• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Lúc đi trời quang thoáng đãng, đến khi về đã bắt đầu mưa rào xối xả.

Tưởng Uẩn Ngọc chọc hoàng đế nổi giận lôi đình, bị tước chức vị, kể từ hôm nay phải chịu giam lỏng trong Tưởng phủ không được bước chân ra ngoài.

Màn trời ngày một âm u, mưa to liên miên không ngớt, nội thị che dù cho Kỷ Trăn ân cần nói: “Đường trơn, Tiểu Kỷ công tử nhớ cẩn thận một chút.”

Kỷ Trăn vẫn chưa hết sửng sốt trước biến cố xảy ra hôm nay, y đi ra khỏi cung, ngẩng đầu nhìn về phía chân trời mây nặng hạt.

Bóng dáng Tưởng Uẩn Ngọc cưỡi Xích Kim khí khái hiên ngang như vẫn đang còn trước mắt, thế mà chỉ cần một câu nói từ miệng hoàng đế, ngay lập tức khiến cho chàng thiếu niên lãng tử cao quý đáng giá ngàn vàng từ vị trí hầu tước ngã ngựa không phanh.

Tưởng Uẩn Ngọc vốn là ngoại sanh của Tiết hậu, phụ thân còn là trọng thần trong triều, nhưng cho dù cao quý quyền thế ra sao, việc lên voi xuống chó cũng chỉ là trong chớp mắt.

Kỷ Trăn đang đi chợt dừng lại, đột nhiên cầm lấy chiếc ô giấy từ tay nội thị, vừa mới cất một bước rẽ đi đã nhanh chóng bị Thẩm Nhạn Thanh cản lại.

“Làm gì?”

“Ta…” Kỷ Trăn khàn giọng nói: “Ta muốn tìm ca ca.”

Trong mắt Kỷ Trăn hơi óng ánh, không biết là do mưa bụi dính vào, hay là lệ ướt nhoà. Y hay dùng đôi con ngươi như thế nhẹ nhàng nhìn lấy Thẩm Nhạn Thanh, cứ như nước mắt bất cứ lúc nào cũng có thể chực trào rơi xuống.

Thẩm Nhạn Thanh cho hai nội thị cầm dù lui xuống, bình tĩnh nói: 'Kỷ đại nhân đang thảo luận kế sách cùng thái tử điện hạ, ngươi không nên đi quấy nhiễu bọn họ.”

Kỷ Trăn bĩu môi: “Nhưng mà…”

Mưa bụi kéo theo gió lạnh liên tục đánh vào bộ y phục của Kỷ Trăn, thổi mạnh đến mức khiến cho chân tay y cũng bắt đầu lạnh toát, một lúc sau, rốt cuộc cảm thấy lời Thẩm Nhạn Thanh quả thật có chút đạo lý.

Y căn bản mù tịt những mưu kế triều đình, cũng không có cách cứu Tưởng Uẩn Ngọc, lúc này tới cũng chỉ làm bọn họ sốt ruột thêm mà thôi, nói không chừng còn khiến cho huynh trưởng càng thêm lo lắng. Nghĩ vậy, Kỷ Trăn đành cố dằn tâm tư rối bời trong lòng mình xuống, không ương bướng đòi đi nữa.

Đường vào ban đêm khó đi, lúc này mặt đường còn lầy lội, xe ngựa vất vả đội mưa gần hai canh giờ rưỡi mới về đến phủ.

Khi đặt chân xuống Thẩm phủ, trời đã về khuya, nô bộc tiến lên vén rèm trúc, Dụ Hòa xuống xe trước bung dù ra che chắn cho chủ nhân.

Thẩm Nhạn Thanh hơi khom người ôm Kỷ Trăn đã ngủ say từ trong xe ra, trên người đối phương được bọc kín bằng áo choàng, che chắn kín mít từ đầu đến chân, không có chỗ nào bị mưa thấm ướt.

Thẩm phụ than thở: “Hôm nay đúng là hiểm tượng hoàn sinh(*).”

