Paris ôm mình trong biển đèn lộng lẫy, cảnh sắc thu trọn ở một vị trí cao hàng mấy nghìn mét.
Sự việc nhanh chóng qua mau, Tử Vân Tử chưa nghĩ mọi việc lại trở lên suôn sẻ thế này. Suôn sẻ tới mức…cô không biết cách tiêu hoá chuyện này.
Nếu không có cái cảm giác chân thật khi ngồi trên máy bay, cô chắc chắn rằng đây chỉ là ảo giác!
Kết quả sau câu nói thật lòng là một chuyến bay đến Lyon.
Lời anh nói khi ấy còn vang bên tai cô: “Không phải không được, nếu em muốn đi cùng tôi”
Và Tử Vân Tử mới biết thêm về nơi Trương Thời Khuynh ở, không phải Paris mà là Lyon, nơi anh sinh sống và làm việc.
Đặt vé máy bay chỉ qua vài bước trên điện thoại là hoàn thành thủ tục, việc còn lại là chờ đợi ở sân bay.
8 giờ rưỡi, chuyến bay bắt đầu khởi hành, dự định đến nơi khoảng 9 rưỡi.
Xe kéo chất đầy đồ uống hầu như không phát ra tiếng động, bon bon theo lực đẩy của nữ tiếp viên hàng không.
Tử Vân Tử từ lúc lên chuyến bay chỉ chăm ch chú vào chiếc điện thoại, Trương Thời Khuynh ngồi ngoài hỏi cô: “Muốn uống gì không?”
Cô chưa rời mắt khỏi màn hình sáng, vô thức trả lời: “Muốn…”
Trương Thời Khuynh lấy lon nước, chủ động mở cho cô, “Đang bận?”
Tử Vân Tử thuận tay nhận lon nước từ anh, cô không quên trả lời: “Em đang tìm khách sạn”
Trương Thời Khuynh thu tay về, đầu hơi tựa ghế, nghĩ lại chuyện kia lông mi không khỏi run vì nheo mắt.
“Chiều…có người nói muốn bên cạnh tôi thì phải?”
Tử Vân Tử xấu hổ, âm lượng giảm nhỏ nhất có thể: “Anh nhắc lại làm gì chứ? Thì không phải chúng ta là thân quen…em cũng không thể để đó là lần gặp cuối được, mới gặp lại chưa đến hai ngày”
“Vì thế em chọn cách chia tay nhau khi vừa đến Lyon?”
Lyon không lớn như Paris, nó là nơi của nhiều tỉnh lị. Cũng sẽ chẳng có lần hội ngộ lần thứ hai nào hay gần nhà. Tử Vân Tử cô chọn đại một chỗ dừng chân có khác nào đường ai nấy đi?
“Không đâu…chỗ anh ở thuộc quận nào em sẽ ở khách sạn gần đó. Chúng ta cũng có thể liên lạc, gặp nhau”
Tử Vân Tử ngại ngùng nhìn sang hướng khác, chú thích: “Gặp gì đó thì tuỳ anh, không gặp thì ít nhất cũng đã biết chỗ ở của nhau…”
Trương Thời Khuynh vừa giận vừa buồn cười, cô nhóc này chưa hiểu ý anh còn lo nghĩ xa.
“Tử Vân Tử!”
Trương Thời Khuynh vừa doạ cô giật mình, anh ngăn cô không được nói thêm, cô im bặt chuẩn bị tiếp thu lời anh nói.
“Cũng chỉ ở lại mười hai ngày, em ở khách sạn làm gì?”
Mười hai ngày ngắn ngủi, hai người sẽ gặp nhau trong mấy ngày? Hai hay một?
Trương Thời Khuynh và Tử Vân Tử vốn khác nhau. Cô có mười hai ngày trọn vẹn thích làm những gì? Làm được nhiều điều là đằng khác, nhiều đến nỗi…thời gian với cô rất dài.
Nhưng anh thì khác, với công việc cố định anh có thể gặp cô bao nhiêu lần? Hai ngày vừa qua cũng chỉ có cuối tuần, còn phải đợi bao lâu? Thời gian vốn ít ỏi, khi cần dùng nó, nó sẽ trôi qua thật nhanh, nhanh đến giật mình.
Mười hai ngày, Tử Vân Tử không ở khách sạn thì còn có thể ở đâu? Anh là đưa ra lời mời…lời mời?
Tử Vân Tử nuốt trôi nước lâu rồi nhưng dư vị đọng lại khiến cổ cô ran rát vì ho.
Ngốc chết cô rồi!
Cô có thể sặc khi với ít nước còn đọng lại ư? Thì cũng tại vì cô không nghĩ Trương Thời Khuynh có thể nói ra mấy lời này.
Đợi khi cơn ho xuôi xuống, Tử Vân Tử nhận lấy chiếc khăn tay anh đưa mình.
“Cũng chỉ là mười hai ngày…nên anh muốn em ở đâu? Chẳng lẽ là nhà anh?”
Tử Vân Tử nếu nói sai chỗ nào thì sai còn không thì cô chỉ đang nói đùa.
Nhưng Trương Thời Khuynh không nghĩ thế. Ngược lại anh còn ngầm thừa nhận: “Tuỳ em”
Tử Vân Tử im lặng, anh cũng lặng im theo.
Sau một hồi đấu tranh tư tưởng, Tử Vân Tử mở lời bằng nụ cười tươi rói sau hàng trăm cái suy nghĩ.
“Không ngờ anh lại cho em…sống chung?”
Trương Thời Khuynh hắng giọng nói: “Không phải càng đỡ tốn kém sao?”
Tử Vân Tử ráng nhịn cười, nghiêm chỉnh đáp.
“Nếu thế thì em nên chọn cách tiết kiệm một chút vậy”
Một tiếng sau khi đến nơi, Lyon chào đón bằng màn tuyết lưa thưa.
Con phố Rue de la Republique - trung tâm mua sắm lớn của Lyon dần hiện lên với những tòa nhà mang phong cách Haussmann từ thời Napoleon III, thế kỷ 19.
Làn đèn đường giăng lối ngang qua quảng trường Bellecour, nhịp tim sống của thành phố Lyon.
Sau cuối, xe dừng lại ở Ainay, khu vực thuộc quận hai của thành phố.
Căn hộ Trương Thời Khuynh đang ở thuộc toà cao ốc sáng đèn.
Tử Vân Tử từng bước theo sau Trương Thời Khuynh, anh kéo vali đi trước dẫn đường.
Tinh một tiếng, thang máy dừng ở tầng hai mươi chín.
Anh thành thục mở cửa nhà, gạt công tắc điện sau cánh cửa lại quay sang nhìn cô bên ngoài còn chưa vào.
“Sao? Hối hận rồi?”