Nhị Lang Thần nán lại chưa bao lâu đã bay đi mất.
Cảnh đẹp ngày lành thế này, sao ta có thể ngồi yên tĩnh tọa cho đành? Nhanh tay thừa cơ khám phá cái ổ này một lát.
Chốc thì lăn ra một cái trứng ngọc bích, chốc thì moi ra một viên đá mắt mèo xanh biếc, tới khi ta phát hiện tảng đá dùng để mài móng là một viên Hòa Thị Bích bự chảng, súyt tý nữa đã mừng phát điên.
Thế nào gọi là ổ vàng ổ bạc không bằng ổ chó nhà mình? Đây chính là khắc họa chân thật nhất mà!
“Ngươi thật hạnh phúc.”
Tiên quân áo xám chẳng biết sao vẫn đứng bên cạnh nhìn ta, ánh mắt ngập đầy hâm mộ.
Ngoại hình hắn bình thường, ăn mặc cũng bình thường, cho nên ta chỉ nhìn hắn một cái, rồi quay đầu lại ôm cái yo yo bằng huyết san hô nghịch tiếp.
“Ngươi biết không? Tuy là súc vật, nhưng ngươi lại sống tốt hơn rất nhiều người.”
Tiên quân áo xám lẩm bẩm một mình, giọng yếu ớt.
Ta dạo một vòng quanh cái trâm bách hoa hồ điệp, giơ móng đè lên đầu trâm.
Cây trâm vù một tiếng bay ra hàng loạt hồ điệp sặc sỡ phấp phới, cánh của chúng mỏng tanh như cánh ve, mỗi lần rung lên, ánh sáng trong phòng lại biến ảo muôn màu muôn sắc.
Ta phấn khích, nhảy chồm lên muốn bắt bướm, nhưng không phải không với tới, mà do móng vuốt chọc xuyên qua cơ thể của chúng. Tựa như một trò đùa trong giấc mộng, tất cả chỉ là uổng công.
“Vô ích thôi, chúng đều là hư vô.”
Giọng chán nản của tiên quân áo xám vẳng tới lần nữa, mang theo vẻ rầu rĩ mơ hồ.
Hồ điệp như muốn chứng minh lời hắn nói, chiếc bóng trên không trung nhạt dần đi, cuối cùng bốc hơi mất tăm như hơi nước.
Ta vừa tức vừa nóng, đè móng lên đầu trâm lần nữa, nhưng chẳng còn con bướm nào bay ra.
“Trâm bách hoa hồ điệp, cách một canh giờ mới huyễn hóa một lần, ngươi phải đợi một canh giờ nữa mới được.” Tiên quân áo xám vẫn không buông tha, chậm rãi nói: “Ngươi xem ngươi hạnh phúc biết bao nhiêu, ít ra còn có thể chờ đợi…”
Ta nổi cáu thật rồi, quay đầu lại trừng mắt bặm trợn với tiên quân kia, rất muốn hỏi hắn rốt cuộc là ai —– chẳng lẽ là người đoạt chức quán quân giải danh ca lắm mồm Tam giới, Đường Huyền Trang tiên sinh sao?!
Ai dè thốt ra miệng lại là tiếng chó sủa gâu gâu —– tên Dương Tiễn khốn kiếp, trước khi đi lại hạ Ngôn phược thuật cho ta nữa rồi!
Loáng cái bao nhiêu khí thế của ta đều mất sạch, hậm hực nằm xuống đệm.
Ôi, bình thường làm tiên chịu uất ức cũng thôi đi, không ngờ bây giờ làm cún rồi cũng chỉ kêu được mỗi gâu gâu, thế gian còn tiên tử nào bi ai hơn ta không?
Tiên quân áo xám thấy ta hấp hối, muốn chết không muốn sống, bèn nhặt một cái đệm cói ngồi xuống bên cạnh, lôi trong ngực ra một quyển sách.
Mũi thoang thoảng mùi đệm nhung hòa vào mùi nước hoa cao cấp, khiến ta thư thái đầu óc định ngủ một giấc. Lúc cơn buồn ngủ dần sâu hơn, chợt nghe bên cạnh có tiếng thở dài.
“Haizz.”
Ta cụp tai xuống.
“Haizz haizz.”
Ta giả điếc tiếp.
“Haizz ~~~~”
Tiếng thở dài càng lúc càng cao vút, đậm chất danh ca sắp treo giọng. Rốt cuộc ta hết nhịn nổi, hé mí mắt ra nhìn qua bên cạnh, thấy tiên quân áo xám vừa đọc sách vừa lắc đầu, vẻ mặt thương tiếc chỉ hận rèn sắt không thành thép.