(*) cục diện nguy hiểm liên tục xuất hiện

Bản thân ông vốn là đô ngự phó sử bao năm, tận mắt chứng kiến không ít cuộc giao tranh đảng phái, hai phe cứ chìm rồi lại nổi, chưa tới phần kết vẫn không biết chiến thắng sẽ thuộc về nhà nào. Ông không dám nói rõ ràng, chỉ dùng ánh mắt phức tạp nhìn Kỷ Trăn thở dài: “Cũng may ta và ngươi còn có thể bảo toàn thân mình.”

Thẩm Nhạn Thanh không tỏ thái độ gì, nhẹ nhàng nói; “Mẫu thân đang ở phủ trông ngóng, phụ thân mau chóng nghỉ ngơi đi.”

Kỷ Trăn mơ mơ màng màng nghe thấy tiếng nói chuyện, chầm chậm mở hai mắt ra ngơ ngác hỏi: “Về nhà rồi sao?”

Thẩm Nhạn Thanh nắm chặt hai tay ôm người vững vàng vào phủ, đáp lại: “Ừm, về nhà rồi.”

Dụ Hòa theo từng bước che dù cho chủ nhân mình, chỉ thấy đại nhân ướt gần hết nửa người, còn người trong lòng thì một giọt cũng không vương đọng, chớp chớp đôi mắt, trong lòng cảm thấy hí hửng.

Cát An ngồi xổm ở trước phòng ngủ gà ngủ gật, vừa nghe thấy tiếng bước chân giật mình, vội vã kêu tỳ nữ đi lấy chén canh gừng trong bếp đến.

Thấy Kỷ Trăn được ôm về, Cát An sốt ruột: “Công tử bị sao vậy ạ?”

Thẩm Nhạn Thanh đặt người nằm lên giường, Kỷ Trăn chui ra khỏi lớp áo choàng lên tiếng: “Không có gì, chỉ là buồn ngủ thôi.”

Thanh âm ỉu xìu còn chút giọng mũi, nghe qua không có chút tinh thần nào.

Cát An bưng chén canh gừng lên: “Công tử, uống chút đi.”

Kỷ Trăn lắc đầu, “Ta không muốn uống cái này.”

“Vậy công tử muốn uống gì, ta đi lấy cho người.”

Kỷ Trăn ngắm nhìn Thẩm Nhạn Thanh cởi lớp ngoại bào thấm ướt ra, đoạn nhỏ giọng nói: “Ta muốn uống rượu mơ.”

Bây giờ đã là giờ hợi, bình thường vào giờ này phải nghỉ ngơi rồi. Cát An khổ tâm nói: “Công tử, đêm khuya rồi, hay là ngày mai uống đi.”

(*) giờ hợi: từ chín đến mười một giờ đêm.

Kỷ Trăn uể oải rũ đầu: “Cát An à, trong lòng ta khó chịu.”

Thẩm Nhạn Thanh nghe xong, ném ngoại bào lên băng ghế, mặt không chút cảm xúc nói: “Đi lấy rượu đi.”

Mặc dù Cát An không biết trên buổi tiệc xảy ra chuyện gì, thế nhưng nhìn hai chủ nhân cũng đoán ra được chẳng phải chuyện tốt đẹp gì cho cam, lúc này mới ngao ngán rời đi.

Rượu mơ bình thường được ủ vào cuối đông đầu xuân, hiện tại là tháng ba, vừa mở bình ra đã ngửi được một mùi hương nồng đậm cùng chút ngọt thoang thoảng.

Cát An thắp đèn, đóng cửa ra ngoài.

Kỷ Trăn dịch đến bên cạnh bàn, không nói lời nào, cầm lấy chén rượu màu hổ phách uống một hơi cạn sạch.

Thẩm Nhạn Thanh thay y phục khô xong cũng ngồi vào chỗ, dưới ánh nến lờ mờ nhìn Kỷ Trăn mệt nhừ.

Kỷ Trăn không có hứng thưởng rượu, chỉ trút hết chén này đến chén khác vào bụng, bộ dáng rõ ràng là muốn “mượn rượu giải sầu”. Cách uống này rất nhanh say, chỉ một thời gian ngắn sau, động tác rót rượu của y cũng dần trở nên chậm chạp, trong mắt cũng không còn thanh tỉnh.

