Hai ngày liên tiếp không nhìn thấy Khám Tụng Ninh, Bùi Dữ Minh nhận ra bản thân cực kỳ không quen.
Dưới ánh mắt của cậu, mặc dù thái độ mình thường xuyên không nóng không lạnh nhưng Khám Tụng Ninh vẫn không từ bỏ, mỗi ngày đúng giờ đều nhắn tin chào buổi sáng chúc ngủ ngon, thường xuyên có mặt trên sân bóng lẫn phòng tự học. Có một lần thật sự không sắp xếp nổi thời gian anh liền đặt đồ ăn vặt và đồ uống cho toàn đội bóng, Bùi Dữ Minh được gửi riêng một phần, ghi chú viết đầy tràn câu Cục cưng anh yêu em.
Thật ra Bùi Dữ Minh có thể nhìn ra Khám Tụng Ninh rất bận, nhiều lần ngồi cùng cậu trong phòng tự học một lát thì ngủ quên mất.
Nhưng mặc kệ bận đến đâu, ít nhất mỗi ngày anh phải thấy mặt Bùi Dữ Minh một lần. Nếu tăng ca xong đã quá muộn, anh sẽ chạy đến dưới ký túc xá của Bùi Dữ Minh gọi điện thoại cho cậu nói đủ lời tỏ tình hay ho, chỉ để cậu chịu hạ cố ra ban công nhìn mình một cái.
Cảm giác không quen của Bùi Dữ Minh kéo dài từ sáng sớm đến tối mịt.
Sáng ngủ dậy không nhận được tin nhắn "Chào buổi sáng cục cưng", lúc đánh răng vẫn khư khư cầm điện thoại chờ tin nhắn; một mình cậu ngồi trong phòng tự học hết một buổi trời, làm gì cũng không tập trung nổi; buổi chiều đi tập bóng liên tục thất thần, bị huấn luyện viên nhắc nhở hai lần; mãi đến giờ đi ngủ vẫn không nhận được câu "Cục cưng ngủ ngon", cậu bắt đầu giận dỗi, nghĩ thầm quả nhiên lần này Khám Tụng Ninh cũng không hề nghiêm túc, mới có tí xíu thử thách đã không chịu đựng nổi.
Thời điểm Bùi Dữ Minh nhận được điện thoại thì đã qua 12 giờ, cậu vừa luyện xong bài tập nghe hằng ngày, chuẩn bị đi ngủ.
"Cục cưng, anh muốn ôm em quá, em ra đây một chút được không?"
Giọng Khám Tụng Ninh trong điện thoại nghe vẫn giống ngày thường, mang theo một chút ngữ điệu làm nũng không quá rõ ràng, ý cười dán lên lỗ tai trêu chọc lòng người ngứa ngáy. Bùi Dữ Minh nắm chặt di động, hỏi: "Anh đang ở đâu?"
Hai phút sau, Bùi Dữ Minh mặc áo thun quần đùi xỏ dép lào ra khỏi ký túc xá như một sinh viên ra ngoài ăn khuya, vừa bình thường vừa khả ái. Cậu tìm thấy Khám Tụng Ninh gần một bụi cây, muốn giả vờ giả vịt ra vẻ một chút, lại căng thẳng ho khan một tiếng.
"Không phải nói muốn ôm sao?"
Người vừa nói muốn ôm cậu đang ngồi xổm bên đường co lại thành một cục nho nhỏ, toàn thân mặc đồ đen giống con mèo đen sắp hòa làm một với bóng đêm xung quanh. Anh nhìn thấy cậu cũng không tỏ thái độ kích động, càng không thình lình nhào lên đòi ôm như thường ngày.
Bùi Dữ Minh nhận ra bầu không khí hơi sai sai, bèn tiến lên một bước phủ bóng lên người Khám Tụng Ninh, "Anh làm sao thế?"
Khám Tụng Ninh vốn chỉ muốn đòi một cái ôm rồi đi, thậm chí đến một cái ôm cũng không chắc có thể nhận được, nhưng Bùi Dữ Minh đã thật sự xuất hiện trước mắt, nếm được ngon ngọt rồi chỉ số thỏa mãn lập tức bị kéo lên cao, anh cảm thấy bản thân không thể chỉ dựa vào một cái ôm mà vượt qua được đêm nay nữa.
"Cục cưng ơi, anh quên mang chìa khóa nhà rồi," Anh ngẩng đầu nhìn Bùi Dữ Minh, nở một nụ cười mệt mỏi, "Có thể chứa chấp anh một đêm được không?"
Đôi mắt xinh đẹp ướt át đỏ bừng lộ ra, Bùi Dữ Minh ngẩn người, "Anh lại khóc à?"
"Ừm..." Khám Tụng Ninh không phủ nhận, anh đứng lên câu lấy tay Bùi Dữ Minh, "Cục cưng lương thiện cho anh ở nhờ được không?"
Bùi Dữ Minh nhìn anh thật lâu, bàn tay rũ bên người hết nắm chặt rồi buông ra. Không biết vì sao cậu lại cảm thấy cực kỳ nhụt chí, bèn đặt mông ngồi lên băng ghế dài bên cạnh, ảo não vò vò tóc.
Trước nay câu chưa khi nào quen với việc để tóc dài, cũng như chưa khi nào quen với chuyện mình không yêu Khám Tụng Ninh, nhận thức này khiến cậu cực kỳ chán nản.
Gió đêm thổi qua mái tóc trên trán Bùi Dữ Minh, thổi phồng cả áo thun trên người. Cậu ngồi dưới ánh đèn đường cúi đầu như một bé con tủi thân, lông mi rũ xuống thành một cái bóng mờ. Khám Tụng Ninh không rảnh lo chuyện khác, nhóc con của anh hình như không quá vui vẻ, mà nguyên nhân là tại anh.
"Cục cưng, em làm sao vậy?"
Anh ngồi xuống vươn tay ấn vào giữa hai hàng lông mày đang nhíu chặt của Bùi Dữ Minh, đây là biểu cảm anh không hy vọng nhìn thấy nhất trên mặt nhóc con, nó không chịu giãn ra sẽ làm anh nôn nóng vạn phần.
"Có phải anh lại làm em không vui đúng không? Lần sau sẽ không như thế nữa, anh bảo đảm..."
Trong lòng Bùi Dữ Minh rối bời, liên tục lắc đầu cắt ngang lời nhận sai của anh, "Em chỉ không muốn... không muốn anh khóc thôi."
Khám Tụng Ninh giật mình như bị kinh ngạc, anh ôm mặt Bùi Dữ Minh để cậu nhìn vào mắt mình, "Vì sao cục cưng không muốn anh khóc?"
Bùi Dữ Minh nghẹn họng nửa ngày, quay mặt đi nói: "... Em không biết."
Nhà thám hiểm xinh đẹp có thể khóc, khóc lên chắc chắn vẫn rất đẹp, chỉ là cậu ghét nhìn thấy Khám Tụng Ninh vô duyên vô cớ rơi nước mắt, mặc kệ là vì mình hay vì nguyên do nào khác. Nếu anh chịu nói cho cậu, nhất định cậu có thể thấu hiểu, có thể cho anh mượn bờ vai, có thể tặng anh rất nhiều rất nhiều kẹo ngọt, nhưng vì sao Khám Tụng Ninh lại không chịu nói?
Có lẽ ngại mình vẫn còn ấu trĩ, không muốn thành thật với mình, Bùi Dữ Minh chỉ có thể nghĩ như vậy.
Khám Tụng Ninh chậm rãi tới gần thử vòng tay qua eo Bùi Dữ Minh, thấy không bị đẩy ra lại tựa đầu lên vai cậu, thở dài một hơi, "Cục cưng ơi, thầy anh qua đời rồi."
"Anh biết cuối cùng sẽ có ngày này, chỉ là, chỉ là không ngờ nó đến nhanh như vậy."
"Đi vào sáng sớm hôm trước, quá đột ngột. Nghe cô nói là... cũng không phải chịu đau đớn..." Anh buồn bã nhắm mắt lại, "Vốn dĩ...... Vốn dĩ cho rằng có thể để thầy trông thấy dáng vẻ tốt lên của anh."
"Anh rất buồn."
"Không nỡ để thầy đi."
Khám Tụng Ninh gối lên bờ vai rộng lớn của nhóc con nghỉ một lát, dùng sức nuốt xuống tiếng nghẹn ngào, cười khổ một tiếng: "Ừm... Chính vì chuyện này nên anh mới khóc. Xin lỗi, để cục cưng chê cười rồi."
Bùi Dữ Minh cứng đờ một chốc rồi nâng bàn tay đặt lên lưng Khám Tụng Ninh, vụng về vỗ vỗ.
"Khóc đi," cậu nói, "Anh cứ khóc đi."
•
Bi thương quá độ quả thật sẽ tiêu hao rất nhiều sức lực của một người, Khám Tụng Ninh mơ màng được ôm cuối cùng đã tìm lại cảm giác chân thực như vừa từ trên trời rơi xuống đất.
Bùi Dữ Minh dẫn anh lẻn vào ký túc xá, hai người bạn cùng phòng cậu đêm nay đều không về, một người đi chơi xa với bạn gái, một người khác ôn tập suốt đêm trong thư viện.
Anh ngồi trên chiếc ghế của Bùi Dữ Minh nghiêng đầu nhìn một tờ biên nhận cơm hộp bị chặn dưới ống đựng bút, phần ghi chú viết một hàng dài "Anh yêu em anh yêu em anh yêu em" thật sự quá rõ ràng, muốn không chú ý cũng không được.
Bây giờ muốn giấu đã không còn kịp nữa, Bùi Dữ Minh xấu hổ sờ sờ mũi, "... Em quên vứt đi."
Khám Tụng Ninh lúc lắc chân thoải mái bật cười, dường như cũng không tính dùng chuyện này đi chọc ghẹo cậu. Anh thoáng nhìn cổ tay áo không biết từ lúc nào đã dính bụi bẩn, ngửa đầu nhìn Bùi Dữ Minh.
"Cục cưng, anh muốn tắm một cái, có được không?"
Bùi Dữ Minh không quen thấy anh dùng ánh mắt đó nhìn mình, giống như bản thân rất được Khám Tụng Ninh sùng bái và si mê nhưng sợ mình lại lâng lâng vì ảo tưởng. Cậu "ừm" một tiếng, lấy ra một chiếc khăn lông mới, lại mở một hộp quần lót chưa xé mạc, lúc đưa cho Khám Tụng Ninh còn thừa thãi cường điệu: "Đồ mới cả đấy."
Tiếng nước trong phòng tắm vang lên khoảng mười lăm phút, giữa lúc đó Bùi Dữ Minh vẫn ngồi trên ghế ngẩn người.
Cửa phòng tắm mở, Khám Tụng Ninh xỏ dép lê của cậu đi ra ngoài. Áo thun cũng là của cậu, mặc trên người anh có vẻ to rộng quá mức, nếu cổ áo thấp xuống chút nữa sẽ nhìn thấy cả phần ngực bên dưới.
Bùi Dữ Minh hơi mất tự nhiên cúi đầu không dám nhìn, Khám Tụng Ninh lại rất vô tư đi đến trước mặt cậu. Dép lê của Bùi Dữ Minh đối với anh cũng quá lớn, ngón chân phải dùng sức bấu chặt mới không trượt ra, vì thế khớp xương nổi lên màu hồng nhạt đáng yêu. Bùi Dữ Minh vừa liên tưởng đến hai chữ "đáng yêu" là lỗ tai lập tức đỏ bừng.
"Cục cưng, anh tắm xong rồi." Khám Tụng Ninh thông báo.
Bùi Dữ Minh gật đầu, luống cuống tay chân cầm khăn lông đi vào phòng tắm. Thật ra tối nay cậu đã tắm rồi, chỉ là thật sự không biết phải đặt mắt vào đâu nên mới bối rối tìm chỗ trốn tạm.
Hơi nước trong phòng tắm chưa tiêu tán hun đỏ mặt cậu, Bùi Dữ Minh chỉnh thấp nhiệt độ nước, để dòng nước hơi lạnh xối lên mặt, nhắm mắt thả lỏng chính mình nhưng không tài nào làm được, tính khí dưới háng vẫn xấu hổ chào cờ.
Cậu cam chịu nắm lấy nó, cúi đầu nhận tội giữa mùi hương Khám Tụng Ninh vừa để lại.
............
Lúc Bùi Dữ Minh từ phòng tắm đi ra, Khám Tụng Ninh đang nắm lan can bò lên trên giường, động tác không quá nhanh nhẹn. Mắt cá chân mảnh khảnh và cẳng chân thon dài trắng nõn dừng trong tầm mắt Bùi Dữ Minh quá lâu, khiến cậu rất muốn quay lại phòng tắm lần thứ ba.
