Mặt trời lên cao, vào lúc này, Cát An đang e dè lay Kỷ Trăn ngủ đến không biết trời trăng: “Công tử, Thẩm lão phu nhân sai người qua gọi công tử đến phòng.”
Kỷ Trăn mơ màng mở mắt, còn tưởng rằng bản thân như khi xưa, trở mình muốn nướng tiếp: “Ta còn buồn…”
Giơ cánh tay vươn ra khỏi chăn, sờ đến mép giường, đột nhiên không thấy chỗ nạm ngọc mã não đâu, lúc bấy giờ mới chầm chậm tỉnh giấc.
Nơi này không phải phòng chính, giường y đang ngủ cũng chẳng phải giường cưới huynh trưởng tặng cho, mã não ở đâu mà ra chứ?
Kỷ Trăn thò đầu ra, nói với Cát An: “Bảo bọn họ chờ một lát.”
Cát An tuân theo mệnh lệnh chạy ra ngoài. Chỉ qua một lúc sau, Kỷ Trăn rửa mặt xong xuôi đi ra ngoài cửa.
Người đến là ma ma thân cận bên người Thẩm lão phu nhân, lúc đối mặt với Kỷ Trăn vô cùng hiền hòa, bà mỉm cười dẫn y đến viện của phu nhân.
“Thiếu phu nhân đến rồi, lão phu nhân đang chờ ở bên trong.”
Kỷ Trăn còn chưa bước vào phòng đã nghe thấy thanh âm cười nói rộn rã, bên trong ngoại trừ Thẩm mẫu, còn có một phu nhân khác thoạt nhìn hơi quen mắt. Kỷ Trăn nhìn kỹ lại, mới nhớ ra mình từng gặp đối phương một lần tại tiệc cưới của Dịch Chấp.
Trong lòng y bất chợt tỏ tường.
Quả nhiên, sau khi hành lễ xong, Thẩm mẫu lên tiếng: “Hôm nay kêu ngươi đến là có chuyện muốn bàn bạc.”
Kỷ Trăn đứng một cách quy củ: “Xin mẫu thân cứ nói.”
Sau khi Kỷ gia sụp đổ, Thẩm mẫu không còn làm khó làm dễ Kỷ Trăn, cũng không bắt Kỷ Trăn đến viếng thăm mình như lúc trước, thành ra dạo này y ít khi gặp mặt bà.
Thẩm mẫu muốn mở miệng mấy lần, lão phu nhân kế bên thấy vậy bèn lên tiếng: “Nếu như phu nhân cảm thấy không tiện, vậy để ta nói cho.”
“Kỷ Trăn, ngươi là tiểu bối, vậy cho phép ta gọi thế nhé.” Lão phu nhân vẫy tay: “Ngươi lại đây.”
Kỷ Trăn tiến lên, nhìn thấy trên bàn trải mấy cuộn trang, bàn tay buông thõng không nhịn được siết chặt.
“Hai vị này, một vị là con gái của giám chính, vị còn lại là thứ nữ của Thái thường tự khanh, hai nhà đều có xuất thân cao quý, con gái cũng được giáo dục biết tri thức hiểu lễ nghĩa.” Lão phu nhân đẩy cuộn tranh lên phía trước: “Ngươi nhìn thử xem, cả hai đều có nhan sắc hoa nhường nguyệt thẹn.”
Kỷ Trăn cố gắng đáp một tiếng “Đúng vậy.”.
“Ngươi cũng thành hôn cùng Thẩm Nhạn Thanh được bốn năm, nếu con trai gia đình bình thường cưới nam thê, hầu hết bọn họ đều sẽ cưới thêm một bình thê.” Lão phu nhân nắm chặt tay Kỷ Trăn vỗ vỗ: “Nhưng ta nghe Thẩm mẫu nói rằng ngươi không đồng ý. Hôm nay ta cũng không sợ làm người xấu một phen, hỏi lại ý của ngươi, trong hai người này, ngươi vừa ý ai hơn?”