Kỹ Trăn động đậy mũi mình, hỏi Thẩm Nhạn Thanh từ nãy đến giờ vẫn ngồi im: “Sao huynh không uống?”

Thẩm Nhạn Thanh rót rượu thay y, vừa mở miệng ra đi thẳng vào vấn đề: “Vì sao khó chịu?”

Kỷ Trăn lại tu ừng ực thêm một chén vào bụng, cảm thấy chưa đủ, đang định uống thêm bị Thẩm Nhạn Thanh nắm lấy đầu ngón tay.

Ánh nến rọi vào đôi mắt đen lay láy của đối phương, màu mắt đậm đến mức nhìn không thấy gì cả: “Ngươi còn chưa trả lời ta.”

Kỷ Trăn chớp chớp mắt, hiện tại có chút say nên suy nghĩ cũng chậm chạp, nhưng vẫn lắp bắp nói ra một cái tên: “Tưởng Uẩn Ngọc..”

Mắt Thẩm Nhạn Thanh tối sầm: “Ngươi đau lòng cho y?”

Thậm chí còn ở trước mắt trượng phu dùng rượu giải sầu thương tâm cho người nam nhân từng có hôn ước với mình?

Trong mắt Kỷ Trăn óng ánh, nhẫn nhịn suốt cả buổi mới có thể xả, thanh âm nghẹn ở cổ họng: “Tưởng Uẩn Ngọc chỉ không muốn kết hôn với Linh Việt, vậy mà bệ hạ lại tước đoạt chức vị, giam lỏng y trong phủ, cái này có khác gì ép mua ép bán đâu chứ? Linh Việt là bào muội tam điện hạ, biết rõ làm phò mã mất hết quyền lực, vì sao đúng lúc này lại coi trọng Tưởng Uẩn Ngọc, ta không tin trong chuyện này không có uẩn khúc…”

Trên đường về, y cứ nghĩ mãi không thôi, bản thân nghĩ nhiều đến mức đầu óc choáng váng, mới phát hiện có gì đó không đúng.

“Linh Việt là bào muội tam điện hạ, sao hắn có thể lấy nhân duyên muội muội mình ra làm trò đùa chứ?”

Thẩm Nhạn Thanh siết chặt năm ngón tay của Kỷ Trăn, hỏi: “Bất bình thay cho họ?”

Kỷ Trăn ủ rũ nói: “Đúng.”

“Vậy còn ngươi?”

Kỷ Trăn bị Thẩm Nhạn Thanh hỏi ngược lại chợt lẩm bầm: “Ta thì sao?”

“Ngươi cảm thấy chuyện bệ hạ tứ hôn là ép mua ép bán, vậy ngươi nghĩ xem ta với ngươi kết thân như thế nào?”

Tựa như một giọt nước bé nhỏ rơi vào giếng sâu, vang vọng mãi không dứt.

Tưởng Uẩn Ngọc của hôm nay, cùng Thẩm Nhạn Thanh ba năm về trước, bọn họ không khác gì nhau cả.

Kỷ Trăn như bị ai đó đánh một cú, chấn động ngồi yên.

“Rốt cuộc ngươi thật tâm bất bình, hay là vì Tưởng Uẩn Ngọc được ban hôn mà sinh lòng bất mãn?”

Thẩm Nhạn Thanh kéo đối phương đến trước mặt mình, khoảng cách của cả hai lúc này gần trong gang tấc.

Hoi thở quấn quýt nhau, Thẩm Nhạn Thanh dường như nhớ lại cảnh tượng “mắt đưa mày lại” của Kỷ Trăn và Tưởng Uẩn Ngọc khi ở trong Nam Uyển cung, giọng điệu từ từ nặng nề hơn: “Kỷ Trăn, ngươi đúng là phóng khoáng với bản thân, thế nhưng lại khắt khe với người khác.”

Cuống họng Kỷ Trăn cứ như bị một bàn tay vô hình bóp chặt, lá phổi trong ngực chèn ép khiến bản thân không tài nào thở nổi, gương mặt cũng vì rượu mơ chuốc ửng đỏ dần biến mất.