Cuối cùng Khám Tụng Ninh cũng bò được lên giường làm khung giường sắt phát ra tiếng vang kẽo kẹt. Anh xốc màn giường Bùi Dữ Minh lên, ôm một con gấu bông nhỏ mặc đồng phục bóng rổ rồi thò đầu, hai mắt cong cong dường như rất vui vẻ, "Cục cưng, mỗi ngày nó đều ngủ với em sao?"
Bùi Dữ Minh mờ mịt đứng trước cửa phòng tắm, nước nhỏ giọt từ tóc chui vào cổ áo, bỗng nhiên cảm thấy cảnh tượng trước mắt thật kỳ diệu.
Trước kia thời còn "yêu nhau", cậu từng qua nhà Khám Tụng Ninh rất nhiều lần. Thường là vào đến cửa bọn họ đã bắt đầu hôn, nút quần jean của cậu có lẽ bị Khám Tụng Ninh khiêu khích cởi ra từ trước khi vào nhà, cứ như thế hôn nhau đến tận phòng ngủ, vừa đi vừa ném quần áo trên đường. Bọn họ làm tình trên giường Khám Tụng Ninh, nằm trong ổ chăn ngủ nướng một giấc đến giữa trưa, sau đó Khám Tụng Ninh khoác áo của cậu, dậy nấu cơm cho cậu ăn.
Thế giới của Khám Tụng Ninh rất thần bí, chỉ có thể là anh lựa chọn cho phép người khác tiến vào, ngoại trừ những gì anh muốn được người ta nhìn thấy ra, Bùi Dữ Minh không có cách nào biết được phần còn lại.
Nhưng hiện giờ cậu không còn là bên bị động nữa, cậu đã kéo được Khám Tụng Ninh vào lãnh địa của chính mình.
Khám Tụng Ninh dùng khăn lông và sữa tắm của cậu, mặc quần lót và áo thun của cậu; Khám Tụng Ninh cuộn tròn trên chiếc giường nhỏ của cậu, ôm gấu bông ngoan ngoãn chờ cậu cùng đi ngủ; Khám Tụng Ninh và chiếc gối đặt đầu giường, đồng hồ báo thức, thú bông, đều là vật sở hữu của riêng cậu.
Bùi Dữ Minh cưỡng chế dao động trong lòng, cũng áp xuống ý định muốn lao vào tắm lần nữa, lau tóc đi về hướng cạnh giường, ra vẻ bình tĩnh nhìn thoáng qua rồi nói: "Anh ngủ phía trong đi."
Khóa trái cửa phòng, hẹn giờ điều hòa nhiệt độ, tắt đèn, Bùi Dữ Minh chậm chạp hoàn thành mọi chuyện rồi nằm lên vị trí Khám Tụng Ninh chừa cho mình. Trong màn giường rất tối nhưng cậu biết Khám Tụng Ninh đang nhìn mình, nhưng anh như đã thay đổi thành một người khác, không chủ động vượt rào, chỉ ngoan ngoãn nằm dán vào mặt tường.
Bùi Dữ Minh nằm được một lát, không nhịn được phải mở miệng: "Anh dịch ra ngoài một chút đi, sắp lọt vào tường rồi."
Khám Tụng Ninh bật cười, cẩn thận dịch người dán vào cánh tay Bùi Dữ Minh, nhìn đỉnh màn lẩm bẩm: "Anh có thể ngủ gần cục cưng... cứ như đang nằm mơ ấy."
"Trước kia mơ thấy quá nhiều lần, lần nào tỉnh dậy cũng muốn khóc."
Bùi Dữ Minh giật giật cánh tay, vừa định hỏi anh vì sao mơ thấy mình lại muốn khóc, Khám Tụng Ninh đã giữ chặt tay cậu thì thầm: "Cục cưng, anh bị bệnh rồi."
"Không nghiêm trọng lắm, chỉ là hơi... không khống chế nổi cảm xúc, đôi khi sẽ thấy rất buồn, rất muốn khóc, không thể hiểu nổi," Khám Tụng Ninh cảm giác bàn tay mình bị nắm chặt, vội vàng dùng tay còn lại xoa xoa vành tai Bùi Dữ Minh, cười nói: "Cục cưng, em căng thẳng như thế làm gì, anh đã nói là không nghiêm trọng rồi mà."
"Buổi sáng ngủ dậy soi gương luôn cảm thấy mình quá xấu, quá già, sau đó thì nhìn gương khóc..."
"Không phải!" Bùi Dữ Minh nghe không nổi nữa, kích động cắt lời anh.
"Tuy, tuy bây giờ em không còn thích anh, nhưng mà..." Bùi Dữ Minh nắm tay anh ấp úng nói: "Nhưng mà anh... anh rất đẹp... nhất là lúc cười, cười lên đẹp nhất, hơn nữa không già một chút nào."
Khám Tụng Ninh không ngờ cậu sẽ nói như vậy, sửng sốt một hồi lâu rồi nghiêng người ôm Bùi Dữ Minh, vùi mặt vào ngực cậu, "Cục cưng, sao em lại tốt như thế..."
"Khi đó anh thật sự quá nhớ cục cưng, biết rõ bản thân rất xấu, không xứng với em nhưng vẫn không nhịn được."
"Cục cưng, em là người tốt nhất, em có thể không thích anh, chán ghét anh, hận anh, thế nào cũng được, nhưng đừng bao giờ cho rằng mình không đủ tốt."
Em có thể nuôi tóc dài, có thể đeo kính mắt, có thể biến thành dáng vẻ chín chắn trưởng thành, nhưng tiên quyết là quá trình đó phải diễn ra thật tự nhiên, phải làm em vui vẻ, chứ không phải miễn cưỡng thay đổi vì em hoài nghi chính mình.
"Cục cưng không hề ấu trĩ chút nào, là do anh không tốt."
Anh sờ lên mặt Bùi Dữ Minh, nhẹ nhàng hôn lên trán cậu, "Anh yêu em, cục cưng, anh luôn yêu em, dù là lúc đang nói dối thì vẫn chỉ yêu mình em."
Bùi Dữ Minh nuốt nước bọt, gần như rất muốn tin tất cả những lời anh nói, nhưng nghĩ lại vẫn thấy có chỗ không đúng.
"Nhưng mà, không phải anh thích người kia à..." Cậu buông lòng bàn tay ướt đẫm của Khám Tụng Ninh ra, giọng nói chứa đầy vặn vẹo và ấm ức, "Cái người tên Tạ... Tạ gì đó ý."
Kỳ thật cậu luôn nhớ kỹ tên Tạ Thời Quân nhưng không muốn nói ra, chỉ mới thốt ra một chữ mà trong miệng đã nồng nặc mùi giấm.
Nếu không phải Bùi Dữ Minh nhắc đến, suýt nữa Khám Tụng Ninh đã quên mất còn có một người như vậy. Anh cảm thấy trước kia bản thân cực kỳ buồn cười, như thế cũng gọi là thích? Vậy mà tiêu phí đến bảy tám năm trời vẫn nghĩ không thông.
Anh bò lên ngực Bùi Dữ Minh nghe nhịp tim cậu: "Không thích anh ta."
"Trước kia anh không hiểu cảm giác thích là thế nào, cứ thế ngu ngơ cho rằng mình yêu thầm anh ta, sau này thích em rồi mới phát hiện là không phải."
"Anh không muốn hôn anh ta, không muốn ôm, càng không muốn cùng anh ta làm tình, chỉ theo thói quen luôn nhìn anh ta, nhưng không nhìn thấy vài ngày cũng không cảm thấy buồn khổ. Anh không ôm hy vọng, là vì từ đầu anh không hề muốn có anh ta cho bằng được, sao có thể gọi là thích?"
Khám Tụng Ninh chọc chọc mặt bé con, "Nói lại thì anh ta cũng chẳng có gì tốt, không cao như cục cưng, không đẹp trai như cục cưng, cũng không đáng yêu bằng, đương nhiên anh chỉ thích cục cưng rồi."
Tuy không muốn thừa nhận quá nhanh, nhưng nội tâm Bùi Dữ Minh rõ ràng đã muốn quay xe. So với chuyện đó, cậu lại càng để ý đến bệnh tình của anh hơn.
"Vậy anh... lúc bị bệnh rất khó chịu sao?"
Khám Tụng Ninh lắc đầu, "Anh sẽ khỏe lại nhanh thôi, cục cưng phải tin anh."
