Hôm sau tỉnh lại, A Mộc nói với ta rằng hắn đã tìm được một vị đại phu, có lẽ sẽ chữa khỏi mắt cho ta.
Ta gật đầu, lanh lợi nói: “Lề mề không bằng dứt khoát, hay là bây giờ lên đường luôn đi.”
Lúc này, ta nằm bò trên lưng A Mộc, dỏng tai nghe ngóng bốn phía.
Khác với trước đây, tiếng động xung quanh không còn là tiếng gió hay tiếng nước, mà là tiếng cười nói huyên náo, có cả tiếng rao hàng tấp nập.
“Chỗ này là đâu vậy?” Ta kề tai, hỏi người bên dưới.
“Là đô thị sầm uất nhất của Ma Vực, ta đang cõng ngươi đi qua khu vực đông đúc, tập trung rất nhiều người.” Giọng A Mộc nghe vô cùng nhẹ nhõm: “Ngươi cũng cảm nhận một chút đi, Ma Vực ngày nay phồn vinh dường nào, Thiên đình mục nát tiến hóa lùi làm sao sánh bằng?”
Ta ậm ừ lấy lệ, không đồng tình, cũng không dám phản bác quá rõ ràng.
“Kẹo đường Phượng Ti đây —– Kẹo đường Phượng Ti ——“
Đằng xa bay tới tiếng thét to chào hàng của tiểu thương, kéo theo mùi thơm ngọt ngào phảng phất trong gió.
“A Mộc.” Ta lắc chân, khẽ khàng dùng đầu ngón chân đá đá, chiếc váy sa dưới chân rung lên: “Ta muốn ăn kẹo.”
“Mơ đi.” Bước chân của A Mộc vẫn băng băng, giọng nói đông lạnh: “Đừng được đằng chân lân đằng đầu với ta.”
“Xin ngươi mà.” Ta tội nghiệp nài nỉ, dùng giọng yểu điệu sởn da gà chưa bao giờ khai triển: “Ngày nào cũng uống thuốc, thực sự rất đắng… nhớ lại hồi ở Thiên giới, mỗi ngày ta đều uống mật hoa… ai ngờ nổi tới Ma Vực được xưng phồn hoa thịnh vượng, mà tới viên kẹo cũng không được ăn…”
Nói xong nhỏ một giọt nước mắt.
Thân thể A Mộc cứng lại, có lẽ do không chịu được ta nói Ma Vực không tốt, đành phải cắn răng, đổi hướng: “Bây giờ dẫn ngươi đi mua, được chưa?!”
Ta rất hí hửng, nhưng không thể hiện ra ngoài, chỉ mềm mỏng tỏ vẻ quan tâm: “Không cần cõng ta đi, cực lắm, ngươi mua lại là được rồi.”
Cuối cùng A Mộc cũng bỏ đi như ta mong muốn, tuy trong bụng bực bội không chịu được, lúc hắn thả ta xuống, ta thậm chí có thể sờ thấy gân xanh nổi gồ trên tay hắn.
“Xin lỗi.” Ta vuốt tay hắn, nhẹ nhàng nói một câu.
“Đức hạnh.” A Mộc thẹn quá hóa giận, hất ta ra, phất tay áo nghênh ngang bỏ đi.
Ta nghe tiếng bước chân dần dần đi xa, thầm cúi mình vái chào hắn trong lòng, sau đó quay lưng đi về hướng ngược lại.
Mất đi thị giác, khứu giác và thính giác đều đặc biệt nhảy cảm, ta lần mò đi về hướng có tiếng đao kiếm giao nhau, vũ khí va chạm.
Bên tai dội vào tiếng kiếm khua choang choang, trong mũi ngập đầy mùi mồ hôi và máu tươi, mọi thứ đan vào nhau thành chiếc lưới mông lung, kéo ta vào trong vòng xoáy.
Rốt cuộc ta cũng mò tới được trung tâm vòng xoáy, đứng nghiêm, nắm tay, hít sâu.
“Ngọc Hoàng Đại đế muôn năm, muôn năm, muôn muôn năm!” Ta giơ tay phải lên thật cao, dồn hết sức hét lớn.
Đây là lần ta hét lớn nhất, vang nhất trong vòng năm trăm năm qua.
Mọi tiếng huyên náo thoắt cái như thủy triều rút, biến mất sạch sành sanh trong nháy mắt.
Ta ngẩng đầu lên, đứng im chờ tử thần đáp xuống.