Từng câu từng chữ lên án của Thẩm Nhạn Thanh khiến Kỷ Trăn trở thành một tên hề làm trò cười cho thiên hạ, hiện tại dù cho bất bình, hay phẫn uất đều cảm thấy vô cùng nực cười. Bản thân y vốn cũng là “hung thủ”, thế mà lại làm bộ làm tịch trước “người bị hại”, hành vi của y cũng có khác gì với hoàng đế chứ? Thậm chí chiếm được còn ra vẻ, suy cho cùng, ai mới mất liêm sỉ hơn?

Lệ trong mắt Kỷ Trăng lấp lóe, đột nhiên cảm thấy khó có thể đối mặt với Thẩm Nhạn Thanh, run rẩy muốn rút cánh tay đang bị đối phương nắm lấy.

Hành động né tránh của Kỷ Trăn khi lọt vào trong mắt Thẩm Nhạn Thanh cứ như chứng mình lời hắn nói là thật – Kỷ Trăn có thể đang ôm ấp tư lợi, không buông được trúc mã thuở nhỏ – Tưởng Uẩn Ngọc.

Thẩm Nhạn Thanh không nhịn được cắn chặt răng, gạt tay Kỷ Trăn ra, buông ánh nhìn lạnh lùng nghiêm nghị: “Ai cũng có tư cách kêu oan cho Tưởng Uẩn Ngọc, duy chỉ có Kỷ Trăn ngươi là không có.”

Kỷ Trăn hoảng sợ nhìn bóng lưng đã đi tới cửa, cố rướn thân thể mình xót xa gọi: “Thẩm Nhạn Thanh…”

Đối phương đã mở cửa rời đi.

Lúc này, Kỷ Trăn không như ngày thường cố níu giữ chân đối phương lại, mà chỉ đau lòng bứt rứt thầm thì: “Là ta có lỗi với huynh.”

Thẩm Nhạn Thanh híp mắt, trầm ngâm: “Ván đã đóng thuyền, nói gì cũng vô dụng.”

Kỷ Trăn ngã ngồi lên ghế, trong ánh mắt chảy từng dòng lệ nóng ấm.

Bởi vì bản thân tận mắt chứng kết cục dám cự tuyệt thành hôn của Tưởng Uẩn Ngọc, bản thân cũng tự suy xét lại chuyện ba năm qua, nếu như quả thực đúng như Thẩm Nhạn Thanh nói, mọi chuyện đã thành, cho dù y có thổ thẹn cũng vô dụng. Nhưng nếu cho Kỷ Trăn quay đầu làm lại, e rằng y cũng sẽ ích kỷ vứt bỏ đạo nghĩa, lao vào chỗ chết.

– Bên trong căn phòng phía đông, đèn đuốc sáng choang.

Dụ Hòa trải đệm chăn mới cho chủ nhân, cứ tỏ ra vẻ khó hiểu.

Thẩm Nhạn Thanh đứng dưới ánh đèn nhanh chóng hỏi: “Có gì nói thẳng.”

“Vậy thuộc hạ nói đó.” Dụ Hòa sờ mũi, e dè lên tiếng: “Tối nay khi thuộc hạ nhìn thấy đại nhân ôm thiếu phu nhân vào phủ, còn tưởng rằng hai người xóa tan hiềm khích lúc trước, sau này sẽ hòa thuận êm ấm, ai có ngờ được còn chưa đến nửa canh giờ, người đã về lại căn phòng này, thuộc hạ thực sự không hiểu cho lắm…”

Thẩm Nhạn Thanh thong thả cắt tim đèn, ngọn lửa lay động chớp nháy trong thoáng chốc cũng làm ảnh hưởng đến đôi mắt trầm tĩnh của hắn. Hắn lướt qua, lạnh nhạt nói: “Vậy ngươi cho rằng thiếu phu nhân như thế nào với ta?”

Dụ Hòa mau chóng đáp: “Tất nhiên là tình sâu như biển, một lòng si mê.”

“Vậy còn ta đối với thiếu phu nhân làm sao?”

