Có lẽ vì nhan sắc của cô cũng có giá trị, lại là cô nhi, bắt đi cũng không mấy ai để ý. Vừa bán được tiền, vừa không sợ gặp rắc rối, Liên Nhi hiểu ra tự trách mình ngu dốt không ngừng.
Cô cắn chặt môi dưới, nấc nghẹn trong họng, trách bản thân tự mình hại mình, nghịch cảnh hiện giờ điều do sự nhẹ dạ cả tin của cô mà ra.
Lâm Vương Minh trông cô buồn cũng không muốn nặng nhẹ làm cô ảnh hưởng tâm trạng, bèn đề nghị.
"Được rồi, cô ngu thì chịu đi!
Tôi sẽ cho người tìm đến người từng cứu cô, điều tra thêm thông tin để tìm người thân giúp cô.
Nhất định tôi sẽ giúp cô tìm lại được gia đình, coi như đây là tôi trả công cô sinh con cho tôi!"
Liên Nhi hoàn toàn không để tâm đến lời người đàn ông nói, không đồng ý cũng chẳng từ chối, im lặng thờ ơ nhìn hắn đánh giá. Cô chẳng biết hắn là thật lòng hay chỉ là tùy tiện nói cho qua chuyện, làm cho cõi lòng cô xáo trộn.
Cô mệt mỏi quay ngoắt người tựa vào thành giường, đau đớn làm đầu óc cô nặng nề, nhắm mắt trốn tránh hắn lại gọi tên cô.
Hắn không hài lòng với biểu hiện này, u trầm nhìn cô nói.
"Lý Liên Nhi, có muốn buồn rầu thì hãy để sau khi cô sinh con rồi cút ra khỏi Lâm gia hãy buồn.
Hiện giờ cô là dâu họ Lâm, tôi muốn cô phải cười mỗi ngày, cô mà cứ đem bộ mặt như đưa tang chồng thì đừng trách tôi ác!
Cô - nhi - viện...cần cô lắm đấy! Cả A Bảo của cô nữa."
"Cô nhi viện, A Bảo..."
Giọng rưng rức pha chút thê lương, mỗi lần hắn đem người cô yêu thương ra đe dọa đều rất có công hiệu. Liên Nhi ngay lập tức lại ngoan ngoãn nghe theo mọi mệnh lệnh của hắn.
Cô lếch gối đến gần hắn, tay đau xắm nắm vào góc quần của hắn, hèn mọn van cầu.
"Lâm Vương Minh, anh đừng có hại họ, tôi hứa sẽ nghe theo lời anh."
Mắt nhỏ tức thì híp vài phần, hắn cười hào sảng, đặc biệt thích vẻ phục tùng này của cô gái. Hắn thong thả vương tay nâng cằm cô lên, ngắm nghía gương mặt hoa lê đái vũ của cô.
"Nhớ kĩ, cô ngoan tôi sẽ đối tốt với cô!
Còn nếu cô chống đối...cô tự biết hậu quả rồi đấy!"
"Tôi...nhớ rồi..."
Liên Nhi tội nghiệp cúi đầu tủi nhục, vì sự ngu dốt của mình mà bị kéo vào vòng xoáy tranh đấu vô lý. Cô lại không có cách nào thoát ra, chỉ có thể ôm lấy tất cả sự đọa đày, nhẫn nhịn cho đến khi được tự do.
Tay đầy vết thương nhanh chóng rời khỏi tấc vải trên người hắn, cô quỳ bó gối, bộ dạng như cún con chờ lệnh chủ.
Hiện giờ vì cô bị thương nên hắn không muốn làm khó dễ, thủng thẳng ngồi ỏ mép giường dặn dò cô thêm vài câu nữa.
"Lý Liên Nhi, cô cứ ở phòng của tôi cho đến khi khỏe hẳn đi!
Yên tâm, thời gian này tôi sẽ không đụng vào cô, cũng không phép ai ngược đãi cô.
Cứ tịnh dưỡng cơ thể thật tốt để sinh con cho tôi!"
Dứt lời, hắn tiêu soái quay lưng đi, để cho cô gái có chút không gian yên tĩnh.
Mấy ngày tiếp theo Liên Nhi sống rất bình yên, Lâm Vương Minh thật sự giữ đúng lời, đêm có ngủ chung thì hắn chỉ nằm ôm lấy cô.
Còn về phần mẹ chồng, bên cạnh cô lúc nào cũng có Hạnh Nhi kè kè theo sát, hễ người muốn sai bảo hay làm khó Hạnh Nhi sẽ giúp cô lo liệu, nhắc nhở người phụ nữ kia không được phép đụng đến cô cho đến khi cô khỏe lại.