"Ừm... Còn một chuyện nữa anh muốn nói cho em biết. Chờ thêm một thời gian, chúng ta lại cùng nhau về... trường số 3 đi," Khám Tụng Ninh nói rất gian nan, nhưng may mắn là rốt cuộc anh đã có dũng khí mở miệng, "Đến đó rồi anh sẽ chậm rãi kể cho em nghe, được không?"
Lúc này Bùi Dữ Minh thật sự cảm nhận được anh đang nghiêm túc nên không tiếp tục làm bộ lạnh nhạt nữa, mà ngoan ngoãn gật đầu.
Bước được nửa bước chân khó khăn đầu tiên, Khám Tụng Ninh cảm thấy như trút được gánh nặng, trái tim mơ hồ rốt cuộc đã đáp xuống đảo nhỏ an toàn. Anh nắm ngực áo Bùi Dữ Minh, "Cục cưng ơi, anh vui quá."
Anh từng mất đi cái ôm của Bùi Dữ Minh, khoảng cách xa nhất bị thời gian, lục địa và đại dương ngăn trở, mãi đến khi có cơ hội dựa gần nhau một lần nữa mới học được cách nói chuyện thành thật. Có lẽ trong mắt người khác chuyện không có gì khó khăn, đơn giản chỉ là mở miệng, nhưng với Khám Tụng Ninh thì lại là trải nghiệm dũng cảm nhất trong cuộc đời.
Nếu anh đã quyết định yêu Bùi Dữ Minh thì phải dũng cảm mà yêu cậu.
•
Khám Tụng Ninh thả lỏng người, nằm nghiêng hướng mặt về phía Bùi Dữ Minh nhắm hai mắt, hơi thở dần đều đặn. Ngược lại đến phiên Bùi Dữ Minh ngủ không được, một mặt cậu vẫn mờ mịt vì thái độ thẳng thắn bất ngờ của Khám Tụng Ninh, mặt khác lại khó có thể chống cự sức hấp dẫn của anh đối với mình.
Thật kỳ lạ, rõ ràng vẫn là loại sữa tắm thể thao mình dùng mỗi ngày, nhưng mùi hương đó ở trên người Khám Tụng Ninh lại trở nên rất khác. Bùi Dữ Minh ghé sát vào xương quai xanh hơn, lặng lẽ hít ngửi.
Thơm quá.
Vị ngọt này ở đâu ra nhỉ?
Cậu ôm lòng hiếu kỳ muốn tìm hiểu căn nguyên nên không nhịn được tiến đến càng sát, chóp mũi gần như chạm vào đầu vai Khám Tụng Ninh.
Nhịp tim càng lúc càng gia tốc, lại một lần nữa cậu nhận ra bản thân vẫn mê muội Khám Tụng Ninh như ngày nào. Vóc người nho nhỏ nhìn một cái đã muốn bảo vệ, không cần tốn sức đã ôm trọn vào lòng, lại còn xinh đẹp, nếu anh chỉ thuộc về một mình Bùi Dữ Minh cậu thì tốt quá.
"Cục cưng, anh hơi lạnh."
Bỗng dưng Khám Tụng Ninh mở miệng làm con cún con đang lén hít ngửi trên người anh giật mình hoảng sợ, Bùi Dữ Minh căng chặt thân thể xê dịch ra ngoài, đến lúc cánh tay chạm vào lan can giường mới dừng lại.
"Để em tăng điều hòa..." Bùi Dữ Minh vừa định duỗi tay với điều khiển từ xa, người vốn đang nằm nghiêng bên cạnh đã bò lên trên người. Cậu lập tức lạnh giọng ngăn cản, bày ra dáng vẻ rất có nguyên tắc: "Anh đang làm gì thế?"
"Ôm một cái."
Khám Tụng Ninh nghèn nghẹn làm nũng, được đằng chân lân đằng đầu mà ngồi hẳn xuống hông cậu, đùi trong chuẩn xác cọ lên họa mi đang ngủ đông dưới quần lót, tuy không cố ý nhưng thực sự đã chọc giận Bùi Dữ Minh.
Ván giường kẽo kẹt một tràng dài, đến khi yên tĩnh lại cậu đã đè ngược Khám Tụng Ninh dưới thân mình, vết thương trên cổ tay phải chưa khỏi hẳn nên chỉ có thể chống một tay bên gối. Giọng nói rõ rành rành đã hòa lẫn dục vọng, phát ra tín hiệu nguy hiểm, "Anh phạm quy."
Cậu nằm trên người Khám Tụng Ninh, tiếng hít thở thô nặng bị phóng đại trong căn phòng yên tĩnh. Khám Tụng Ninh vô thức nuốt nước bọt, vươn tay vòng qua cổ cậu, thì thào gọi: "Cục cưng."
Vốn muốn hành động bạo gan hôn lên miệng nhóc con không xin phép, nhưng vì xung quanh quá tối không thấy rõ nên chỉ đụng phải chóp mũi cậu.
Bùi Dữ Minh cảm thấy sợi dây căng trong đầu đã đứt phựt, cậu áp cả người xuống hôn Khám Tụng Ninh không hề kết cấu, thỏa mãn rồi liền buông cánh môi mềm mại ra, tiếp tục gặm cắn lung tung quanh vai cổ, "Khám Tụng Ninh, anh thật đáng ghét..."
"Ghét anh lắm sao? Cục cưng," Hơi thở Khám Tụng Ninh cũng bắt đầu rối loạn, anh lồng ngón tay vào mái tóc Bùi Dữ Minh nhẹ nhàng xoa xoa, "Anh xấu xa lắm đúng không?"
Màn giường gần như cách trở toàn bộ ánh sáng, khóa chặt chiếc giường rộng 1 mét thành không gian riêng biệt, hơi thở hỗn loạn giao nhau chỉ càng thêm hỗn loạn. Bùi Dữ Minh hoàn toàn bị bầu không khí này không chế, ngực lên xuống phập phồng, luồn tay vào chiếc áo thun quá khổ của Khám Tụng Ninh vuốt ve sườn eo, dương v*t cương cứng cấn lên đùi anh đã hừng hực động tình.
Khám Tụng Ninh cũng không khá hơn cậu là bao, thân thể trống rỗng bị không khí kiều diễm khơi mào dục vọng. Anh nâng đầu gối cọ cọ lên hạ bộ Bùi Dữ Minh, "Cục cưng, lúc em không ở đây, đôi khi anh sẽ vừa nhớ em vừa... thủ dâm."
Bùi Dữ Minh thở hổn hển, không kìm được nắm chặt eo anh, "Là... làm thế nào?"
"Có một lần cục cưng để quên quần lót ở nhà anh, có nhớ không?" Khám Tụng Ninh câu lấy cổ cậu kéo thấp xuống, môi dán lên vành tai nói đứt quãng: "Anh thích lắm, toàn mặc nó tự thủ dâm thôi, sau đó, bắn hết vào trong."
Anh liếm lên vành tai Bùi Dữ Minh, dùng ngữ khí xin tha mỗi lần bọn họ ân ái, "Anh làm bẩn quần lót của cục cưng rất nhiều lần, em đừng mắng anh."
Bùi Dữ Minh càng thở dốc lợi hại hơn, dương v*t cương lên đau đớn, không nhịn nổi nữa bèn lật người Khám Tụng Ninh nằm nghiêng ra trước mình, sau đó nôn nóng kéo quần lót cả hai xuống, xóc lọ vài cái rồi chọc thẳng vào giữa khe đùi Khám Tụng Ninh.
"Ưm..." Khám Tụng Ninh rên rỉ một tiếng, cũng kẹp chặt hai chân dung túng cho cậu phát tiết lên người mình.
Bùi Dữ Minh vừa cảm thụ cơn sướng được làn da non mềm kẹp chặt vừa xoa bóp cánh mông Khám Tụng Ninh, động tác càng thêm sắc tình nhưng vẫn chưa thấy thỏa mãn. Cậu phả hơi thở dồn dập bên tai Khám Tụng Ninh: "Hiện giờ anh cũng đang mặc quần lót của em, có muốn làm bẩn nó không?"
Khám Tụng Ninh lắc đầu gian nan cắn đốt ngón tay, bị dương v*t giữa hai chân va đập lên túi tinh, phía trước sớm cứng đanh rỉ nước, không cần ai an ủi đã muốn bắn ra.
Lần này chắc hẳn là trải nghiệm khó quên nhất trong đời Bùi Dữ Minh, không trực tiếp cắm vào nhưng càng có cảm giác hơn giao hợp thật. Cậu không muốn giả vờ, cũng không có tâm tư giả vờ giả vịt nữa. Cậu cắn vào sau cổ Khám Tụng Ninh như dã thú chế ngự con mồi, lại chủ động ra vẻ yếu thế trước con mồi, rầu rĩ nói: "Thật ra... hồi còn ở Brazil, em cũng từng nghĩ đến anh rồi tự xóc."
