Anh sờ soạng trong bóng tối đặt bánh ú lên bàn ăn rồi ra ban công xem thử, có lẽ do ảnh hưởng từ cơn mưa nên toàn bộ tiểu khu cùng bị cúp điện.
Bên ngoài gió lớn gào thét, cơn mưa không có dấu hiệu gì là sớm tạnh. Hồi 10 giờ hơn Bùi Dữ Minh có nhắn tin nói chuẩn bị sang nhà anh, lúc này hẳn là đang đội mưa đi trên đường rồi. Khám Tụng Ninh nghe tiếng sấm chớp mưa rơi đì đùng, có chút hối hận vì lỡ miệng khoe với cậu là mình tự tay gói bánh ú, mưa to thế này, đáng lẽ nên để nhóc con ở nhà ăn tết Đoan Ngọ với gia đình mới phải.
Đang lo lắng sầu não chợt nghe tiếng cửa gõ vang.
Khám Tụng Ninh mở cửa, trông thấy Bùi Dữ Minh xách theo một chiếc dù sứt sẹo, cổ áo thun ướt nhẹp, tóc cũng ướt hơn phân nửa, trên mặt đầy vệt nước mưa y hệt chú cún con bị mắc mưa ướt sũng.
Khám Tụng Ninh vội vàng kéo người vào nhà, lấy khăn lông giúp cậu lau mặt, "Sao lại ướt thành thế này?"
Bùi Dữ Minh ngoan ngoãn nhắm mắt để Khám Tụng Ninh lau khô, sau đó giơ tay cởi luôn áo thun ra: "Gió lớn quá, vừa xuống khỏi xe bus đã bị thổi lật cả dù, em kéo kéo mấy cái thế là nó hỏng luôn."
Khám Tụng Ninh xót không chịu nổi, dùng khăn bọc cả người cậu lại, "Cục cưng có lạnh không?"
"Không lạnh," Bùi Dữ Minh lắc lắc quả đầu ướt nhẹp, nhìn Khám Tụng Ninh cười ngốc nghếch, "Vợ ơi anh xem này, để tóc ngắn vẫn tốt hơn đúng không, tuy mắc mưa nhưng ít ra không đến nỗi khó chịu, vẩy vẩy mấy cái là được rồi."
Khám Tụng Ninh trùm khăn lên tóc cậu nhẹ nhàng lau khô, ôm cổ để cậu cúi đầu xuống rồi hôn một cái lên chóp mũi lạnh băng, "... Đồ ngốc."
Bùi Dữ Minh nuốt nước bọt, xúc động ôm eo Khám Tụng Ninh.
Trong nhà vẫn chưa có điện nên tối thui, chỉ có mấy tia chớp thình lình lóe lên chiếu sáng căn phòng trong nháy mắt.
Nước mưa trên người Bùi Dữ Minh không thể lau khô hết, mái tóc ngắn nhỏ nước tong tong. Cậu đứng trong căn phòng mất điện, sau khi hai mắt quen với bóng tối chỉ có thể thấy rõ được người trước mặt. Cậu ôm Khám Tụng Ninh vào lòng để anh cùng quấn trong khăn lông với mình, làn da dán chặt vào nhau sau đó cúi đầu hôn anh, vì thế Khám Tụng Ninh cũng trở nên ướt sũng.
Nụ hôn chỉ kéo dài được một nửa đã bị một cái hắt xì cắt ngang.
Bùi Dữ Minh còn muốn tiếp tục hôn, cuối cùng vẫn bị Khám Tụng Ninh quyết đoán kéo vào phòng tắm.
Tắm rửa xong, Bùi Dữ Minh thay bộ đồ ngủ mình để ở nhà Khám Tụng Ninh, ngồi xuống bàn ăn bánh ú.
Năm nay Khám Tụng Ninh gói hai loại bánh nhân thịt trứng và nhân đậu. Từ nhỏ đến lớn mỗi dịp Đoan Ngọ Bùi Dữ Minh chỉ được ăn hai loại bánh ú do bà ngoại gói là nhân mứt táo và nhân bát bảo, chưa nếm qua bánh nhân mặn bao giờ, ăn hết một chiếc bánh nhân thịt vẫn thòm thèm liếm môi tỏ vẻ còn muốn ăn nữa.
"Vợ ơi, em muốn ăn thêm một cái..."
"Buổi tối ăn nhiều bánh ú dễ bị khó tiêu," Khám Tụng Ninh nói, "Hôm nay cục cưng ở nhà chắc là ăn không ít bánh ú của bà ngoại rồi nhỉ?"
Bùi Dữ Minh bị nắm đuôi, chỉ biết ngượng ngùng sờ mũi, "... Vậy sáng mai em lại ăn."