.....
8 ngày vỏn vẹn trôi qua, da thịt của cô gái nhỏ khá lành tính mà các vết thương lớn nhỏ cũng lành dần, thể chất cũng khôi phục.
Sáng sớm khi thức dậy không lâu bác sĩ cũng đến kiểm tra tình hình, xác nhận cô ổn định thì ông cũng không còn cần mỗi ngày 3 bữa giám sát.
Lâm Vương Minh biết cô đã khỏe hắn mới thấy yên lòng một chút, hắn tiếp tục quay lại công việc. Mỗi ngày hắn rất ít khi xuất hiện trong nhà, không bận bịu ở công ty thì cắm mặt cả ngày trong phòng làm việc, chỉ có buổi tối mới thảnh thơi một chút.
Liên Nhi vừa khỏe, mẹ chồng liền cho người gọi cô đến phòng bếp, cũng chẳng có gì to tát, muốn làm khó cô, bắt cô nấu bánh ngọt và pha trà cho bà.
Cô gái nhỏ không dám chậm chạp, vừa khỏi bệnh thì những ngày bình yên của cô cũng mất. Cô một mình loay hoay trong phòng bếp rộng lớn, tất cả những người làm ở đây đều bị điều ra ngoài, cấm tuyệt đối không được giúp đỡ cô.
Cô là người nhà quê, những trang bị tân tiến nơi này cô không biết dùng, điện thoại dùng để lên mạng lại không có. Lâm Vương Minh vì sợ cô tìm cách bỏ trốn mà chỉ giới hạn cô sử dụng điện thoại khi hắn có mặt. Những khung giờ khác, hắn sẽ cho Hạnh Nhi tịch thu.
Liên Nhi quần quật suốt 30 phút mới bắt được bếp, cô nấu nước sôi chuẩn bị pha trà. Vì không biết mẹ chồng thích ăn bánh gì, lại không gặp được bà để hỏi, cũng không có ai dặn dò gì nên Liên Nhi đành mạo muội làm món bánh chiên đơn giản.
Trong phòng vắng vẻ vang lên âm thanh *cành cạch* của những vật dụng va vào nhau. Bột mì phản phất khắp trong không khí, Liên Nhi đối với chuyện bếp núc không quá khó khăn, chỉ khó ở chỗ, nơi lạ lẫm này làm cô kiếm đồ khá mất thời gian.
Kim đồng hồ điểm vào 10h sáng, giờ này đã qua giờ thưởng trà, Liên Nhi cũng không hề hay biết cho đến khi mẹ chồng mang theo sát khí đùng đùng bước vào.
"Lý Liên Nhi!"
Cô gái nhỏ mặt mày lấm lem giật mình xoay người theo phản xạ, Tĩnh Yên cùng người hầu thận cận, khoanh tay đạo mạo, hướng mắt nguy hiểm vào người cô.
Tiếng giày cao gót vang lên nhu hòa, Tĩnh Yên đến ngay chỗ Liên Nhi đang chiên bánh, không đợi cô kịp mở miệng bà đã bắt nhịp.
"Lý Liên Nhi, tới bây giờ mà cô vẫn chưa làm xong sao?
Cô biết tôi đợi bao lâu rồi không?
Gần 2h đồng hồ rồi đấy!"
"Dạ mẹ...tại con..."
"Im!"
Lời chưa kịp thốt trọn vẹn đã bị ngắt ngang, Liên Nhi ngậm ngay miệng nhỏ tức thì, nghe tiếng sôi của dầu cô vội vàng tắt bếp, đứng nghiêm chỉnh chuẩn bị tâm lý nghe quở trách.
Tĩnh Yên nhìn ra sau lưng cô, nhìn thấy món bánh đơn giản chẳng có chút nào bắt mắt, lại có thêm cơ hội để làm khó cô.
"Lý Liên Nhi, cô nấu cái gì đây?
Bánh ngọt của cô đó à?
Nhiều dầu mỡ như vậy muốn mẹ chồng cô ăn vào sinh bệnh đúng không?"
"Con không có ạ!"
Đôi tay nhỏ bé xua liên tục, Liên Nhi khó xử không biết phải giải thích như thế nào, bởi người phụ nữ này không cho phép cô thanh minh, chỉ còn biết ngậm bồ hòn làm ngọt.
"Mẹ à, con xin lỗi!"
"Lại xin lỗi!"
