• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Không gian như ngưng đọng, câu trả lời hoàn toàn bình thường nhưng cũng đủ mập mờ.

Trương Thời Khuynh và Tử Vân Tử lần lượt nhìn sang hướng khác, không tiếp tục chạm mắt đối phương.

Im lặng chợt xâm chiếm hết thảy.

Nói đúng nhất thì chỉ có anh và cô mới rơi vào yên tĩnh, ti vi bắt đầu xì xào tiếng của nhân vật.

Rốt cuộc Tử Vân Tử chỉ muốn tìm đường thoát, lái sang một chuyện khác thế mà thế nào lại ngoặt vào ngõ cụt.

Cũng chỉ là tên một bộ phim có gì là to tát chứ? Nếu như nói trắng ra, im lặng thế này có khác nào có tật giật mình?

Trương Thời Khuynh nhìn lên ti vi, bắt chuyện với cô: “ Tôi nhớ em nói nhiều lắm cơ mà? Sao lại im lặng rồi?”

Tử Vân Tử cười, tỏ ra tự nhiên nhất có thể: “Thật ra em không nói được nhiều như anh nghĩ đâu”

Anh gật đầu, cũng chỉ thêm câu từ: “Tôi không nghĩ em cũng có thể nói ít thế này”

“Thì…lúc ăn nói chuyện nhiều không tốt”

Trong tâm trí của cô lúc này: Mày nói cái gì vậy?



Nói như vậy có khác nào bảo anh im mồm lại, ăn cơm cấm nói chuyện?

Hai người cũng chẳng nói gì thêm, ngồi giữ trật tự vừa ăn vừa xem ti vi.

Miếng thức ăn kèm xót lại trên đĩa còn một miếng duy nhất. Anh và cô đang tập trung xem ti vi, vô thức dùng dĩa lấy miếng cuối cùng.

Hai con người phát hiện điều không đúng, đồng thời rút tay về.

Trương Thời Khuynh nhường cô: “Em ăn đi”

Tử Vân Tử nhiệt tình từ chối: “Không…em no rồi”

No…

Bữa ăn của cô kết thúc như này đây.

Trương Thời Khuynh cũng dừng bữa, thu dọn bát đũa lại bị Tử Vân Tử nhanh tay dành việc.

“Để em dọn dẹp”

Trương Thời Khuynh lấy lại đĩa trên tay cô, “Tôi làm được rồi. Em ngủ đi, không phải bị đánh thức sao?”

“Em ngủ đủ rồi! Anh đã nấu bữa tối rồi còn tranh rửa bát với em?”

Trương Thời Khuynh cau mày hỏi:”Cái lý lẽ gì đây?”

“Cũng không phải lý lẽ, là đối đáp công bằng, là phép lịch sự tối thiểu!”

Trương Thời Khuynh giận quá hoá cười: “Từ bao giờ em mang khách sáo ra nói chuyện với tôi thế?”

Tử Vân Tử diễn giải: “Em không có ý này…em chỉ muốn giúp”



“Không cần. Em mua đồ nhiều như vậy, mấy việc này để tôi”

Thật là không hiểu nổi…

Bình thường Tử Vân Tử có bản lĩnh buông lời thả thính, trêu đùa anh đến da mặt cũng cảm thấy dày. Trương Thời Khuynh mới chủ động…cũng chẳng phải, là vô tình nói tên bộ phim thôi mà cái bản lĩnh kia đâu mất tiêu. Toàn câu lệ, ngại ngùng nói ra những lời chỉ thấy khách sáo, mất hết cả tự nhiên vốn có.

Nhường qua nhường lại, nghĩ thôi đã thấy mất mặt.

Tử Vân Tử chính là người ‘thua cuộc’ khi đưa ra yêu cầu rửa dọn. Không biết làm gì sau hành động ngu ngốc cô chỉ biết trốn trong phòng.

Tử Vân Tử rảnh rỗi, buồn tay lại đăng vài tấm ảnh lên Facebook.

8 giờ tối ở Pháp vậy ở nhà đang là 3 giờ chiều?

Giờ này, chỉ còn Dương La Kỳ ở nhà buồn chán online và là người đầu tiên ấn like bài viết có những tấm hình đồ ăn hôm nay cô chụp lại.

“Món ăn thay phong cảnh?”, bình luận của Dương La Kỳ nổi lên sau đó.

Tính ra đúng là hơi nhạt nhẽo, Tử Vân Tử mang tiếng là đi chơi nơi xa xôi, mỹ lệ bao nhiêu mà chỉ lưu giữ mấy hình chụp đồ ăn?

Tử Vân Tử vào Ảnh để tìm vài bức trả lời bình luận. Nhưng tất cả toàn là bức chụp nén Trương Thời Khuynh…

Cả ngày hôm qua đi chơi đến chán chê ở chân tháp Eifeel thế mà cô chỉ tận dụng chụp nén anh, thật hết nói nổi.

Tử Vân Tử thầm chửi rủa bản thân một câu: “Mày mê người ta đến hết thuốc chữa rồi!”

Chụp trộm thì cũng được đi? Nhưng mà chụp một bức phong cảnh thôi mà khó khăn đến vậy hay sao? Toàn thừa cơ hội chụp người ta, phong cảnh chẳng để chừa ra góc nào, cứ góc chính có anh là ấn.

Sao cô có cảm giác mình là một tên biến thái nhỉ?

Tử Vân Tử ớn lạnh, lắc đầu một cái. Không thể để Trương Thời Khuynh phát hiện ra mấy tấm này trong điện thoại cô!

Không có ảnh, Tử Vân Tử chuyển sang trả lời bằng chữ: “Đẹp quá chụp không được”

Chỉ có cô mới hiểu, câu nói này thực ra có nghĩa là gì.

Đến nửa đêm, chuẩn bị đi ngủ Tử Vân Tử nhận được thông báo từ bình luận:


Chu Lăng Vận: “Ngon quá~”


Sở Chính Thành kì công phóng to một bức ảnh ở góc phải cô cũng chẳng mảy may để ý, anh để lời bình luận ở dưới bức ảnh vừa soi được: “Vừa sang Pháp mấy ngày đã quen được anh nào đó”


Nếu Sở Chính Thành không nhìn ra Tử Vân Tử cũng không biết ngón tay Trương Thời Khuynh trượt qua bức ảnh chụp bữa ăn sáng nay. Lúc này anh với tay lấy nọ mứt thì phải…


Dương Lãm trả lời bình luận của Sở Chính Thành mang nhiều icon cười ở cuối câu: “Ai cũng được, trước sau gì cũng hối hận”


Mấy con người này hở ra là chọc điên người khác, Tử Vân Tử biếng giải thích, chỉ nói là có người vô tình lướt qua.


Nếu trả lời là Trương Thời Khuynh chắc là đêm nay cô khỏi ngủ.


Một lời khó có thể kể hết!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK