Hắn khiễng chân về lại phòng cô gái nhỏ, vừa vào trong đã nghe tiếng thì thào làm hắn đang bức bối càng thêm nóng nảy.
"A Bảo."....
Liên Nhi sốt li bì, lúc nào miệng cô cũng gọi tên của người đàn ông khác, nếu mình Hạnh Nhi nghe thì sẽ không sao, nhưng hiện giờ ác ma đã đến, Hạnh Nhi không thể giúp cô bao che, tay chân căng thẳng đứng lên cúi đầu trước người đàn ông.
"Thiếu gia!"
"Ra ngoài đi, chỗ này hết việc của cô rồi!"
Giọng đục ngầu nói ra, Hạnh Nhi không dám dây dưa, trước khi đi còn không quên trộm nhìn sắc mặt của người đàn ông.
Một màu xám xịt bao phủ, ánh mắt vừa lạnh vừa nóng, mâu quang nguy hiểm dữ tợn nhìn mãi vào cô gái nhỏ đang nằm mơ màn, xem ra...người lành ít dữ nhiều.
Hạnh Nhi vừa rời đi, Lâm Vương Minh cũng ngồi xuống mép giường, cô gái cứ liên tục gọi tên người xa lạ làm lòng hắn căm phẫn bừng bừng, nhưng hắn không vì vậy mà trút giận.
Hắn cẩn thận nâng bàn tay đã được băng bó lên kiểm tra, rồi lại áp tay lên trán kiểm tra nhiệt độ, làn da mềm mại vẫn còn nóng, cơn sốt dường như vẫn chưa hạ. Hắn bèn quay đi lấy nước ấm, vắt khăn đắp lên trán giúp hạ nhiệt.
"Đừng, đừng làm hại họ..."
Thanh âm kiều mị đáng thương, dường như cô gái đang mê sảng, hành động vô thức bắt lấy tay hắn, móng tay yếu ớt gian nan bấu lấy.
"Lâm Vương Minh, đừng! Đừng làm hại người ở cô nhi viện..."
Lúc sốt cao cô vẫn nghĩ cho cô nhi viện thân thương, làm cho người đàn ông ngồi ở mép giường có chút chột dạ. Lần đầu hắn gặp một cô gái cam chịu như Liên Nhi, không giống với những người đeo bám hắn.
Họ cũng cam chịu, nhưng là cam chịu vì tiền bạc, vì tham lam, vì danh phận Lâm đại thiếu phu nhân, muốn được gả vào nhà hào môn. Chính vì hắn nhìn ra dã tâm của những người đó mới không chọn người để cưới, bất chấp bỏ ra số tiền lớn mua một cô gái không môn đăng hộ đối về làm vợ, bị hắn và mẹ làm khó đủ điều.
Để rồi...chỉ mới qua vài ngày quen biết, trong lòng hắn đột nhiên hình thành cảm giác lạ lùng với cô gái nhỏ.
- Lâm Vương Minh, chẳng lẽ mới ngủ với nhau có một lần mà mày đã thích người ta ?
Hắn trào phúng cười lạnh, tự hỏi, phải chăng vì hắn luôn thủ thân thu liễm nhục dục bấy lâu, rồi khi phát sinh quan hệ với cô mà hình thành cảm giác yêu thích nhanh đến chóng mặt ?
Thật không dám tin ! Hắn nhất quyết chối bỏ cảm giác và suy nghĩ lệch lạc ra khỏi đầu óc. Thứ hắn nên quan tâm lúc này chính là đứa con mà hắn muốn, còn cô gái này, chỉ là công cụ để hắn thực hiện kế hoạch, xong chuyện cũng chẳng còn liên can, không nên để tâm dao động.
"Lý Liên Nhi, cô yên tâm đi, chỉ cần cô ngoan ngoãn sinh con, tôi sẽ không đụng vào cô nhi viện của cô."
Hắn kéo lấy tay nóng ran của cô gái lên, vỗ về cử chỉ yêu chiều, lần đầu hắn tự tay chăm sóc người bệnh.
Đêm đó Liên Nhi nửa mê nửa tỉnh, mơ hồ luôn thấy ác ma nằm cạnh, còn ôm mình rất chặt, nhưng cô lại không thể dùng sức phản kháng, hễ cử động lại chìm vào mộng mị.
Đến sáng hôm sau, cơn sốt lắng dần Liên Nhi mới tỉnh dậy, đầu đau như búa bổ, cả người đều ê ẩm, mắt cũng nhòe, nhìn cảnh vật xung quanh thay đổi, cô vẫn chưa ý thức được mình đã được đưa trở về phòng.
Còn tưởng bản thân đang mơ màng, cô lắc lắc đầu vài cái, còn dùng tay xoa nhẹ vào huyệt Thái Dương, tay cô tức khắc truyền tới cơn đau nhói, co ro ngay trước mặt.
Liên Nhi nhanh lấy lại nhận thức, nhìn thật rõ bàn tay của cô sớm đã băng bó kĩ càng, còn có dấu kim tiêm truyền nước, từ lúc nào khu vườn bát ngát lại trở thành căn phòng dành cho cô ?
"Gì thế này?"
Cô gái nhỏ bẩm, chấn động bàng hoàng, ý thức hỗn loạn chẳng kịp thanh tỉnh, cô ngước mắt đánh giá xung quanh.
"Mình sao lại...?"
Trong tiềm thức còn đọng lại chút kí ức, đôi ngươi dần hiện ẩn khung cảnh cứ như một thước phim giúp cô nhớ lại. Bản thân cô đang ở ngoài khuôn viên rộng lớn miệt mài làm việc, cơ thể vì kiệt sức mà ngất đi đột ngột, cô còn nhìn thấy bóng của ai đó đến gần, thế mà khi tỉnh lại cô chẳng tài nào nhớ được mặt mũi đối phương.
Liên Nhi lồm cồm ngồi đậy, lật chăn ra khỏi người, bàn chân nhỏ nhắn nhanh chóng đặt xuống nền, cô nhìn giáo giác một vòng, có lẽ chính là người hầu thấy cô ngất nên đưa về đây.
Cơn đau và sự mệt mỏi trong người lại tìm đến, nhưng chúng không đủ ảnh hưởng tới từng sợi thần kinh, thứ bây giờ Liên Nhi nghĩ đến là chính là hình phạt tiếp theo dành cho cô, bởi bản thân cô nhớ rất rõ mình đã không hoàn thành nhiệm vụ như thế nào.
Hơi thở trì trệ phả ra, đồng hồ treo tường điểm vào 8h sáng, cuộn lịch trên bàn cũng xé tới ngày khác, 2 ngày ở nhà chồng, 2 ngày đều chịu thống khổ, Liên Nhi chưa từng dám nghĩ đến cuộc đời cô sẽ có lúc bi thảm như vậy.
Cô mệt mỏi rời khỏi giường, còn chưa bước tới được 10 bước, cả người cô ngã nhào ra nền nhà, chân cô run lẩy bẩy, cơ thể mềm nhũn, cô cố chống hai tay dưới nền, dùng hết sức lực nhấc cơ thể lên.
Thế nhưng, cô đã không ăn gì từ hôm qua đến giờ, lại còn không uống nước, chỉ truyền chút nước biển thì làm sao đủ lấy lại sức ?
Liên Nhi gồng tay đau đớn, nhóm lên rồi lại khụy người, vô lực hướng eo bất lực nằm xuống, chật vật chẳng khác nào một người bị bại liệt.
Đúng lúc này, cửa phòng đột ngột hé mở, trong lòng Liên Nhi len lỏi chút hi vọng.
"Hạnh Nhi!"
Cô thì thào, cơ mặt hớn hở bỗng nhăn nhó, chút hi vọng ấy dập tắt ngay chỉ sau vài giây.
Người đến không phải là cô hầu gái thân thiện Hạnh Nhi, mà là Lâm Vương Minh, vẻ ngoài của hắn luôn nghiêm túc cao lãnh, dáng người oai nghiêm. Hắn chấp hai tay sau mông, ngẩng cao mặt khiêu hãnh đứng chắn trước mặt Liên Nhi.
"Khỏe rồi à?"
Giọng tùy tiện hỏi, mắt nhỏ không ngừng dò xét người ở bên dưới, chợt nhíu mày mang theo vài phần khó chịu.
Liên Nhi chật vật trên sàn nhà, nhìn thấy người đàn ông, ruột gan cô nháo nhào, giật lùi về phía sau.
"Lâm Vương Minh..."
Làn môi phờ phạc mấp máy, toàn thân cô run rẩy vì sợ hãi. Ánh mắt hắn sắc như lưỡi dao cạo, dùng chân quyết đoán gạt cửa đóng sầm, bước vào với bộ dạng phóng khoáng.
Liên Nhi càng thêm sợ, lồm cồm lùi người đến khi nào lưng động vào chân ghế gần đó mới dừng lại, hai mắt cô cảnh giác cao độ.
"A Bảo."....
Liên Nhi sốt li bì, lúc nào miệng cô cũng gọi tên của người đàn ông khác, nếu mình Hạnh Nhi nghe thì sẽ không sao, nhưng hiện giờ ác ma đã đến, Hạnh Nhi không thể giúp cô bao che, tay chân căng thẳng đứng lên cúi đầu trước người đàn ông.
"Thiếu gia!"
"Ra ngoài đi, chỗ này hết việc của cô rồi!"
Giọng đục ngầu nói ra, Hạnh Nhi không dám dây dưa, trước khi đi còn không quên trộm nhìn sắc mặt của người đàn ông.
Một màu xám xịt bao phủ, ánh mắt vừa lạnh vừa nóng, mâu quang nguy hiểm dữ tợn nhìn mãi vào cô gái nhỏ đang nằm mơ màn, xem ra...người lành ít dữ nhiều.
Hạnh Nhi vừa rời đi, Lâm Vương Minh cũng ngồi xuống mép giường, cô gái cứ liên tục gọi tên người xa lạ làm lòng hắn căm phẫn bừng bừng, nhưng hắn không vì vậy mà trút giận.
Hắn cẩn thận nâng bàn tay đã được băng bó lên kiểm tra, rồi lại áp tay lên trán kiểm tra nhiệt độ, làn da mềm mại vẫn còn nóng, cơn sốt dường như vẫn chưa hạ. Hắn bèn quay đi lấy nước ấm, vắt khăn đắp lên trán giúp hạ nhiệt.
"Đừng, đừng làm hại họ..."
Thanh âm kiều mị đáng thương, dường như cô gái đang mê sảng, hành động vô thức bắt lấy tay hắn, móng tay yếu ớt gian nan bấu lấy.
"Lâm Vương Minh, đừng! Đừng làm hại người ở cô nhi viện..."
Lúc sốt cao cô vẫn nghĩ cho cô nhi viện thân thương, làm cho người đàn ông ngồi ở mép giường có chút chột dạ. Lần đầu hắn gặp một cô gái cam chịu như Liên Nhi, không giống với những người đeo bám hắn.
Họ cũng cam chịu, nhưng là cam chịu vì tiền bạc, vì tham lam, vì danh phận Lâm đại thiếu phu nhân, muốn được gả vào nhà hào môn. Chính vì hắn nhìn ra dã tâm của những người đó mới không chọn người để cưới, bất chấp bỏ ra số tiền lớn mua một cô gái không môn đăng hộ đối về làm vợ, bị hắn và mẹ làm khó đủ điều.
Để rồi...chỉ mới qua vài ngày quen biết, trong lòng hắn đột nhiên hình thành cảm giác lạ lùng với cô gái nhỏ.
- Lâm Vương Minh, chẳng lẽ mới ngủ với nhau có một lần mà mày đã thích người ta ?
Hắn trào phúng cười lạnh, tự hỏi, phải chăng vì hắn luôn thủ thân thu liễm nhục dục bấy lâu, rồi khi phát sinh quan hệ với cô mà hình thành cảm giác yêu thích nhanh đến chóng mặt ?
Thật không dám tin ! Hắn nhất quyết chối bỏ cảm giác và suy nghĩ lệch lạc ra khỏi đầu óc. Thứ hắn nên quan tâm lúc này chính là đứa con mà hắn muốn, còn cô gái này, chỉ là công cụ để hắn thực hiện kế hoạch, xong chuyện cũng chẳng còn liên can, không nên để tâm dao động.
"Lý Liên Nhi, cô yên tâm đi, chỉ cần cô ngoan ngoãn sinh con, tôi sẽ không đụng vào cô nhi viện của cô."
Hắn kéo lấy tay nóng ran của cô gái lên, vỗ về cử chỉ yêu chiều, lần đầu hắn tự tay chăm sóc người bệnh.
Đêm đó Liên Nhi nửa mê nửa tỉnh, mơ hồ luôn thấy ác ma nằm cạnh, còn ôm mình rất chặt, nhưng cô lại không thể dùng sức phản kháng, hễ cử động lại chìm vào mộng mị.
Đến sáng hôm sau, cơn sốt lắng dần Liên Nhi mới tỉnh dậy, đầu đau như búa bổ, cả người đều ê ẩm, mắt cũng nhòe, nhìn cảnh vật xung quanh thay đổi, cô vẫn chưa ý thức được mình đã được đưa trở về phòng.