Câu chữ êm nhẹ, nhưng ý nghĩa lại đâm thẳng vào tim. Kỷ Trăn không quan tâm đến câu hỏi mà rụt tay lại, nhỏ giọng nói: “Lời con nói có giá trị gì, nếu mọi người muốn thì hỏi Thẩm Nhạn Thanh… Hơn nữa, con cũng không biết ý nguyện của hai vị cô nương, sao có thể thay các nàng quyết định nhân duyên chứ?”
Lão phu nhân nói: “Nếu như họ không muốn, sao ta đủ lá gan vào cổng Thẩm phủ?”
Bà nháy mắt với Thẩm mẫu. Thẩm mẫu cũng cất lời: “Kỷ Trăn, mong ngươi thông cảm cho phận làm cha làm mẹ, chỉ cần ngươi khoan dung đồng ý, ta sẽ lo liệu mọi chuyện bên phía Nhạn Thanh thật tốt.”
Cổ họng Kỷ Trăn như mắc nghẹn, y ngẩng đôi mắt ửng đỏ lên đáp: “Thực ra cũng không cần cưới bình thê phiền phức như vậy, nếu như mẫu thân có thể thay ta đưa giấy hòa ly cho Thẩm Nhạn Thanh, thì xem như vẹn cả đôi đường.”
Lão phu nhân ai oán: “Ngươi nói gì đó, dám dùng chuyện hưu thê dọa chúng ta sao?”
Thẩm mẫu cũng vô cùng kinh ngạc.
“Mẫu thân, con không nói đùa.” Kỷ Trăn nhìn về phía Thẩm mẫu, đôi mắt vừa trong vừa sáng. Y dừng một lúc, sau đó cố gắng ép buộc bản thân nói cho hết: “Thẩm Nhạn Thanh tái giá cũng được, bình thê cũng tốt, mà nạp thiếp cũng chẳng sao, mọi người không cần hỏi đến ý kiến của con, mọi người tự làm chủ đi.”
Dứt lời, chỉ cúi đầu chắp tay hành lễ, sau đó xoay người muốn rời đi.
Lão phu nhân tức giận mắng: “Cái tính nết gì vậy!”
Thẩm mẫu từ tốn đứng dậy, trong lòng như đang suy nghĩ gì đó, nhìn Kỷ Trăn sải bước dần dần biến mất sau mái hiên.
Kỷ Trăn đi một đường ra khỏi cửa viện không dám dừng lại. Cát An lúc này đang ở bên ngoài đợi người, thấy công tử bình yên vô sự đi ra, vội vã nghênh đón: “Công tử, không sao chứ?”
Bước chân của y dần chậm lại, mãi đến khi hoàn toàn dừng, mới chớp mắt mấy cái, thơ thẩn chỉ vào ngực mình mà nói: “Chỗ này của ta đau quá…”
Cát An vội la lên: “Chỗ nào vậy ạ, để ta đi mời đại phu cho công tử.”
Kỷ Trăn biết chẳng có kim châm hay thứ thuốc nào có thể chữa khỏi cơn đau này, lắc đầu lẩm bẩm: “Không cần, sẽ ổn thôi.” Tựa như muốn trấn an bản thân, lặp lại: “Ta sẽ ổn thôi.”
—
Sau khi Thẩm mẫu nói xong, Thẩm Nhạn Thanh trầm ngâm một lúc thật lâu không nói gì.
Thẩm phụ nghe xong cảm thấy khó tin: “Kỷ Trăn thật sự nói như vậy?”
“Đúng vậy.” Trong mắt Thẩm mẫu có chút hối hận: “Thực sự làm ta sợ hết hồn, nói cái gì nào là hưu thê rồi vẹn cả đôi đường, ta cũng chưa từng nghĩ như vậy.”
Thẩm phụ nói: “Có lẽ là do tức giận nên nói năng lung tung mà thôi, nhớ năm xưa đối phương vừa khóc lóc vừa náo loạn khăng khăng đòi vào Thẩm phủ chúng ta cho bằng được, sao có thể dễ dàng cho…”
“Phụ thân mẫu thân.” Thẩm Nhạn Thanh im lặng từ nãy đến giờ đột nhiên lên tiếng: “Hiện tại không còn như trước nữa.”
Cả hai nhìn con trai mình ra vẻ không hiểu.
