Ban đêm hoa sữa toả mùi rõ ràng hơn hẳn, tận trong phòng Tử Vân Tử có thể ngửi thấy rõ ràng.
Nhưng cô chẳng bận tâm, bị nó đánh sao nhãng.
Tử Vân Tử viết nắn nót dòng nhật kí: Hôm nay được đàn anh kết bạn, có vui hơn một chút. Tự hỏi rằng, đàn anh có phải tha lỗi rồi không? Nhưng cái điều giận dỗi ấy mình không chắc, nó chỉ xuất phát từ suy nghĩ của cá nhân.
Cô gái nhỏ tủm tỉm cười, viết tiếp: Đàn anh cũng thật nhạt nhẽo bây giờ mới chơi Facebook, chẳng có bạn bè gì cả nhưng hiện tại có một người rồi. Mà để lát nữa mới chấp nhận, không để anh phát hiện mình rất để ý!
Tử Vân Tử lăn qua lăn lại với những suy nghĩ đủ thể loại rồi thiếp đi. Màn hình sáng trang cá nhân của Trương Thời Khuynh một lúc không cảm ứng chớp một cái tắt hẳn.
Sáng hôm sau.
Đồng hồ báo thức lúc 6 giờ, Tử Vân Tử giật mình mở điện thoại. Cô chờ năm phút để nhấn đồng ý thế mà ngủ quên mất tiêu!
Tử Vân Tử mới sáng sớm đã mếu một cái. Trương Thời Khuynh kết bạn cũng nhanh quá đấy! Bạn bè có hai người rồi, là Sở Chính Thành và Dương Lãm.
Cô không thể trở thành bạn đầu tiên trên Facebook anh, cũng mất cả cớ nhắn tin.
Cô gái nhỏ buồn thiu nhấn vào nút xanh: Chấp nhận.
Bên này, tiếng thông báo đánh thức Trương Thời Khuynh. Anh với tay lấy điện thoại, ánh sáng màn hình buộc làm người ta phải mở mắt.
Trước thông báo chúc mừng ngày mới của tổng tài là dòng chữ: Đứa con của gió đã chấp nhận lời kết bạn.
Dáng vẻ mới ngủ dậy của Trương Thời Khuynh rất điềm tĩnh, hành động chẫm rãi như bị đau phải di chuyển cẩn thận. Đầu tóc rối bời, lộn xộn nhưng không hề mất tự nhiên.
Trương Thời Khuynh để điện thoại xuống, đặt tay lên trán. Lạm dụng lần nhắm mắt thoả mãn cơn buồn ngủ, giây sau chậm chạp cong môi lên một chút.
Từ Hoạ Vân không đánh thức con trai ngay bởi nụ cười thoáng chốc của Trương Thời Khuynh. Lâu lắm rồi bà không thấy con trai cười, nếu đặt bản thân vào anh quả nhiên không thể cười nổi. Bà luôn cảm thấy có lỗi khi không thể cho anh một cuộc sống tốt đẹp hơn.
Khác với trường Nam Tiêu, giờ học của Bắc Tiêu vào sớm hơn một tiếng, cụ thể là 6 giờ 30 và buổi chiều vào lúc 13 giờ. Hiển nhiên sẽ về sớm hơn Nam Tiêu một tiếng đồng hồ!
Khi Trương Thời Khuynh còn thêm một tiếng để ngủ thì cô đang xỉ mặt bước xuống giường.
Sau tai nạn ngày hôm qua, Tử Vân Tử và Dương Lãm rất biết cách đi chậm lại, đi vừa phải như Dương La Kỳ rất an toàn!
Chu Lăng Vận cách trường khoảng 20 bước chân vừa ra khỏi nhà đã gặp nhóm Dương Lãm.
Tử Vân Tử thân thiện cất tiếng gọi: “Đàn chị! Chân chị sao rồi?”
Hai chị em nhà Dương cũng kít lại theo cô.
“Không sao, hôm nay có thể đi bình thường rồi”
Dương La Kỳ liếc ra hiệu cho Dương Lãm, miệng ken két nói bé nhất có thể:”Mau xin lỗi người ta”
Đúng là lúc gây chuyện, Dương Lãm còn chưa nói một câu xin lỗi tử tế.
“Đàn chị này…”
Dương Lãm hắng giọng nói cho tự nhiên:”Xin lỗi!”
Cậu ta còn chẳng thèm nhìn Chu Lăng Vận nói cho đoàng hoàng. Cậu ta là người gây chuyện mà cao ngạo quá rồi?
Đến Dương La Kỳ nghe còn tức chết đây này, cô không ngại người ngoài mà véo cậu ta một cái.
Dương Lãm kéo tay Dương La Kỳ ra còn nhận lại lời xin lỗi chẳng có chút chân thành nào, làm người ta phát bực.
“Xin lỗi được chưa?”
Dương Lãm mới không thèm nhận, tự dưng cái vô cớ nhéo người.
“Xin lỗi còn được chưa?”
Dương Lãm đau muốn chết chỉ biết xoa xoa vết đỏ lừ ở cánh tay.
“Cách xin lỗi của mày chẳng khác như thế”
Chu Lăng Vận giải vây: “Chị không sao rồi, mấy đứa đi trước đi”
Tử Vân Tử vẫy tay cười nói: “Vậy tụi em đi đây”
Hai chị em nhà Dương hầm hừ đạp theo. Chu Lăng Vận đi bộ theo sau.
Tại lớp 10A10.
Ngô Minh Hằng phát đề tiếng anh cho cả lớp. Như đã dặn hôm qua, cô chủ nhiệm sẽ đánh giá năng lực bằng cách này để tìm hiểu cách giảng dạy cho hợp lý.
Tử Vân Tử hít thở thật sâu rồi đặt bút lên giấy viết tên làm bài. Tối qua đã học rất chăm, cô tự dặn mình như vậy. Phải đạt ít nhất 6 điểm bằng không...
Cô không dám nghĩ đến hậu quả!
Hậu quả? Lần đánh giá năng lực hôm đó, cô tiêu đời rồi!
…
Trường Bắc Tiêu hôm nay được nghỉ, chỉ có tiếng nói chuyện khi nhiều khi ít của vài giáo viên trong văn phòng.
Không khí ngột ngạt một góc bàn bao phủ khiến tâm trí Tử Vân Tử căng thẳng, cô gái nhỏ đan tay nhìn xuống đất không dám cử động nói gì đến mở miệng nói.
Ngô Minh Hằng lấy bài kiểm tra đặt lên mặt bàn. Cọng kính của cô giáo hạ thấp, ánh mắt nghiêm trọng nhìn ba mẹ Tử Vân Tử.
“Đây là bài khảo sát tiếng anh 5 điểm tôi làm tròn của Tử Vân Tử. Với con số này ở khối D thực sự không ổn một chút nào!”