Ta thấy tò mò với quyển sách trong tay hắn, lập tức tỉnh ngủ nhảy phốc lên, chạy tới bên cạnh hắn, đảo vòng quanh cuốn sách.
“A Ngốc muốn xem cái này à?”
Tiên quân áo xám phát hiện ra hành động của ta, ngẩng đầu lên hỏi.
Ta nhanh nhảu gật đầu, vẫy vẫy đuôi nhỏ nịnh hót.
“Đọc hiểu không đấy?” Tiên quân áo xám phì cười: “Đây là tiểu thuyết của trần gian, trong đó viết toàn vui buồn hợp tan của nam nữ si tình, súc sinh như ngươi mãi mãi không hiểu được đâu.”
Ta lập tức sủa gâu gâu gâu ba tiếng liền, bày tỏ lòng kháng nghị tối cao —– ngươi mới là súc sinh á! Cả nhà ngươi đều là súc sinh!
Tiên quân áo xám đang muốn nói tiếp gì đó thì bỗng im bặt, đưa mắt nhìn ra xa xa sau lưng ta.
“Cửu Khúc Minh Hà Đệ Nhất Loan Mạnh Bà, bái kiến Hao Thiên Khuyển.”
Giọng khào khào già nua vọng tới, ta ngoảnh sang hướng khác, nhìn thấy một bà cụ tóc trắng áo đen đang dập đầu với ta.
“Gâu!” Ta nào nhận nổi đại lễ cỡ này, lập tức giật bắn mình, đuôi dựng lên thật cao.
“A!” Bà cụ ngẩng đầu lên, nhìn thấy ta thì hơi giật mình, mồm mép đều run hết cả lên: “Hao Thiên Khuyển đại nhân phẫu thuật thẩm mỹ sao? Sao lại … lại…”
“Moe(*) thế này?” Bà ta vắt óc cả buổi trời, cuối cùng cũng nghĩ ra một từ mốt để hình dung.
(*) Dễ thương.
“Phụt.” Tiên quân áo xám bật cười thành tiếng: “Mạnh Bà, đây là A Ngốc Bắc Kinh chân quân mới đưa về, Hao Thiên Khuyển nghỉ phép, hôm nay A Ngốc sẽ thu sổ sách thay cho Hao Thiên Khuyển.”
Thu sổ sách? Ta kinh ngạc ngẩng đầu nhìn họ —- sao ta chưa nghe bao giờ thế?
Lại thấy vẻ mặt Mạnh Bà như bừng tỉnh, móc từ trong tay áo ra một cái túi vải nặng trịch, đặt tới bên cạnh ta.
“A Ngốc đại nhân.” Bà vái chào ta thật sâu: “Đây là tiền lời của chi nhánh Mạnh Buck Minh Hà đệ nhất loan, xin ngài mang về cho Nhị Lang chân quân.”
Mạnh Buck? Ta lấy móng che miệng bày tỏ lòng khiếp sợ —- đây là thương hiệu huyền thoại siêu nổi tiếng trong Tam giới mà!
Chuyện là mấy năm gần đây số lượng nhân loại tăng vọt, canh Mạnh Bà cung không đủ cầu, bản thân Mạnh Bà cũng vì làm việc quá tải mà gây ra vài vụ án oan luân hồi. Thế nên vào một ngày đẹp trời nào đó, Diêm vương gia nảy ra ý tưởng, mở hơn mười dãy cửa hiệu đồ uống lấy tên là “Mạnh Buck”, chuyên cung cấp canh Mạnh Bà cho hồn phách các nơi. Bởi vì nhanh chóng tiện lợi và mùi vị đa dạng, nên Mạnh Buck đã mau chóng nhận được sự đón nhận rộng rãi của khách hàng, nhờ đó Diêm Vương gia kiếm được đầy bồn đầy bát, còn nhận được giải thưởng lớn “Lão niên đột phá trong Tam giới.”
Nhưng “Mạnh Buck” này có liên quan gì tới Nhị Lang Thần?
Ta nhìn Mạnh Bà nghi hoặc, không dám nhận đồ bừa bãi.
“Mở Mạnh Buck vốn là ý tưởng của Nhị Lang Thần nhà ngươi.” Tiên quân áo xám như hiểu được thắc mắc của ta, nhẫn nại giải thích: “Chẳng qua ngài ấy ngại thân phận không tiện nhúng tay vào Minh giới, nên mới bán ý tưởng cho Diêm vương gia, bây giờ chia lợi nhuận cũng phải thôi.”
Ta vỡ lẽ, lập tức tha cái túi lên đệm, khấp khởi đặt mông ngồi xuống.