Thẩm Nhạn Thanh đứng lên, cứ như tự giễu bản thân, khóe môi hơi nhếch: “Bây giờ không phải y ép con, mà là con ép người ta ở lại. Là con không chịu hòa ly, là con không muốn hưu thê, đối phương căn bản không ngại chuyện con tái giá…”
Vẹn cả đôi đường, mặc người làm chủ.
Một người từng dùng cả tính mạng mình để uy hiếp không cho Thẩm Nhạn Thanh nạp thiếp như Kỷ Trăn cũng có ngày dửng dưng như thế.
Thẩm mẫu cau mày, “Nhạn Thanh, Thẩm gia neo người…”
Thẩm Nhạn Thanh chắp tay, cực kỳ trịnh trọng: “Chuyện nối dõi tông đường, Nhạn Thanh bất hiếu, chờ sau khi xuống suối vàng sẽ thỉnh tội liệt tổ liệt tông. Cũng xin phụ mẫu đừng thu xếp chuyện thành hôn của con nữa, cả đời này, trên hôn khế của con chỉ có thể khắc tên một mình Kỷ Trăn, chết cũng không đổi.”
Thẩm mẫu nghe thấy con mình quyết tâm như vậy, chỉ đành thở dài.
Thẩm Nhạn Thanh cúi đầu xin cáo lui, nhanh chân ra khỏi viện, sau đó đi đến viện chính. Cánh tay đột nhiên chớp được ánh trăng, thế nhưng có gắng sức làm sao cũng không thể với tới nó.
Tòng thử vô tâm ái lương dạ, nhậm tha minh nguyệt hạ tây lâu.
(*) Trích từ bài thơ 《Tả tình》của Lý Ích, dịch nghĩa:
Từ ngày đó không còn thiết gì đến những đêm ngọt ngào nữa,
Ngay cả đêm nay trăng sáng đang chiếu trên lầu phía tây. (thivien.net)
Tại căn phòng phía tây lúc này, bên ngoài nghe thấy thanh âm trò chuyện rầm rì.
“Công tử, ta tới nhà bếp lấy củ cải, người thấy hợp không?”
“Ta kêu ngươi lấy cà rốt, lấy củ cải làm cái gì?”
“Ta không tìm được…”
Lúc Thẩm Nhạn Thanh đi tới lan can, một ngọn gió từ phía xa vút qua mấy chiếc đèn lồng dưới hiên nhà, tạo thành một cơn sóng nhấp nhô. Kỷ Trăn đang ngồi xổm dưới trăng đắp người tuyết, y choàng trên người một chiếc áo to chỉ lộ ra đôi mắt sáng ngời, cánh tay bị tuyết đông đến đỏ ửng đang cầm lấy củ cải trắng vừa lùn vừa béo trang trí cho người tuyết cao chừng tới đầu gối.
Cát An gãi đầu, “Hình như không hợp lắm, thôi để ta đi tìm cái khác.”
Kỷ Trăn đâm củ cải qua đầu người tuyết:”Không cần tốn công như vậy, ngươi tới đây, ta có chuyện khác…”
Cát An dí đầu sát lại gần nghe, Kỷ Trăn bất thình lình ném tuyết vào trong vạt áo đối phương, khi nhìn thấy Cát An bị rét đến kêu loạn, mới ôm bụng cười to ngã ngồi ra đất.
Kỷ Trăn cũng không vội vã đứng dậy, y cứ ngồi bệt dưới đất như thế liên tục ném tuyết về phía Cát An, thế nhưng đối phương cứ nhìn chằm chằm phía sau y.
Kỷ Trăn chống tay hơi ngửa đầu, một bóng người phía trên chợt bao phủ lấy y. Thẩm Nhạn Thanh cao cao đứng thẳng, cúi đầu nhìn Kỷ Trăn đang tươi cười hớn hở.
Nếu cả hai nhân vật trong khung cảnh này không có quá nhiều yêu hận tình cừu như hiện tại, thì đây quả thực là một bức tranh tình tứ đẹp đến nao lòng.
Thẩm Nhạn Thanh xoay người lại đỡ Kỷ Trăn, nhưng còn chưa đụng tay, Kỷ Trăn đã bò lên trước, lấy thế đứng dậy, nụ cười trên mặt cũng tan biến.