Khám Tụng Ninh vào bếp dọn dẹp, Bùi Dữ Minh đứng bên cạnh hỗ trợ soi đèn. Mới đứng được hai phút cậu đã không chịu an phận, từ phía sau ôm eo Khám Tụng Ninh cọ cọ mũi lên cổ anh, "Sáng mai phải ăn một cái bánh nhân thịt, sau đó lại ăn một cái nhân đậu."
Khám Tụng Ninh bật cười, nghiêng đầu hôn mặt cậu, "Được."
11 giờ đêm, tiếng mưa to ngoài cửa sổ vẫn rào rào không ngớt, điện bị cúp gần hai tiếng đồng hồ, group chat khu dân cư đã sớm nổ đùng đùng, sơ hở không xem kịp lập tức nhận spam 99+ noti, ai cũng phẫn nộ oán giận với hiệu suất sửa điện siêu kém của tiểu khu.
Điện thoại đầu giường Khám Tụng Ninh bị anh chuyển về chế độ im lặng.
Thông báo trong group chat không hiện lên, màn hình nhanh chóng tự tắt, những lời than vãn khó chịu của kẻ khác trong ngày mưa dường như không còn liên quan gì đến mình nữa.
Bùi Dữ Minh ôm anh, mái tóc ngắn châm chích vào mặt, ghé vào tai anh rì rầm thủ thỉ không dứt, nói đến đoạn vui vẻ cả hai ôm nhau cùng cười rinh rích. Bọn họ trở mình vài lần, đổi mấy tư thế nhưng kiểu gì cũng phải ôm chặt lấy nhau.
Không bao lâu sau, Bùi Dữ Minh ngáp một cái, "Vợ ơi, em buồn ngủ..."
Khám Tụng Ninh cũng bắt đầu thấy mệt, anh kéo chăn lên bọc cả hai lại, đầu gối lên cánh tay Bùi Dữ Minh, mặt dán vào hõm vai cậu, tay vòng ra sau vuốt vuốt lưng như dỗ em bé ngủ, "Ngoan, ngủ đi."
Bùi Dữ Minh ôm anh sát hơn, bật ra mấy tiếng bằng giọng mũi, "Ừm, ngủ ngon."
Qua 12 giờ mới có điện trở lại, đèn phòng khách và dưới bếp vẫn chưa tắt, lúc này cả căn hộ sáng trưng lên. Khám Tụng Ninh mơ mơ màng màng tỉnh dậy muốn xuống giường đi tắt đèn.
Bùi Dữ Minh nhận ra người bên gối cử động, ôm anh không chịu buông tay, "Chuyện gì thế, anh muốn đi đâu..."
Khám Tụng Ninh vỗ vỗ lưng cậu, "Không sao hết, đột nhiên có điện, anh phải đi tắt đèn."
Cơn mưa to chuyển thành mưa nhỏ tí tách, Khám Tụng Ninh tắt hết đèn đóm trong nhà, kiểm tra cửa nẻo đã đóng kỹ mới trở lại phòng ngủ. Bùi Dữ Minh đang ôm gối đầu của anh ngủ say sưa.
Cơn mưa mùa hè thường kéo dài suốt đêm, cọ rửa qua từng ngóc ngách thành phố rộng lớn. Ở trong phòng ốc quá thoáng đãng nghe tiếng mưa rơi dày đặc sẽ mang đến cho người ta cảm giác rất cô đơn trống rỗng, đây từng là cảm nhận của Khám Tụng Ninh về mùa hè.
Nhưng giờ phút này, trên giường anh có một chú cún ấm sực đang chờ, cho dù nhà bất ngờ cúp điện, điện thoại hết pin tắt nguồn, bị ngắt kết nối với thế giới bên ngoài anh cũng sẽ không thấy cô đơn nữa.
Khám Tụng Ninh đi đến bên giường nhẹ nhàng rút gối đầu trong lòng Bùi Dữ Minh ra, một lần nữa chui vào thế chỗ, cùng cậu thở chung một nhịp.
Mùa hè không chỉ có nhiệt độ không khí rất cao và nhiều cơn mưa to bất chợt, đó còn là mùa người ta cần những khoảnh khắc dễ chịu, ví dụ như vị ngọt của trái dưa hấu chín mọng hay nước có ga ướp lạnh trào ra khỏi miệng chai, hoặc một ít chuyện nhẹ nhàng lãng mạn, khó lòng thay thế khác, mới có thể thực sự cảm nhận được mùa hè.
Tiếng mưa theo vào giấc ngủ, người yêu ở ngay bên gối, còn chuyện gì dịu dàng lãng mạn, khó lòng thay thế hơn chuyện này nữa.
Mùa hè của Khám Tụng Ninh đã đến rồi.