Nhiều vàng bạc châu báu thế này, tuy không phải là của ta, nhưng có cơ hội thì phải nhìn cho đã ghiền.
“Mạnh Bà, gần đây buôn bán tốt chứ?”
Tiên quân áo xám có vẻ đã quen bà cụ từ lâu, cười tít mắt trò chuyện.
“Ban đầu thì không tệ, nhưng sáng nay Minh giới mới tới một đám người cá phương Tây, nói là Thiên đình trục xuất xuống uống canh Mạnh Bà, khiến chúng ta phải tạm đóng cửa, lợi nhuận cũng giảm hơn phân nửa.” Mạnh Bà vừa nói vừa thở dài, có vẻ không cam lòng: “Không biết họ đắc tội với nhân vật lớn gì mà lại bị ép xóa ký ức nữa?”
Người cá phương Tây bị trục xuất từ Thiên đình?
Lòng ta nghi hoặc, lẳng lẽ vểnh tai lên.
“Thân phận của người cá vốn thấp kém, có lẽ đã đắc tội với chủ nuôi cũng nên.” Tiên quân áo xám an ủi: “Những chuyện kiểu này không hay xảy ra, ngày mai sẽ buôn bán bình thường lại thôi.”
Hai người nói chuyện một lúc, sau đó Mạnh Bà vái chào ta một cái, rồi cáo lui.
Trong hai giờ kế tiếp, ta lần lượt thu gom phần trăm lợi nhuận từ nhiều thương hiệu nổi tiếng khác, trong đó không thiếu gì cửa hiệu có lịch sử ngàn năm của Minh giới và Yêu giới. Cái đệm nhung mau chóng bị một núi châu báu đủ màu chiếm hết chỗ, suýt nữa là không còn góc cho ta đặt mông.
“Thậm chí cửa hàng thức ăn nhanh gà rán KFC cũng có cổ phần của hắn!”
Khi ta run run nhận lấy cái túi vải từ tay gà yêu, trong lòng đã cảm khái đủ vạn lần.
“Cẩu đại tiên, đây là món Bạch trảm kê làm hoàn toàn từ nguyên liệu thiên nhiên không thêm chất phụ gia, chế biến cùng với muối cao cấp nhập khẩu, xin ngài vui lòng nhận cho.” Gà yêu nhìn ta, trong đôi mắt cá chết rưng rưng chảy ra lệ bi thương: “Món ngày mai là gà tơ hầm nấm vị Đông Bắc, hy vọng ngài thích.”
Hóa ra đây là đồ hiếu kính Hao Thiên Khuyển? Miệng ta lập tức há thành hình chữ O — cái gì là chó cậy gần nhà, gà cậy gần chuồng? Là đây chứ còn đâu.
Tiễn gà yêu đi rồi, ta không dằn được cảm xúc dâng trào.
Nếu tên khó ưa Nhị Lang Thần này còn tham gia vào giới kinh doanh, ta nghĩ hoa Chân Tâm giấu trong vườn ươm nhỏ của mình có khả năng phát đạt rồi —– hắn không ngại làm ăn với Minh giới, dám chắc cũng không từ chối Yêu giới, chỉ cần ta hợp tác với hắn mở chợ hoa Chân Tâm ở Thiên đình, làm lớn một chuyến, khoản nợ mấy trăm vạn còn gì phải lo nữa?
Cuối cùng đã tìm được cách trả nợ, ta lập tức bừng bừng phấn chấn.
.
Lúc Nhị Lang Thần tới đón ta, chân trái ta đang đạp Bích Huyết châu, chân phải giẫm Khai Thiên ấn, đầu đội mũ lông làm từ đuôi Phượng vạn năm, chơi vui tới quên trời quên đất.
“Tới làm cún cũng có thể tự tại thế này.”
Hắn nhìn ta rồi ngửa mặt lên trời thở dài một tiếng, như đang bội phục khả năng thích nghi với hoàn cảnh của ta.
“Chân quân, vị tiên hữu A Ngốc này đúng là một cô nhóc tham tài.” Tiên quân áo xám chỉ đống châu báu dưới mông ta, cười hết sức ôn hòa.
Nhị Lang Thần vung tay lên theo thói quen, nhét hết đống màu sắc vào trong tay áo, cử chỉ rất ư thành thạo.
“Đi, về nhà ăn cơm.”
Hắn cười như không cười, phán cho một câu, rồi vươn cánh tay ra chụp nhẹ tới, ôm ta vào lòng.
Ta biết mình sắp phải rời khỏi cái ổ chó lộng lẫy như ảo mộng này, trong lòng bất giác dâng lên mấy phần không nỡ, lắc lắc cái cổ quay đầu lại ngóng.