Y xoay người nhìn Thẩm Nhạn Thanh, hai bàn tay vỗ vỗ phủi đi đống tuyết, nghĩ đến cuộc trò chuyện giữa Thẩm mẫu và mình hôm nay, nhỏ giọng hỏi: “Huynh có chuyện gì không?”
Thẩm Nhạn Thanh cất bước đi vào trong phòng, Kỷ Trăn ngẫm một chút đi theo sau, lại không cho Cát An vào cùng.
Chậu than sớm đã tắt, trong phòng rét buốt. Thẩm Nhạn Thanh cầm thanh sắt khua qua khua lại bắt đầu nhóm lửa cho chậu than. Kỷ Trăn rửa tay xong, vẫn nhìn thấy Thẩm Nhạn Thanh chưa chịu ngừng, làm đến mức tro bụi cũng bay tá lả, mới không nhịn được nói: “Được rồi.”
Thẩm Nhạn Thanh dừng động tác trong tay, lúc này mới buông thanh sắt nhìn y, trong con ngươi lấp lóe nói:”Ta đã đi gặp mẫu thân.”
Trong lòng Kỷ Trăn chợt thấy lạnh, y đến cạnh bàn rót một chén nước ấm, chỉ nhẹ nhàng đáp một tiếng “ừm”.
Thẩm Nhạn Thanh hỏi: “Em không có chuyện gì muốn nói với ta?”
Nước để lâu đã bắt đầu có chút nguội, cảm giác man mát trôi từ cuống họng lan ra toàn bộ cơ thể, Kỷ Trăn chỉ đáp lại bằng cái lắc đầu.
Thẩm Nhạn Thanh nhanh chân tiến lên, nắm lấy tay Kỷ Trăn, chén nước lắc lư đổ ra một ít. Hắn bình tĩnh quan sát Kỷ Trăn, đôi mày chầm chậm cau lại.
Kỷ Trăn suy nghĩ một chút khàn giọng nói: “Nếu như là vì hôn sự của huynh, huynh không cần tốn công đến đây, ta đã nói cho mẫu thân rồi, ta chắc chắn sẽ không ngăn cản….”
Huyệt thái dương của Thẩm Nhạn Thanh đột nhiên giật nảy, lạnh giọng ngắt ngang: “Em thực sự có thể nhìn ta kết hôn sinh con cùng người khác?”
Chỉ vừa nghe qua thôi, mắt mũi của Kỷ Trăn cũng thấy ê ẩm. Y quay mặt đi: “Đó là chuyện của huynh.”
Kỷ Trăn dùng sức muốn rút tay mình về. Thẩm Nhạn Thanh không cho, trong lúc cả hai giãy dụa, chén sứ bất chợt trượt khỏi lòng bàn tay, bị một lực mạnh hất ra ngoài, khi rớt xuống đất phát lên một trận thanh âm lanh lảnh.
“Chuyện của ta?” Thẩm Nhạn Thanh hỏi ngược lại, “Là ai đã nói nếu như ta dám cưới người khác sẽ khiến cho Thẩm gia vừa mặc hỉ phục vừa treo cờ tang, không bao giờ buông tha cho ta?”
Kỷ Trăn nghẹn ngào, “Ta quên hết rồi…”
Thẩm Nhạn Thanh lắc đầu trầm ngâm, “Em quên, ta thay em nhớ. nhân nhi vô tín, bất tri kỳ khả dã(*), vì sao nói xong lại đổi ý?”
(*) ý muốn nói nếu một ai đó không giữ chữ tín, thì sẽ khiến người ta hoài nghi đến phẩm chất làm người của đối phương.
Kỷ Trăn không thể nhịn được nữa đẩy Thẩm Nhạn Thanh ra, đỏ mắt đáp lại: “Huynh không cần nói mấy đạo lý đao to búa lớn này với ta, đầu óc ta ngu dốt nghe không hiểu, cũng không muốn nghe. Từ cái ngày ta bắt đầu đặt chân vào Thẩm phủ, chẳng phải mấy người đều tìm mọi cách đuổi ta đi đó sao, hiện tại ta đồng ý nhường vị trí phòng chính của mình cho người khác như mong muốn của các người, ta cũng không muốn bị mắng nhiếc không có đức hạnh rồi quỳ những hai canh giờ ở từ đường nữa.”