Dụ Hòa nghẹn lời, gãi đầu: “Thuộc hạ cho rằng, cho rằng…”

Đại nhân lạnh nhạt bạc tình với thiếu phu nhân rõ mồn một như ban ngày, thế nhưng hắn không dám nói ra lời thật lòng, chỉ đành hỏi một đằng trả lời một nẻo: “Đạo làm phu thê trên đời này vốn không ai giống ai.”

Thẩm Nhạn Thanh như đã tỏ: “Lui xuống đi.”

Dụ Hòa nhẹ nhõm như được tha mạng, lúc đóng cửa lắm miệng hỏi thêm: “Có cần để cửa cho thiếu phu nhân không ạ?”

Trong viện, hầu như tất cả người hầu đều biết nửa đêm Kỷ Trăn thường xuyên chuồn đến căn phòng này tìm Thẩm Nhạn Thanh.

Dụ Hòa không nghe thấy chủ nhân đáp lại, xem như ngầm đồng ý, mở he hé cửa, Kỷ Trăn chỉ cần đến liền có thể đẩy cửa đi vào.

Đèn trong phòng tắt hết.

Ngoài cửa sổ, tiếng mưa rơi róc rách, vốn là thời điểm ngủ ngon nhất, vậy mà người nằm trên giường chẳng thể nào chợp mắt.

Một khắc trôi qua, lại đến hai khắc, tới nửa canh giờ, chỉ nghe tiếng mưa đập mạnh trên cửa sổ, chẳng thấy tiếng bước chân quen thuộc.

Trong lòng hắn không nhịn được dấy lên suy nghĩ – sao còn chưa đến?

Lại hoảng hốt cảm thấy quá đỗi hoang đường.

Từ trước đến giờ, Thẩm Nhạn Thanh không quen ngủ chung với người khác, chuyện cùng giường cùng gối với Kỷ Trăn đa phần đều do đối phương chủ động, còn hắn thì sao cũng được. Chẳng qua chỉ là không muốn tốn nhiều hơi sức cho chuyện cỏn con này, cộng thêm trêu khiến Kỷ Trăn khóc nháo chẳng khác nào tự mình chuốc thêm phiền phức.

Yên tĩnh như vậy, không phải là thứ hắn từng mong ước sao?

Kế hoạch hôm nay diễn ra chu toàn, mọi việc trôi chảy, lẽ ra hắn có thể bớt đi chút phiền muộn, thế mà chỉ vì câu nói của Kỷ Trăn “Là ta có lỗi với huynh” đột nhiên quấy nhiễu tâm tư.

Nếu thật sự có lỗi, phải sớm biết dừng lại nhằm ít gây thương tổn, cớ sao lại chờ đến giờ khắc này?

Câu hắn hỏi Kỷ Trăn, cũng là hỏi bản thân mình: “Ván đã đóng thuyền, nói gì cũng vô dụng.”

Rốt cuộc là nói cho ai nghe?

Lòng bàn tay bất chợt sờ trúng thứ lành lạnh nào đó, Thẩm Nhạn Thanh khẽ nhìn miếng ngọc dương chi khắc thành hình hoa mẫu đơn trong bóng đêm.

“Mẫu đơn, ta thích nhất là hoa mẫu đơn…”

Buổi diễu hành trên phố năm ấy, nhành hoa hắn tặng cho Kỷ Trăn vừa khéo cũng là hoa mẫu đơn.

Đồ vật người ngoài đã dùng qua còn không thấy ngại xem như là quà tặng hắn? Không có chút lễ nghi nào cả.

Thẩm Nhạn Thanh nhíu mày, thế nhưng vẫn không vứt miếng ngọc đi.

Tiếng mưa ào ào ngoài cửa sổ đã dần dần vơi đi, thế nhưng vẫn không thấy Kỷ Trăn xuất hiện trong phòng.

Như vậy cũng tốt, xem như chuyện hôm nay khiến Kỷ Trăn thông suốt một chút, thoạt nhìn cũng không hẳn là chuyện xấu.

Ngàn vạn cơn sóng cả thoáng chốc như phun trào vào biển, hiện tại tạm thời sóng yên biển lặng.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK