thái độ ghét bỏ với Liên Nhi, mọi thứ đều thay đổi đến chóng mặt.
Liên Nhi đột nhiên nhận sự cưng chiều hết mực trong dinh thự, chưa kể hai ngôi nhà kế bên cũng thường xuyên qua lại. Lâm Hà Kính rất hay cho bác sĩ thăm khám cho cô, còn Lâm Tính, biếu quà cáp sang để thăm dò.
Lâm Vương Minh mỗi lần nhìn thấy đồ của Lâm Tính gửi đến sẽ lập tức vứt đi, Liên Nhi có thắc mắt thì 10 lần hết 8 lần như 1, hắn nói.
"Lâm Tính là kẻ tiểu nhân, từ nhỏ đã được người phụ nữ kia dạy dỗ không từ thủ đoạn lấy lòng để đạt được mục đích của mình.
Những thứ hắn đưa đến đều không an toàn, anh không muốn em và con xảy ra chuyện.
Thà vứt còn hơn ôm họa vào thân!"
Liên Nhi sống với hắn một thời gian cũng hiểu tính cách hắn, không hẳn là người không có tình cảm. Có lẽ, vì hắn thật sự lo cho cô và đứa bé trong bụng nên mới đề phòng, cô cũng nhu thuận theo không dám có ý kiến.
Nửa đêm, cả hai đang ôm nhau say giấc, bên ngoài đột nhiên vang lên tiếng nổ to lớn làm Liên Nhi hoảng hồn giật mình thức dậy.
Tiếng to liên tục phát ra làm cô sợ hãi, nghe như tiếng súng, Lâm Vương Minh cũng nghe, trong lòng thừa biết có chuyện, lập tức bòng cô gái nhỏ đến chỗ tủ quần áo.
"Liên Nhi, em có làm sao không? Không khỏe chỗ nào ư?"
"Liên Nhi, có phải thức ăn có vấn đề?
Sao cháu lại nôn thế kia?"....
"Cháu..."
Cô gái nhỏ mở to mắt cáo, bác sĩ vẫn đang tận tâm kiểm tra cho cô. Nhìn những ánh mắt phức tạp cứ hướng vào mình, Liên Nhi càng thêm khó hiểu, cố điều chỉnh lại tâm trí, bình tĩnh đáp.
"Cháu không sao cả...
Mọi người...bị làm sao thế?"
Giọng ngắc ngứ, câu hỏi còn chưa có câu trả lời thì bác sĩ khám cho cô đột nhiên lên tiếng.
"Thưa ông chủ, thiếu gia, đại thiếu phu nhân không sao hết ạ!"
"Không sao? Không sao sao người đang ăn lại tự nhiên nôn ói chứ?"
Bác sĩ còn chưa trình bày xong đã bị người đàn ông nóng ruột cướp lời, hắn thấy Liên Nhi nôn đến mặt cắt không còn giọt máu mà không khỏi nghi ngờ.
"Có phải cô ấy bị bệnh không?"
Biểu tình trên khuôn mặt sốt sắng, hắn ngồi xuống ngay cạnh cô gái nhỏ, đăm đăm ánh nhìn xáo trộn vào thân thể bé nhỏ.
Thái độ lo sốt vó cho Liên Nhi chân thật đến mức làm Lâm Hà Kính nảy sinh ngờ vực.
Ông thừa biết chuyện hôn nhân của Lâm Vương Minh, bình thường vẫn nghĩ hắn vì muốn lấy lòng ông nên mới diễn thành người chồng tốt. Không nghĩ đến hiện giờ hắn lo là xuất phát từ cảm xúc trong lòng, làm cho ông cảm thấy hắn dường như đang thay đổi.
Hoài nghi chưa được bao nhiêu giây, bác sĩ đáp lại câu hỏi của người đàn ông khiến ai nấy cũng đi đến bất ngờ.
"Thiếu gia, đại thiếu phu nhân không có bệnh gì cả.
Cơ thể và sức khỏe của cô ấy rất tốt.
Người nôn là vì đã mang thai hai tháng rồi, đây là triệu chứng thai nghén sớm thôi!"
"MANG THAI?"
Người đàn ông hét thất kinh lên một tiếng, hàng chục con mắt kinh ngạc hướng vào người vị bác sĩ kia. Ông không thấy làm lạ với biểu cảm thái quá của họ, điềm nhiên đinh ninh.
"Vâng, đại thiếu phu nhân mang thai rồi!"
Giọng chậm rãi, rồi ông đứng dậy, cử chỉ cung kính dò hỏi cô gái nhỏ cũng đang mang vẻ mặt bàng hoàng.
"Đại thiếu phu nhân, có phải người không để ý đến chu kì kinh nguyệt nên không biết mình mang thai không?"
"Tôi..."
Ý thức hỗn loạn chưa kịp khôi phục, nhất thời không thể phản ứng, chỉ có khóe môi hơi run rẩy câu lên hạnh phúc.
Lâm Vương Minh ngồi cạnh xác thực Liên Nhi mang thai, trong một khắc cảm xúc trong lòng hắn như bùng nổ, cơ mặt căng hết cở, cười hớn hở lên.
"Liên Nhi, em có thai rồi! Em mang thai rồi đấy!"