Y hệt như đang lên án: “Huynh chưa từng bị phạt quỳ, huynh không biết rằng cho dù đeo hai đệm trên đầu gối thì sau khi quỳ xong cũng đi không nổi, ta không muốn quỳ nữa…”
Trước đây, mỗi khi Kỷ Trăn bị phạt quỳ, Thẩm Nhạn Thanh chưa từng nói đỡ cho y câu nào, hiện tại y cũng không cần đối phương ra mặt cho mình.
Cuối cùng, Kỷ Trăn nghẹn ngào nói: “Mẫu thân huynh nói đúng, huynh là con một, ta không muốn bị người khác mắng mỏ bảo ta làm hại Thẩm gia các người đoạn tử tuyệt tôn, nay ta đồng ý huynh cưới người khác không phải chuyện đáng chúc mừng hay sao?”
Phần cằm Thẩm Nhạn Thanh bắt đầu siết căng, hắn hơi nghiêng đầu hỏi: “Chuyện đáng chúc mừng?”
Kỷ Trăn bị biểu hiện thâm trầm của đối phương dọa sợ, lui về sau non nửa bước, không dám trả lời.
Y cứ như một chú dê con lạc trong rừng không hề có năng lực bảo vệ mình, bằng mỗi linh tính đánh hơi được nguy hiểm, chỉ theo bản năng chầm chậm tránh xa Thẩm Nhạn Thanh.
Mới dịch được vài bước, đã bị Thẩm Nhạn Thanh siết lấy eo kéo về giường.
Kỷ Trăn bị ném lên giường, tay chân y cuống cuồng muốn chạy trốn, đoạn bị đè chặt giữ lại.
Trong mắt Thẩm Nhạn Thanh trào dâng sóng ngầm, trầm giọng nói: “Được, em không muốn nghe thì không cần nghe. Ta hứa với em, sau này sẽ không có ai phạt em quỳ nữa.”
Lại áp lòng bàn tay kề sát gò má Kỷ Trăn nhẹ nhàng vỗ: “Em vì Thẩm gia suy nghĩ như vậy, sao ta có thể phụ lòng tốt của em chứ.”
Cuống họng Kỷ Trăn như bị nghẹn, không nói ra được chữ nào.
Thẩm Nhạn Thanh lại tìm đến phần bụng bằng phẳng của đối phương, cúi đầu áp sát: “Ta nghe nói vùng Nam Cương có thứ thuốc giúp nam tử mang thai, nếu như em muốn cho Thẩm gia thêm con cháu, cần gì nhờ người ngoài giúp, tự em hành động chẳng phải càng có thành ý hơn sao?”
Kỷ Trăn kinh ngạc trợn to mắt: “Huynh, huynh nói hưu nói vượn….”
Thẩm Nhạn Thanh đảo mắt, xoa nhẹ phần bụng Kỷ Trăn, thanh âm thong dong nhẹ nhàng làm người nghe sởn cả tóc gáy: “Là thật hay giả em thử là biết. Chi bằng hiện tại đoán thử xem, đứa bé bò ra khỏi bụng em sẽ giống em, hay là giống ta?”
Đối phương là người học thức uyên bác, cộng với bộ dạng này quả thực không giống nói đùa. Kỷ Trăn lúc này sợ đến hồn bay phách tán, vươn mình muốn bỏ chạy: “Ta không muốn…”
Thẩm Nhạn thanh ba lần bốn lượt đè đối phương lại, lấp kín môi y, nhỏ giọng thầm thì: “Kỷ Trăn, đây mới là vẹn cả đôi đường, chuyện đáng chúc mừng như em nói.”
Tiếng khóc rên vang vọng từ trên giường, ngoài kia tuyết bay gió thổi, trong phòng dập dờn cảnh xuân.
_____
Cha Thẩm điên điên lên doạ đó, tác giả xác nhận không có đẻ không có em pé sinh tử văn gì nha =))))))))))))))