**Vì một hồi ngẫm nghĩ mình quyết định đổi Kỷ Trăn xưng hô ta – huynh cho ngọt, về sau yêu nhau rồi thì anh Thẩm chuyển sang gọi ta – em nhé, 11 chương kia đã tiến hành sửa xong xưng hô. Cảm ơn mọi người theo dõi truyện ^^
Trong phòng tràn ngập mùi hương thơm ngát thoang thoảng, chúng xuất phát từ mỗi một tấc da trên người Kỷ Trăn.
Phù Dung hương đã xuất hiện từ triều đại trước, sỡ dĩ thứ thuốc này được liệt vào danh sách cấm, bởi vì dược hiệu của nó quá mạnh, cho dù người sử dụng có định lực cùng kiên quyết như thế nào, cũng khó tránh khỏi bị ham muốn dục vọng dằn vặt nhấn chìm.
Hiện tại, quan phủ vẫn kiểm tra và tịch thu món đồ này suốt quanh năm, thế nhưng vẫn không có biện pháp nào căn ngản chúng lưu thông ở thị trường một cách triệt để. Mấy con phố phức tạp của bọn người hạ lưu thì không cần nói đến, thậm chí ngay cả quan to hiển hách cũng ngấm ngầm dùng nó để trợ hứng, ngoài ra, cũng có người ôm ấp mưu đồ bất chính muốn thông qua “Phù Dung hương” nhằm có thể “thành đôi”.
Cũng không phải là không có người tránh được độc thủ của thứ thuốc này, thế nhưng cả quá trình phát huy tác dụng thuốc còn kinh khủng hơn cả việc bị lửa thiêu, nếu không phải là người thực sự chính trực kiên cường, thì chẳng cách nào chịu nổi.
Nói đến Kỷ Trăn, hiển nhiên y không thuộc về những người cứng như bàn thạch như trên rồi.
Ban đầu y muốn để Thẩm Nhạn Thanh dùng thuốc, kết quả lại bị đối phương bắt tại trận, trộm gà không xong còn mất luôn nắm gạo, nếu biết vậy, y đã chẳng làm.
Thẩm Nhạn Thanh nói đúng, là do y tự mình gieo gió gặt bão. Kỷ Trăn không cầu xin Thẩm Nhạn Thanh giúp mình, nhưng ít ra đối phương cũng không nên ngăn cản y đi cầu cứu người khác.
Trước mắt Kỷ Trăn bị nước mắt thấm nhòa mông lung, ý thức cứ như bị bỏ vào lồng hấp ngột ngạt bí hơi. Y đã không còn nhìn thấy vẻ mặt chuyển biến của Nhạn Thạn, hiện tại chỉ muốn chạy ra khỏi cánh cửa tự cứu mình.
Kỷ Trăn chẳng nghĩ được gì nữa, thậm chí còn đẩy Thẩm Nhạn Thanh ra. Hai chân mềm như bún cố tiến lên trước mấy bước, tay vừa đụng tới then cửa, liền không thể đợi được thêm mà cất tiếng hô: “Cát An, chuẩn bị xe….”
Thoạt cũng quên mất trước khi đến đây căn dặn chúng người hầu lui xuống, Cát An tất nhiên cũng không tài nào nghe được lời kêu cứu này.
Kỷ Trăn nhọc nhằn gỡ then chốt, thế nhưng cửa còn chưa mở, chợt có bàn tay dùng lực cực kỳ mạnh từ phía sau kéo tay trói y lại, một tiếng “phịch” vang lên – khiến cả người Kỷ Trăn dán sát vào cửa.
Thẩm Nhạn Thanh nắm cổ tay trắng muốt của đối phương kéo ra sau khoá chặt, bản thân cũng không phát hiện thanh âm của mình trở nên thâm trầm đáng sợ như thế nào: “Tìm ai?”
Kỷ Trăn bị áp trên ván cửa, không thể động đậy. Trên mặt y ướt đẫm, không còn rõ nước đó là mồ hôi hay lệ nhoà, chỉ cảm thấy cơ thể sắp bị ngọn lửa hành hạ đến mức phát điên rồi.
Kỷ Trăn chỉ mong mỏi chỉ cần có thể rời khỏi đây sớm một chút, ít phải chịu hành hạ, cho nên cũng không có gì không trả lời được.
Kỷ Trăn chật vật đáp: “Tìm, Tiểu Mạt Lỵ…”
Phù Dung hương là Tiểu Mạt Lỵ cho, chắc chắn đối phương sẽ biết cách làm cho y bớt đau.
Nhưng khi Kỷ Trăn trả lời xong, Thẩm Nhạn Thanh vẫn không chịu buông ra, chậm rãi lạnh giọng nói: “Ngươi vừa vào Thẩm phủ, đồng nghĩa với việc trở thành một phần của Thẩm gia ta, nay lại tùy tiện ra vào chốn trăng hoa nhiều lần, chính là ô uế danh dự Thẩm gia.”
Gia thế Thẩm gia đời đời nổi danh thuần khiết, những con cháu sinh ra đều là chính nhân quân tử chân chính. Đến đời Thẩm Nhạn Thanh cũng một thân trong sạch, ngoại trừ những lúc công việc yêu cầu, bằng không không bao giờ bước vào nơi trăng hoa dù chỉ là nửa bước, quả đúng danh thế gia thuần khiết.
Kỷ Trăn thân là nam thê của Thẩm Nhạn Thanh, tất nhiên phải phu xướng thê tùy, tuân thủ nghiêm ngặt gia quy của Thẩm gia.
Thế nhưng mọi chuyện đều phải có ngoại lệ, chẳng lẽ muốn Kỷ Trăn sống không bằng chết cũng phải tuân thủ nghiêm ngặt gia pháp sao?
Kỷ Trăn bị bức ép không còn đường lui, buồn bã mè nheo: “Ta đi cửa sau, với lại sẽ che mặt kỹ càng, như vậy chắc chắn sẽ không làm mất mặt Thẩm đại nhân.”
Ấy vậy mà còn không ngại che mặt cũng phải rời khỏi đây đi tìm người khác.
Sau khi đến thì làm những gì, lại không nói ra.
Chuyện Thẩm Nhạn Thanh thành hôn cùng Kỷ Trăn là việc vô cùng bất đắc dĩ. Nay nếu Kỷ Trăn đi với người ngoài, xem ra là chính cơ hội tốt để hưu thê. Lẽ ra Thẩm Nhạn Thanh phải nhanh chóng thả Kỷ Trăn đi, thế nhưng khi chạm trúng thần thái lúc này đây của người kia, sức lực dưới cánh tay không những buông lỏng, mà mỗi lúc một chặt hơn.
Từ tầm mắt của hắn nhìn lại, Kỷ Trăn tựa như một mẩu bánh ngọt mềm mại tỏa hơi nóng đang chưng trong lò bếp vậy. Thê tử của hắn y phục ngổn ngang, tóc đen tán loạn, hai gò má ửng hồng, mi mắt ướt át vương đọng hơi nước, chiếc môi căng mọng vì khó chịu cắn ra một vết đỏ nhỏ, chỉ cần cánh cửa này mở ra, tất cả người bên ngoài đều có thể trông thấy bộ dạng này của đối phương.
Thẩm Nhạn Thanh suýt nữa vặn gãy cổ tay của Kỷ Trăn.
Kỷ Trăn kêu đau đớn kêu thành tiếng: “Huynh buông ta ra…”
Mùi thơm của Phù Dung hương càng ngày càng nồng, vốn thuốc này chỉ có tác dụng với người uống nó, nhưng chẳng biết tại sao Thẩm Nhạn Thanh cũng cảm thấy bản thân mình bị ảnh hưởng.
Bằng không, sao hắn có thể bỏ qua mọi thứ mà xách Kỷ Trăn giãy dụa ném xuống giường?