Bốn phía hoàn toàn yên tĩnh, chỉ thổi qua mùi thơm nhè nhẹ của bánh màn thầu rán dầu.
Ta chờ rồi lại chờ, nhưng không chờ được phản ứng trong dự liệu, đành phải bất khuất hét lên lần hai: “Ngọc Hoàng Đại đế muôn năm, muôn năm, muôn muôn năm! Đế quân Ma giới chết không có chỗ chôn!”
Lần này giọng vừa vang lên, rốt cuộc bên cạnh không còn im phăng phắc nữa. Cảm giác có luồng gió chết bổ về hướng ta, ta lập tức hân hoan dâng đầu chạy tới —– thành bại là ở hành động này thôi.
Ai dè lại bị người ta bịt miệng.
“Ngươi là đồ không biết chết sống!” A Mộc quát lên, hận không thể lột da rút gân ta, bàn tay của hắn chộp tới, xách ta ra khỏi trung tâm vòng xoáy hệt như xách con gà.
Gió lạnh như dao bén, thổi vù vù bên tai.
A Mộc xách theo ta phi hành, vượt qua núi non, băng qua sông ngòi, bước chân thoăn thoắt.
Hơi thở của hắn hỗn loạn, mái tóc thật dài phất qua hai gò má ta, không cần nhìn, không cần hỏi, ta cũng biết hắn rất tức giận, hiện tại đang đứng trên bờ vực bạo phát.
Tuy hắn chưa từng nói, nhưng ta biết hắn nhất định là một người có địa vị, nhiệt tình yêu thương quê hương, thuộc phần tử cực đoan cuồng Ma giới, bây giờ ta dám nhục mạ Đế quân Ma giới của hắn, có khả năng cao là hắn sẽ bằm thây ta ném xuống biển cho cá mập ăn.
Chỉ nghe “Ùm” một tiếng, A Mộc quăng mạnh ta vào trong nước lạnh.
“Ngươi muốn chết đúng không?!” Hắn nhào lên bóp cổ ta, giọng tàn bạo, cơ bắp căng cứng: “Muốn chết?! Ta tác thành cho ngươi! Hôm nay ta sẽ giết chết đồ không tim không phổi như ngươi!”
Năm ngón tay của hắn từ từ siết chặt lại.
Ta thở ra một hơi thật dài trong lòng.
Hắn nói không sai, ta muốn chết, ta luôn muốn chết.
Từ sau phán quyết tử hình của Ma y lão nhân, giờ khắc nào ta cũng muốn chết cho nhanh.
Không có mắt, không có mắt! Không nhìn thấy mặt trời mọc, ánh nắng chiều, không nhìn thấy hoa nở hoa tàn, không nhìn thấy dung nhan yêu kiều mềm mại, không nhìn thấy thứ quý hiếm đẹp đẽ. Đối với người coi cái đẹp là sinh mạng như ta, đây là chuyện tàn nhẫn mà lại bất hạnh biết nhường nào? Đáng sợ hơn là ta từng có được tất cả, ví như từ nhỏ chưa từng nhìn thấy ánh sáng, thì bây giờ đã không hồn bay phách lạc cỡ này. Đáng sợ nhất không phải là chưa từng có, mà là sau khi có được lại mất đi. Vừa nghĩ tới bản thân không được nhìn thấy những thứ kia lần nữa, ta lại đau tới thắt lòng, mất hết hy vọng. Thà tan thành mây khói, ta cũng không thể mất đi đôi mắt, không nhìn thấy những thứ xinh đẹp, thà chết còn hơn. Cho nên ta đã hạ quyết tâm, tìm cách giết mình.
Có điều, sinh mạng của tiên vạn năm bất diệt, muốn chết không phải là chuyện quá dễ dàng. Trừ phi nhảy xuống Tru Tiên đài, về cơ bản ta không cách nào giết chết mình, mà hôm nay sống tại Ma Vực, chẳng biết năm nào tháng nào mới có thể về lại cố hương?
Ta định bụng truy tìm tung tích của Phục Thần đao, nhưng mà không ai biết tin tức của Đế quân. Hết đường xoay sở, ta chỉ còn biết tìm kiếm ngoại lực.
Ngày đó A Mộc nói người của Ma Vực hận nhất là ai trung thành với Thiên đình, ta nhướng mày, nảy ra một ý hay.