“Sao, thích nơi này rồi à? Không nỡ đi sao?” Nhị Lang Thần lập tức cười kiêu căng: “Hay là ngày mai đưa ngươi tới nữa?”
Bụng dạ bị tên xấu trai nói trúng, ta vừa thẹn vừa giận, ẳng ẳng kháng nghị.
“Có lẽ tiên hữu A Ngốc tiếc quyển sách này nhỉ.”
Nào ngờ tiên quân áo xám đột nhiên trờ tới trước mặt ta, dùng tư thế hiền thê lương mẫu, hiểu thấu lòng người nhét quyển tiểu thuyết vào bên mép ta.
“Hiếm khi được ngươi thích, vậy thì tặng cho ngươi, coi như là quà ra mắt của Mộng Đặc Kiều ta vậy.”
Hóa ra ngươi tên là Mộng Đặc Kiều? Không biết là tiên gì nhỉ?
Ta há mồm ngờ nghệt ngậm lấy quyển tiểu thuyết, còn chưa kịp mở miệng hỏi, đã bị Nhị Lang Thần ôm bay đi mất.
Lúc này đã chạng vạng, mặt trời chiều tựa như một miếng trứng to chần nước sôi, nằm lọt thỏm trong đống mây trắng mềm xốp. Gió mát phất qua lớp lông xinh xắn trên người, toàn thân ta ngây ngất trong hòang hôn ấm áp, bồng bềnh phơi phới.
Hắt xì!
Bỗng trên đầu vọng xuống một tiếng hắt xì hơi sát phạt phong cảnh.
“Đang ghét.” Nhị Lang Thần tức tối gỡ một cái lông chó ra khỏi mặt, vẻ mặt khá là tức giận: “Về rồi bổn tọa phải cạo sạch lông của Hao Thiên Khuyển.”
Trong đầu ta lập tức tưởng tượng ra cái dáng trụi lủi của Hao Thiên Khuyển, không nhịn được cười lăn lộn.
Không ngờ nụ cười này phát ra lại là tiếng người, thì ra ta nói chuyện được rồi.
“Hôm nay tiểu Giang Đậu chơi rất vui sao.” Bên tai vang lên giọng nham hiểm khó lường.
“Không dám giấu, hôm nay tiểu tiên đã biết được một mặt vĩ đại khác của chân quân.” Ta gật đầu ngoáy đuôi lia lịa, trổ tài nịnh bợ: “Tiểu tiên đã thay đổi cách nhìn về chân quân rất nhiều, thậm chí còn thích chân quân đại nhân…”
Nhị Lang Thần bỗng nhiên cúi đầu nhìn ta chằm chằm, hai mắt thâm trầm hệt như vực sâu.
“Thích chân quân xa hoa phóng túng.” Ta cười hì hì nói nốt nửa câu sau.
“Hừ.” Nhị Lang Thần lập tức hất cằm, trong mũi phát ra một tiếng nặng nề.
Chậc, sao ông anh này thích phun hơi thế không biết? Mất vệ sinh.
“Chân quân đại nhân, ngài có nhiều bảo bối như vậy, thế món nào là quý nhất?” Ta thấy hôm nay là cơ hội hiếm có, giá nào cũng phải mở rộng tầm mắt tới cùng, bèn chẹp miệng nói ngọt: “Có thể lấy ra cho tiểu tiên xem tý được không?”
“Cho ngươi xem à?” Nhị Lang Thần cười giễu một tiếng khinh thường: “Nếu ngươi có thể tìm được bảo bối, thì bổn tọa sẽ lấy ra cho ngươi xem.”
Ta chẳng buồn giận, nghĩ ngợi giây lát bèn giơ móng bới vạt áo của hắn, thò vào trong, quả nhiên mò thấy một sợi dây đỏ đúng y như dự đoán.
“Không được lộn xộn!” Nhị Lang Thần giật mình, đưa tay ấn cái móng cẩu đang muốn thò sâu vào trong của ta, mặt hầm hầm, nhe răng nhếch mép: “Tiên tử ngươi không biết xấu hổ hả!”
Ta cụt hứng, bực bội chẹp miệng: “Chịu thua rồi á, lẽ nào thứ cột trên sợi dây này không phải bảo vật chân quân quý nhất sao?”
Nhị Lang Thần trừng ta mà mặt trắng bệch ra, môi run run, đáy mắt biến động dữ dội. Gần như ta có thể nhìn thấy lửa cháy hừng hừng trong đồng tử hắn, thiêu đốt thời không, lan qua một ngàn năm ánh sáng.
Sau đó ngọn lửa cũng tắt, dần trở về làm một vũng nước đọng yên ả.
“Thứ cột trên đó không phải bảo bối.” Sắc mặt hắn trở lại bình thường, che kín vạt áo lại, không để lộ vật bên dưới sợi dây đỏ: “Là một miếng thịt.”
“Thịt?” Ta rùng mình một phát, thầm nghĩ chẳng lẽ tên này bị bệnh tuột huyết áp, cần bổ sung năng lượng bất cứ lúc nào?
“Trước đây là một miếng thịt.” Hắn thấy ta chết trân, bật cười bổ sung.
“Vậy bây giờ thì sao? Để lâu thành mốc? Biến thành đậu hủ thối?” Ta lặng lẽ run rẩy trong ngực hắn —- chẳng lẽ muốn phát triển thành vũ khí sinh học giết người hàng loạt sao?!
“Bây giờ…” Hai mắt Nhị Lang Thần ảm đảm, như đống tro tàn không cách nào nhen nhóm: “Bây giờ…”
“Có liên quan gì tới ngươi?!” Chẳng hiểu sao hắn lại giận tái mặt, trở tay ụp lên, ta chỉ cảm thấy trước mắt tối sầm, bịch một cái bất tỉnh.
Ta tỉnh lại lần này là do mùi thơm của đồ ăn hấp dẫn.
Ta từ từ mở mắt ra, phát hiện mình đang nằm vào trong kim điện Linh Tiêu. Trong điện lượn lờ khói mù, mênh mông mờ mịt, có thể nhìn thấy thấp thoáng một nam tử áo đen đang ngồi bên bàn uống trà. Hắn cúi đầu, mái tóc dài như nước buông xõa trên hắc bào, che khuất hai má. Ta không thấy rõ mặt hắn, chỉ cảm thấy màu sắc của áo choàng rất hoa mỹ thuần túy, nhìn lại từ xa, tựa như một đóa anh túc mang trong mình chất độc.
Không ngờ ngoài ta ra, trên Thiên đình này vẫn còn người thích thứ màu tối kỵ này? Làm ta sững ra giây lát.
“Nếu tỉnh rồi, sao chưa chịu dậy ăn cơm?”
Nam tử áo đen bỗng nhiên quay đầu nhìn ta, cặp mắt sắc bén tức khắc xé tan mộng đẹp của ta —- chính là tên dung tục đeo trên người miếng đậu hủ thối!
Hóa ra Nhị Lang Thần đã cởi kim giáp ra từ lúc nào chẳng hay, thay vào bộ trường sam do ta tự tay làm trước đây.
“Chân quân đại nhân, xin ngài thương xót, sau này đừng hơi một tý là đánh ngất tiểu tiên nữa, có được không?”
Ta bước xuống nhìn sơ qua, thấy cặp chân mình vẫn ngắn ngủn, trong lòng không nén nổi ấm ức.
“Khụ, vừa rồi bổn tọa hơi luống cuống.” Nhị Lang Thần đặt chén trà xuống, ho vội một tiếng mất tự nhiên: “Cho nên bổn tọa đã đặc biệt sai người chuẩn bị một bàn sơn hào hải vị, tất cả đều là món đắt tiền cả đời cũng khó được ăn, ngươi còn không mau lại đây cảm tạ ta?”
Dứt lời liếc thoáng qua cơm canh trên bàn, khóe miệng hất cao, đầy vẻ kiêu căng.
Ta rất muốn nhào tới xực cho hắn một cái, có điều sau khi nhìn thấy bàn thức ăn rực rỡ đủ loại kia, ta quyết định đổi ý.
Tiên nhân Thiên đình lấy gió sương làm thức ăn chứ không hay ăn ngũ cốc, Giang Đậu Hồng ta từ khi thăng tiên tới nay, chỉ được gặp các loại món ngon quý hiếm qua tiểu thuyết của loài người, hôm nay được nhìn thấy một bàn đầy ắp thức ăn tinh xảo hệt như tác phẩm nghệ thuật thế này, không cầm được máu nóng dâng trào, lệ rơi đầy mặt.
“Chân quân đại nhân, xin ngài biến ta về nguyên hình với.”
Ta dùng lời lẽ chứa chan thâm tình, hai mắt quyến rũ đưa tình, nhắm tới Nhị Lang Thần phóng điện xèn xẹt.
“Tại sao?” Nhị Lang Thần liếc chén trà trong tay.
“Vậy mà cũng hỏi sao?” Ta nhảy cẫng lên từ tháp quý phi: “Biến thành người có thể ăn nhiều hơn chó bông!”