Người mang thai và người xung quanh không phấn khích quá mức, chỉ có hắn như kẻ điên trốn viện, nhảy cẫng lên, hết lây người Tĩnh Yên lại đến Lâm Hà Kính.
"Mọi người, vợ con có thai rồi!
Cô ấy mang thai rồi!"
Hắn vui đến mức không cần để ý biểu cảm của người khác, chẳng đợi người ta lên tiếng, tự mình tự biên tự diễn.
"Mau, ông quay về kê đơn thuốc bổ thai cho vợ tôi!"
Vị bác sĩ chưa kịp chúc mừng bị hắn đuổi như đuổi tà, làm người không theo kịp hành động của hắn. Vừa dứt câu hắn lại ngồi xuống, chân tay lúng túng muốn chạm vào bụng nhỏ của cô gái, khẩn trương hỏi.
"Liên Nhi, em có khó chịu chỗ nào không?
Em thấy trong người sao rồi?"
"A Minh..."
Tĩnh Yên chứng kiến con trai cuống cuồng, sợ hắn vui quá mức làm cô gái nhỏ khó chịu, vội vàng nhắc nhở hắn.
"A Minh, đừng hỏi dồn dập như thế, để vợ con yên tĩnh một chút chứ!"
Người đàn ông chợt bừng tỉnh, quên mất xung quanh còn có rất nhiều người. Hắn nhanh chóng đứng dậy, không phải để khoe khoang tin mừng, cũng chẳng khiêu khích đứa đứa em trai, mà trực tiếp kết thúc bữa tiệc.
"Ông, cháu xin phép đưa vợ cháu về nhà sớm một chút!"
"À...ừm...con bé đang mang thai nhớ chăm sóc cẩn thận người và cháu của ông đấy!"
Lâm Hà Kính nét mặt ngơ ngác nói, rõ ràng là tin vui, nhưng ở đây chưa ai kịp tung hô thì đứa cháu này đã gấp gáp kết thúc chuyện vui.
Hắn không để người suy nghĩ lâu, thần tốc đưa cô gái nhỏ đi, hắn bòng người cùng Tĩnh Yên trở về, một chút cũng không nán lại. Bởi, hắn lo sợ ánh mắt nguy hiểm của Lâm Tính khi biết chuyện Liên Nhi mang thai, lo người sẽ nghĩ cách hãm hại.
Ở nơi lắm thị phi này không khác gì trong một bộ phim cung đấu, vì tài sản mà có thể không từ thủ đoạn.
Lâm Tính là hạng người như thế nào hắn là người biết rất rõ, từ nhỏ cả hai đều hơn thua nhau về mọi mặt, đều mưu mô không kém cạnh, hãm hại nhau không chút tình nghĩa.
Hiện giờ, vợ của Lâm Tính và Liên Nhi đều mang thai cùng thời điểm, con của ai sinh ra trước sẽ là người thừa hưởng. Đương nhiên, rất khó tránh khỏi nguy hiểm càng cận kề.
Hắn lo cho cái thai trong bụng cô gái nhỏ, cũng lo cho mạng sống của cô. Số tài sản kia...có lẽ hắn không còn ham muốn nữa.
.....
Mấy ngày tiếp theo, Liên Nhi mang thai nên được chăm sóc rất cẩn thận, thái độ của những người trong dinh thự càng lúc càng nhiệt tình.
Hạnh Nhi lúc nào cũng kè kè theo sát đảm bảo an toàn cho cô gái nhỏ, mẹ chồng cũng không làm khó như mọi khi. Cô gái kia cũng không dám có thái độ ghét bỏ với Liên Nhi, mọi thứ đều thay đổi đến chóng mặt.
Liên Nhi đột nhiên nhận sự cưng chiều hết mực trong dinh thự, chưa kể hai ngôi nhà kế bên cũng thường xuyên qua lại. Lâm Hà Kính rất hay cho bác sĩ thăm khám cho cô, còn Lâm Tính, biếu quà cáp sang để thăm dò.
Lâm Vương Minh mỗi lần nhìn thấy đồ của Lâm Tính gửi đến sẽ lập tức vứt đi, Liên Nhi có thắc mắt thì 10 lần hết 8 lần như 1, hắn nói.
"Lâm Tính là kẻ tiểu nhân, từ nhỏ đã được người phụ nữ kia dạy dỗ không từ thủ đoạn lấy lòng để đạt được mục đích của mình.
Những thứ hắn đưa đến đều không an toàn, anh không muốn em và con xảy ra chuyện.
Thà vứt còn hơn ôm họa vào thân!"
Liên Nhi sống với hắn một thời gian cũng hiểu tính cách hắn, không hẳn là người không có tình cảm. Có lẽ, vì hắn thật sự lo cho cô và đứa bé trong bụng nên mới đề phòng, cô cũng nhu thuận theo không dám có ý kiến.
Nửa đêm, cả hai đang ôm nhau say giấc, bên ngoài đột nhiên vang lên tiếng nổ to lớn làm Liên Nhi hoảng hồn giật mình thức dậy.
Tiếng to liên tục phát ra làm cô sợ hãi, nghe như tiếng súng, Lâm Vương Minh cũng nghe, trong lòng thừa biết có chuyện, lập tức bòng cô gái nhỏ đến chỗ tủ quần áo.