Kỷ Trăn nằm uỵch xuống, đầu óc không thôi choáng váng, trong bụng vẫn còn nghĩ rằng Thẩm Nhạn Thanh hẵng vẫn còn đang chú ý đến chuyện mình đến Hoàng Oanh lâu làm bại hoại môn phong, sau khi tích góp được chút sực lực ít ỏi muốn bò xuống giường, lại bị đối phương nắm lấy cổ chân kéo lại, hoàn toàn khống chế y chôn thân trên đệm.
“Thẩm Nhạn Thanh, ” Kỷ Trăn thống khổ không nhịn được khóc thành tiếng, “Ta cũng đã đồng ý mọi yêu cầu, rốt cuộc muốn làm sao nữa?”
“Lời này ta nên hỏi ngươi.”
Thẩm Nhạn Thanh tiến sát y, từng câu từng chữ chỉ trích tội lỗi của đối phương: “Dám mưu đồ bỏ thuốc ta, là bất nghĩa, thân đã có trượng phu nhiều lần vào chốn lầu xanh, là bất trung, khi mọi chuyện bại lộ không hề cảm thấy hối cải, là bất chính. Kỷ Trăn, hiện tại ngươi bất nghĩa bất trung bất chính, phải tự mà gánh chịu hậu quả của mình.”
Kỷ Trăn vốn lết đến mép giường, nghe thấy từng tiếng chất vấn của Thẩm Nhạn Thanh, cảm thấy cay đắng không sao tả xiết.
Y rất muốn nhìn thấy biểu hiện của Thẩm Nhạn Thanh, song nước mắt ướt hết cả mặt, trước mắt đều là hơi nước, Thẩm Nhạn Thanh lúc này chỉ còn lại một cái bóng mơ hồ.
Kỷ Trăn tự biết đuối lý, lung tung lắc đầu, luôn miệng lầm bầm: “Là ta có lỗi, chờ giải thuốc xong, ta nhận lỗi với huynh…”
Bây giờ không phải là lúc để tra hỏi.
Kỷ Trăn nằm trên giường, nước mắt cùng mồ hôi theo khóe mắt chảy dọc vào trong cổ áo. Y cố hết sức nắm lấy vạt áo trước ngực đối phương ra sức năn nỉ: “Ta thật sự thấy khó chịu lắm, cầu xin huynh, thả ta đi.”
“Đi Hoàng Oanh lâu tìm người khác?”
Kỷ Trăn vội vàng gật đầu lia lịa. Ngay trong lúc y cho rằng Thẩm Nhạn Thanh hỏi xong, thì lại không ngờ lại nghe hắn nói: “Ta không muốn ngươi, ngươi nghĩ rằng bọn họ muốn ngươi sao?”
Trong đầu Kỷ Trăn vang vọng ầm ầm, bị những câu từ khinh nhục này làm cho cả người ngượng ngạo đến phát run. Kỷ Trăn chật vật cắn lấy môi, cố làm đau bản thân để có thể duy trì một chút thanh tỉnh, khó chịu phản bác: “Bọn họ rất thích ta, mỗi lần ta đến mọi người đều lấy làm vui vẻ…”
“Yêu thích ngươi?” Thẩm Nhạn Thanh thoáng nhìn Kỷ Trăn, tuy ý thức không còn rõ ràng nhưng vẫn cố tỏ ra biểu hiện kiên định. Có lẽ là do bị ảnh hưởng bởi Phù Dung hương, hắn lại tiếp tục bật ra những lời nói trào phúng: “Là thích cái dung mạo của ngươi, hay thích ngươi tiêu tiền như nước, song cũng có thể vì gia thế hiển quý, bọn họ muốn lấy lòng nên giả lả gạt ngươi, chỉ có ngươi tin là thật.”
Lần này khiến cho Kỷ Trăn thật sự tức giận. Y trừng to mắt cáu gắt đáp trả: “Huynh cũng có biết ta và bọn họ có quan hệ như thế nào, sao biết bọn họ không thật tâm thích ta chứ?”
Đây là lần đầu tiên Kỷ Trăn dám cả gan bật lại Thẩm Nhạn Thanh kể từ khi cả hai thành hôn tới nay, tuy rằng lời này không quá mức nặng nề, nhưng lại khiến Thẩm Nhạn Thanh bất mãn. Hắn không nghiền ngẫm gì, mà tiếp tục công kích Kỷ Trăn bằng những thứ khó nghe hơn: “Ngươi có cái gì đáng giá để khiến người ta thích?”
Kỷ Trăn hoang mang, yên lặng nghẹn ngào, đôi mắt chớp một cái, những giọt nước mắt nóng ấm lại chảy xuống.
Thẩm Nhạn Thanh cũng kinh ngạc việc bản thân ấy vậy mà lại nói ra những chuyện làm người khác tổn thương như vậy, vẻ mặt thoáng vắng lặng như tờ.
Thuở nhỏ, hắn được phụ mẫu giáo dục bản thân luôn phải khắc kỷ phục lễ(*), tiên sinh đứng lớp cũng ca ngợi hắn còn nhỏ đã biết đạo lý vui giận không thể hiện trên mặt. Trong mắt mọi người, Thẩm Nhạn Thanh luôn là một vị quân tử khiêm tốn nho nhã lịch thiệp, là tân khoa trạng nguyên phẩm hạnh đoan chính do chính thiên tử bổ nhiệm triều đình, hai mươi năm luôn tuân theo khuôn phép, ấy vậy mà khi đối mặt với Kỷ Trăn, chỉ trong khoảng thời gian ngắn đã không thể khống chế mà quên mất sạch sành sanh hình tượng ngọc khiết cao thượng của mình.
(*) Khắc kỷ phục lễ: phải biết khắc chế tư dục của mình, hành động cử chỉ lời nói luôn phải hợp với lễ tiết.
Trước vụ việc bức hôn, Thẩm Nhạn Thanh thật sự cũng có chút ấn tượng tốt với Kỷ Trăn, nó không phải ấn tượng yêu đương, mà chỉ đơn thuần cảm thấy đối phương đẹp mắt đơn thuần.
Trên chuyến diễu hành, cậu thiếu niên phấn khích nhận lấy cành hoa mẫu đơn hắn ném cho.
Trong tiệc thơ ca, lại uống đến mơ mơ màng màng trốn ở sau gốc cây nhìn trộm hắn.
Những chuyện này, Thẩm Nhạn Thanh vẫn chưa quên.
Nếu Kỷ Trăn không ỷ vào gia thế cố ý bức hôn, có lẽ đã lưu lại một chút hình ảnh đẹp trong lòng hắn, chứ chẳng phải tự mình chuốc lấy khổ.
Thẩm Nhạn Thanh yên lặng nhìn Kỷ Trăn bị Phù Dung hương hành hạ đến chật vật khôn cùng.
Một người chẳng có thành tựu, học thức không nhiều, đầu óc ngốc nghếch, chỉ được cái vẻ ngoài, lại bị trong nhà cưng chiều đến mỏng manh, tùy hứng, sống đến năm mười bảy vẫn non dạ không biết sự đời.
Thẩm Nhạn Thanh chưa bao giờ nghĩ tới bạn đời của mình sẽ là người như vậy.
Kỷ Trăn cũng không phải không có ưu điểm, tâm tính của y thuần khiết lương thiện, ngay thẳng sòng phẳng, chỉ là những người giống như y trên thế gian này nhiều đến mức đếm không xuể, chỉ như vậy vẫn chưa đủ, chí ít trong mắt Thẩm Nhạn Thanh nghĩ rằng như vậy.
Kỷ Trăn không còn rõ trăng sao, mồ hôi chảy ướt chiếc đệm.
Y hơi bĩu môi, dường như khát vọng gì đó, thế nhưng lại ngây ngô không biết giải thích nó như thế nào, đành không thể tự chủ mà cạ sát lên Thẩm Nhạn Thanh đang gần mình trong gang tấc.
“Ừm, ” Kỷ Trăn vừa khóc vừa giận bản thân: “Huynh nói rất đúng, ta không đáng được người khác thích…”
Nói xong chôn mặt vào lòng người ta, cả người run lên lầm bầm nói: “Huynh cũng vậy, cũng không thích ta.”
Cho dù Kỷ Trăn có làm bao nhiêu chuyện lấy lòng, Thẩm Nhạn Thanh cũng không thèm đoái hoài tới dù chỉ là một chút, khiến cho y cảm thấy, những hành động của mình hèn hạ không sao tả được.
Thật lòng thật dạ yêu thích một người bị xem là thấp kém đến thế, biết rõ chuyện mình làm thiếu lòng tự trọng, vậy mà vẫn cam tâm tình nguyện vứt bỏ tôn nghiêm, giao hết mặt mũi mình mặc cho đối phương giẫm xuống bùn lấy.
Hiện tại Kỷ Trăn cũng đã biết được uy lực của Phù Dung hương đáng sợ như thế nào, vừa thả lỏng được chút ít, lại bắt đầu đau đến cuộn mình, cuối cùng không thể nhịn được đưa tay xuống dưới tìm kiếm, song cũng sợ rằng bản thân chọc cho Nhạn Thanh buồn nôn, thút thít: “Huynh đừng nhìn ta, đừng nhìn…”
Thẩm Nhạn Thanh rũ mắt xuống liền có thể nhìn thấy Kỷ Trăn nhễ nhại mồ hôi ở ngay trước mặt tự sờ mình.
Nhưng chỉ biết quờ quạng lung tung, không bắt được trọng điểm.
Cả chiếc giường chỉ còn lại mùi Phù Dung hương quấn quanh bay lượn, thoáng chốc cũng bao phủ luôn cả người Thẩm Nhạn Thanh.
Kỷ Trăn loạn đạp chân, phát sinh tiếng rên đứt quãng, nhưng chỉ mỗi vậy vãn không đủ giải được dược tính của Phù Dung hương.
Kỷ Trăn khó chịu không nói thành lời, cũng không dám cầu cứu đối phương, sợ sệt hoang mang hỏi: “Chẳng lẽ ta sẽ chết sao?”
Y nắm chặt tấm chăn, mơ màng nhìn thấy thanh giường bằng gỗ lim dày chắc, đột nhiên rướn người muốn đập đầu mình lên đó, nhằm có thể ngất đi cho bớt cơn đau.
Ánh mắt Thẩm Nhạn Thanh chợt đổi sắc, nhanh chóng kéo người đang y phục ngổn ngang về trong ngực mình lạnh lùng quát: “Ngươi muốn chết hay sao?”
Kỷ Trăn căn bản không nghe rõ đối phương nói cái gì, gật đầu, xong rồi lại lắc.
Thân thể ấm áp nóng hổi củng đầy rẫy sự khát cầu dán chặt lấy Thẩm Nhạn Thanh.
Thẩm Nhạn Thanh siết chặt thân thể mềm mại trong lòng, ngửi thấy mùi thơm, đoạn khống chế kìm lại Kỷ Trăn đang vặn vẹo, hít sâu một hơi: “Thật sự muốn viên phòng?”
Lúc này, Kỷ Trăn bắt được hai chữ “viên phòng”, lầm bầm không rõ: “Ừm, Thẩm Nhạn Thanh, viên phòng…”
Âm thanh toát đầy sự sùng bái.
Khả năng kiềm chế rốt cuộc cũng sụp đổ.
Thẩm Nhạn Thanh nhắm mắt lại, giơ tay thả rèm xuống. Rèm đỏ nhấp nhô, ngâm thở triền mên.
Nguyệt dạ hoa triêu, tựa ngọc kề hương, phù dung trướng noãn độ xuân tiêu.(*)
Tạm dịch: Ngay tại thời khắc tốt nhất cùng cảnh đẹp nhất, người cùng ta quấn quýt, dưới màn phù dung trải qua đêm xuân.