Giọng đay nghiến, Tĩnh Yên bày ra vẻ mặt cay nghiệt dọa cho cô gái run rẩy, bà đẩy cô sang một bên, cầm lấy đũa hằn học từng chiếc bánh cô kì công làm.
Cô cắn chặt môi dưới, nấc nghẹn trong họng, trách bản thân tự mình hại mình, nghịch cảnh hiện giờ điều do sự nhẹ dạ cả tin của cô mà ra.
Lâm Vương Minh trông cô buồn cũng không muốn nặng nhẹ làm cô ảnh hưởng tâm trạng, bèn đề nghị.
"Được rồi, cô ngu thì chịu đi!
Tôi sẽ cho người tìm đến người từng cứu cô, điều tra thêm thông tin để tìm người thân giúp cô.
Nhất định tôi sẽ giúp cô tìm lại được gia đình, coi như đây là tôi trả công cô sinh con cho tôi!"
Liên Nhi hoàn toàn không để tâm đến lời người đàn ông nói, không đồng ý cũng chẳng từ chối, im lặng thờ ơ nhìn hắn đánh giá. Cô chẳng biết hắn là thật lòng hay chỉ là tùy tiện nói cho qua chuyện, làm cho cõi lòng cô xáo trộn.
Cô mệt mỏi quay ngoắt người tựa vào thành giường, đau đớn làm đầu óc cô nặng nề, nhắm mắt trốn tránh hắn lại gọi tên cô.
Hắn không hài lòng với biểu hiện này, u trầm nhìn cô nói.
"Lý Liên Nhi, có muốn buồn rầu thì hãy để sau khi cô sinh con rồi cút ra khỏi Lâm gia hãy buồn.
Hiện giờ cô là dâu họ Lâm, tôi muốn cô phải cười mỗi ngày, cô mà cứ đem bộ mặt như đưa tang chồng thì đừng trách tôi ác!
Cô - nhi - viện...cần cô lắm đấy! Cả A Bảo của cô nữa."
"Cô nhi viện, A Bảo..."
Giọng rưng rức pha chút thê lương, mỗi lần hắn đem người cô yêu thương ra đe dọa đều rất có công hiệu. Liên Nhi ngay lập tức lại ngoan ngoãn nghe theo mọi mệnh lệnh của hắn.
Cô lếch gối đến gần hắn, tay đau xắm nắm vào góc quần của hắn, hèn mọn van cầu.
"Lâm Vương Minh, anh đừng có hại họ, tôi hứa sẽ nghe theo lời anh."
Mắt nhỏ tức thì híp vài phần, hắn cười hào sảng, đặc biệt thích vẻ phục tùng này của cô gái. Hắn thong thả vương tay nâng cằm cô lên, ngắm nghía gương mặt hoa lê đái vũ của cô.
"Nhớ kĩ, cô ngoan tôi sẽ đối tốt với cô!
Còn nếu cô chống đối...cô tự biết hậu quả rồi đấy!"
"Tôi...nhớ rồi..."
Liên Nhi tội nghiệp cúi đầu tủi nhục, vì sự ngu dốt của mình mà bị kéo vào vòng xoáy tranh đấu vô lý. Cô lại không có cách nào thoát ra, chỉ có thể ôm lấy tất cả sự đọa đày, nhẫn nhịn cho đến khi được tự do.
Tay đầy vết thương nhanh chóng rời khỏi tấc vải trên người hắn, cô quỳ bó gối, bộ dạng như cún con chờ lệnh chủ.
Hiện giờ vì cô bị thương nên hắn không muốn làm khó dễ, thủng thẳng ngồi ỏ mép giường dặn dò cô thêm vài câu nữa.
"Lý Liên Nhi, cô cứ ở phòng của tôi cho đến khi khỏe hẳn đi!
Yên tâm, thời gian này tôi sẽ không đụng vào cô, cũng không phép ai ngược đãi cô.
Cứ tịnh dưỡng cơ thể thật tốt để sinh con cho tôi!"
Dứt lời, hắn tiêu soái quay lưng đi, để cho cô gái có chút không gian yên tĩnh.
Mấy ngày tiếp theo Liên Nhi sống rất bình yên, Lâm Vương Minh thật sự giữ đúng lời, đêm có ngủ chung thì hắn chỉ nằm ôm lấy cô.
Còn về phần mẹ chồng, bên cạnh cô lúc nào cũng có Hạnh Nhi kè kè theo sát, hễ người muốn sai bảo hay làm khó Hạnh Nhi sẽ giúp cô lo liệu, nhắc nhở người phụ nữ kia không được phép đụng đến cô cho đến khi cô khỏe lại.
.....