Còn tưởng bản thân đang mơ màng, cô lắc lắc đầu vài cái, còn dùng tay xoa nhẹ vào huyệt Thái Dương, tay cô tức khắc truyền tới cơn đau nhói, co ro ngay trước mặt.
Liên Nhi nhanh lấy lại nhận thức, nhìn thật rõ bàn tay của cô sớm đã băng bó kĩ càng, còn có dấu kim tiêm truyền nước, từ lúc nào khu vườn bát ngát lại trở thành căn phòng dành cho cô ?
"Gì thế này?"
Cô gái nhỏ bẩm, chấn động bàng hoàng, ý thức hỗn loạn chẳng kịp thanh tỉnh, cô ngước mắt đánh giá xung quanh.
"Mình sao lại...?"
Trong tiềm thức còn đọng lại chút kí ức, đôi ngươi dần hiện ẩn khung cảnh cứ như một thước phim giúp cô nhớ lại. Bản thân cô đang ở ngoài khuôn viên rộng lớn miệt mài làm việc, cơ thể vì kiệt sức mà ngất đi đột ngột, cô còn nhìn thấy bóng của ai đó đến gần, thế mà khi tỉnh lại cô chẳng tài nào nhớ được mặt mũi đối phương.
Liên Nhi lồm cồm ngồi đậy, lật chăn ra khỏi người, bàn chân nhỏ nhắn nhanh chóng đặt xuống nền, cô nhìn giáo giác một vòng, có lẽ chính là người hầu thấy cô ngất nên đưa về đây.
Cơn đau và sự mệt mỏi trong người lại tìm đến, nhưng chúng không đủ ảnh hưởng tới từng sợi thần kinh, thứ bây giờ Liên Nhi nghĩ đến là chính là hình phạt tiếp theo dành cho cô, bởi bản thân cô nhớ rất rõ mình đã không hoàn thành nhiệm vụ như thế nào.
Hơi thở trì trệ phả ra, đồng hồ treo tường điểm vào 8h sáng, cuộn lịch trên bàn cũng xé tới ngày khác, 2 ngày ở nhà chồng, 2 ngày đều chịu thống khổ, Liên Nhi chưa từng dám nghĩ đến cuộc đời cô sẽ có lúc bi thảm như vậy.
Cô mệt mỏi rời khỏi giường, còn chưa bước tới được 10 bước, cả người cô ngã nhào ra nền nhà, chân cô run lẩy bẩy, cơ thể mềm nhũn, cô cố chống hai tay dưới nền, dùng hết sức lực nhấc cơ thể lên.
Thế nhưng, cô đã không ăn gì từ hôm qua đến giờ, lại còn không uống nước, chỉ truyền chút nước biển thì làm sao đủ lấy lại sức ?
Liên Nhi gồng tay đau đớn, nhóm lên rồi lại khụy người, vô lực hướng eo bất lực nằm xuống, chật vật chẳng khác nào một người bị bại liệt.
Đúng lúc này, cửa phòng đột ngột hé mở, trong lòng Liên Nhi len lỏi chút hi vọng.
"Hạnh Nhi!"
Cô thì thào, cơ mặt hớn hở bỗng nhăn nhó, chút hi vọng ấy dập tắt ngay chỉ sau vài giây.
Người đến không phải là cô hầu gái thân thiện Hạnh Nhi, mà là Lâm Vương Minh, vẻ ngoài của hắn luôn nghiêm túc cao lãnh, dáng người oai nghiêm. Hắn chấp hai tay sau mông, ngẩng cao mặt khiêu hãnh đứng chắn trước mặt Liên Nhi.
"Khỏe rồi à?"
Giọng tùy tiện hỏi, mắt nhỏ không ngừng dò xét người ở bên dưới, chợt nhíu mày mang theo vài phần khó chịu.
Liên Nhi chật vật trên sàn nhà, nhìn thấy người đàn ông, ruột gan cô nháo nhào, giật lùi về phía sau.
"Lâm Vương Minh..."
Làn môi phờ phạc mấp máy, toàn thân cô run rẩy vì sợ hãi. Ánh mắt hắn sắc như lưỡi dao cạo, dùng chân quyết đoán gạt cửa đóng sầm, bước vào với bộ dạng phóng khoáng.
Liên Nhi càng thêm sợ, lồm cồm lùi người đến khi nào lưng động vào chân ghế gần đó mới dừng lại, hai mắt cô cảnh giác cao độ.