Hôm nay là cơ hội trời ban, ta cố tình tách khỏi A Mộc, cũng vì muốn Ma nhân không ngộ thương hắn. Tuy miệng lưỡi hắn rất xấu, nhưng trong lòng ta hiểu rõ, hắn tốt với ta vô cùng. Nếu hôm nay chết trên tay hắn, cũng coi như chó ngáp phải ruồi, chỉ mong sau khi hắn ăn hồn ta rồi, có thể bồi bổ lại mấy trăm năm tu vi hắn độ cho ta.
Thế nhưng, A Mộc thấy ta không phản kháng, lực tay lại nhẹ đi.
“Ngươi thật muốn chết?” Hắn vỗ vào mặt của ta, giọng có hơi khẩn trương: “Mơ mộng hão huyền, ta sẽ không làm như ngươi mong muốn!”
Hắn cấp tốc thu tay về.
Nhưng trễ rồi, quá trễ rồi, dịch thể tanh mặn trào lên cuống họng, chảy dọc xuống theo khóe miệng ta.
“Ngươi uống thuốc?!” A Mộc lắc người ta: “Ngươi uống thuốc gì?!”
Giọng của hắn bắt đầu có hơi hướm tâm thần.
Ta nhoẻn miệng, mệt mỏi mỉm cười thay cho lời xin lỗi.
Không phải không chịu nói, mà ta cũng không biết đến cùng là thuốc gì. Mấy ngày trước đi gặp thầy thuốc, có gã sai vặt bưng thuốc đi ngang qua ta, bất cẩn làm đổ vài viên, ta bèn len lén nhặt lên giấu vào trong tay áo.
Vì ta nghe gã sai vặt khoe khoang với người bên cạnh rằng: “Vị thuốc này sư phụ luyện là thế gian kỳ độc, tiên nhân uống vào cũng hết đường xoay chuyển trời đất!”
Tiếng kêu của A Mộc dần dần trôi xa, lục phủ ngũ tạng đau tới muốn nổ tung, phụt một tiếng, ta phun ra một ngụm máu tanh.
Cát bụi về với cát bụi, đất về với đất, chuyện đại náo Ma Vực hôm nay, hy vọng ngày nào đó có thể truyền tới Thiên đình. Nếu Phương chủ xuống đây tìm người, nhân tiện có thể đem thi thể ta về, chôn trong vườn hoa nhỏ. Như vậy, cũng coi như miễn cưỡng thực hiện được ước mơ vĩnh viễn ở lại Thiên đình.
Trước khi ý thức mờ nhạt hoàn toàn, trong đầu đột nhiên hiện lên một gương mặt ẩn nhẫn tái nhợt.
Tiên sắp chết, lòng dạ cũng lương thiện hơn, mặt mũi Thiên Thanh lúc này không hề đáng ghét đáng sợ, trái lại còn làm cho ta vô cùng hoài niệm —- người khổ cực cho ta sống lại, bất luận thế nào cũng không đành lòng nhìn ta chết tha hương đâu.
Thiên Thanh, nhớ lại trong năm trăm năm đằng đẵng, ta vì lý do cá nhân mà chưa bao giờ đối xử tốt với ngươi, cũng uổng phí tâm sức bồi dưỡng người tài của ngươi. Hôm nay ta tan thành mây khói, cũng coi như thanh toán xong nợ nần với ngươi, ân oán kiếp trước từ đây xóa bỏ, từ nay về sau ngươi đi đường dương quan của ngươi, ta đi cầu độc mộc của ta, ngươi vẫn là Thánh quân cao cao tại thượng, ta thì mang theo cặp mắt mù, đi đầu thai chuyển thế.
Trong lúc mơ màng, ta trông thấy bóng dáng kéo lê xiềng xích của Hắc Vô Thường.
Sau đó đổi thành Lam ca ca, khi chàng còn chưa biến thân, anh tuấn tiêu sái biết bao nhiêu.
“Hắc ca ca, huynh tới đón ta sao.” Ta vui mừng khôn xiết chạy về phía Hắc Vô Thường, muốn cầu huynh ấy giúp ta đầu thai vào nhà tốt.
Tan biến, tất cả đều tan biến.
Kiếp sau không làm tiên cũng chẳng làm người, chỉ nguyện làm một dòng suối trong, chiếu bóng mây trắng trên bầu trời, mặc cho cá nhỏ bơi lội tung tăng trong thân thể, các cô nương mỗi ngày nhìn ta rửa mặt chải đầu, thay y phục. Cho dù không có mắt, cũng có thể thưởng thức cảnh đẹp tắm tiên.