8 ngày vỏn vẹn trôi qua, da thịt của cô gái nhỏ khá lành tính mà các vết thương lớn nhỏ cũng lành dần, thể chất cũng khôi phục.
Sáng sớm khi thức dậy không lâu bác sĩ cũng đến kiểm tra tình hình, xác nhận cô ổn định thì ông cũng không còn cần mỗi ngày 3 bữa giám sát.
Lâm Vương Minh biết cô đã khỏe hắn mới thấy yên lòng một chút, hắn tiếp tục quay lại công việc. Mỗi ngày hắn rất ít khi xuất hiện trong nhà, không bận bịu ở công ty thì cắm mặt cả ngày trong phòng làm việc, chỉ có buổi tối mới thảnh thơi một chút.
Liên Nhi vừa khỏe, mẹ chồng liền cho người gọi cô đến phòng bếp, cũng chẳng có gì to tát, muốn làm khó cô, bắt cô nấu bánh ngọt và pha trà cho bà.
Cô gái nhỏ không dám chậm chạp, vừa khỏi bệnh thì những ngày bình yên của cô cũng mất. Cô một mình loay hoay trong phòng bếp rộng lớn, tất cả những người làm ở đây đều bị điều ra ngoài, cấm tuyệt đối không được giúp đỡ cô.
Cô là người nhà quê, những trang bị tân tiến nơi này cô không biết dùng, điện thoại dùng để lên mạng lại không có. Lâm Vương Minh vì sợ cô tìm cách bỏ trốn mà chỉ giới hạn cô sử dụng điện thoại khi hắn có mặt. Những khung giờ khác, hắn sẽ cho Hạnh Nhi tịch thu.
Liên Nhi quần quật suốt 30 phút mới bắt được bếp, cô nấu nước sôi chuẩn bị pha trà. Vì không biết mẹ chồng thích ăn bánh gì, lại không gặp được bà để hỏi, cũng không có ai dặn dò gì nên Liên Nhi đành mạo muội làm món bánh chiên đơn giản.
Trong phòng vắng vẻ vang lên âm thanh *cành cạch* của những vật dụng va vào nhau. Bột mì phản phất khắp trong không khí, Liên Nhi đối với chuyện bếp núc không quá khó khăn, chỉ khó ở chỗ, nơi lạ lẫm này làm cô kiếm đồ khá mất thời gian.
Kim đồng hồ điểm vào 10h sáng, giờ này đã qua giờ thưởng trà, Liên Nhi cũng không hề hay biết cho đến khi mẹ chồng mang theo sát khí đùng đùng bước vào.
"Lý Liên Nhi!"
Cô gái nhỏ mặt mày lấm lem giật mình xoay người theo phản xạ, Tĩnh Yên cùng người hầu thận cận, khoanh tay đạo mạo, hướng mắt nguy hiểm vào người cô.
Tiếng giày cao gót vang lên nhu hòa, Tĩnh Yên đến ngay chỗ Liên Nhi đang chiên bánh, không đợi cô kịp mở miệng bà đã bắt nhịp.
"Lý Liên Nhi, tới bây giờ mà cô vẫn chưa làm xong sao?
Cô biết tôi đợi bao lâu rồi không?
Gần 2h đồng hồ rồi đấy!"
"Dạ mẹ...tại con..."
"Im!"
Lời chưa kịp thốt trọn vẹn đã bị ngắt ngang, Liên Nhi ngậm ngay miệng nhỏ tức thì, nghe tiếng sôi của dầu cô vội vàng tắt bếp, đứng nghiêm chỉnh chuẩn bị tâm lý nghe quở trách.
Tĩnh Yên nhìn ra sau lưng cô, nhìn thấy món bánh đơn giản chẳng có chút nào bắt mắt, lại có thêm cơ hội để làm khó cô.
"Lý Liên Nhi, cô nấu cái gì đây?
Bánh ngọt của cô đó à?
Nhiều dầu mỡ như vậy muốn mẹ chồng cô ăn vào sinh bệnh đúng không?"
"Con không có ạ!"
Đôi tay nhỏ bé xua liên tục, Liên Nhi khó xử không biết phải giải thích như thế nào, bởi người phụ nữ này không cho phép cô thanh minh, chỉ còn biết ngậm bồ hòn làm ngọt.
"Mẹ à, con xin lỗi!"
"Lại xin lỗi!"
Giọng đay nghiến, Tĩnh Yên bày ra vẻ mặt cay nghiệt dọa cho cô gái run rẩy, bà đẩy cô sang một bên, cầm lấy đũa hằn học từng chiếc bánh cô kì công làm.