Khám Tụng Ninh nức nở một tiếng, bắp đùi thoải mái đến run rẩy, lúc Bùi Dữ Minh lại thọc lần nữa vào giữa hai chân, anh cũng đồng thời bắn ra đầy quần lót.
Cảnh tượng người mình thích nhất được mình nện đến sướng run khiến ham muốn chinh phục của Bùi Dữ Minh đạt đỉnh điểm. Cậu thò tay vào áo thun Khám Tụng Ninh vừa thay phiên xoa nắn hai hạt đậu đã cứng ngắc vừa gặm cắn lung tung lên bả vai. dương v*t sưng to đến cực điểm chuẩn bị khai nòng, đúng lúc đó cửa ký túc xá bị người từ bên ngoài đột ngột mở ra.
Bùi Dữ Minh căng thẳng che miệng Khám Tụng Ninh lại, dùng chăn trùm hai người kín mít.
Là người bạn cùng phòng ôn bài suốt đêm trở về, chỉ mở một ngọn đèn nhỏ trên bàn mình để tìm kiếm đồ vật trên giá sách. Bùi Dữ Minh thở phào nhẹ nhõm, cậu rất hiểu tính tình người này, cậu ta tuyệt đối sẽ không tùy tiện quấy rầy người khác, hẳn là về phòng lấy thêm sách rồi quay lại phòng tự học thôi.
Điều hòa đúng giờ ngừng hoạt động, tít một tiếng, khe gió chậm rãi đóng lại.
Trong khoảng thời gian vừa lâu dài vừa khó khăn này, khí lạnh dần dần tan đi, không gian trong màn giường càng trở nên khô nóng khó nhịn. Bùi Dữ Minh nghẹn đến sắp nổ, Khám Tụng Ninh ngược lại còn xấu xa liếm lên lòng bàn tay cậu, bắp đùi siết càng chặt nghiền ép lên họa mi đáng thương, lỗ sáo không ngừng chảy dịch làm khe đùi Khám Tụng Ninh ướt dính một mảng lớn.
Ánh đèn tắt, nghe được tiếng đóng cửa của bạn cùng phòng, Bùi Dữ Minh không thể chờ nổi giây nào nữa, bóp chặt hông Khám Tụng Ninh nhanh chóng đưa đẩy giữa khe chân ướt nhẹp.
Giường đệm run rẩy kịch liệt che lấp tiếng thở dốc của hai người.
Đầu giường đặt một bịch khăn giấy, Bùi Dữ Minh dựa vào tia lý trí cuối cùng, nhịn dục vọng bắn tinh xuống rút hai tờ giấy đưa cho Khám Tụng Ninh. Anh hiểu ý cậu rất nhanh, mau chóng bọc khăn giấy quanh quy đầu bất an co giật giữa hai chân mình, xoa xoa nó trấn an, "Cục cưng bắn ra đi."
Bùi Dữ Minh kêu lên một tiếng, từng luồng tinh đặc phun ra khỏi mã mắt thấm vào khăn giấy, vài giọt bọc không hết rơi xuống lòng bàn tay Khám Tụng Ninh.
dương v*t hung hãn rốt cuộc cũng rời khỏi hai chân, Khám Tụng Ninh cuộn đầu gối, vo tròn tờ giấy dính đầy dịch thể, đuôi mắt ướt hồng quay đầu lại oán giận Bùi Dữ Minh, "Cục cưng, nhiều quá..."
Bùi Dữ Minh mở đèn lên, dùng kỹ thuật ném ba điểm thành thạo ném cục giấy chuẩn xác vào thùng rác. Nhìn thấy mớ hỗn độn giữa hai chân Khám Tụng Ninh và dấu tay đỏ chót bên hông, đột nhiên lại có chút ngượng, "Thế... anh có muốn... đi tắm lần nữa không?"
"Tắm cùng cục cưng được không? Chân anh hơi mềm rồi."
Dù sao bản thân cũng là thủ phạm làm người ta mềm chân, Bùi Dữ Minh đỏ mặt đồng ý. Cậu bước từ trên giường xuống trước, đứng dưới sàn rất tự nhiên vươn tay chuẩn bị đỡ Khám Tụng Ninh.
Khám Tụng Ninh ngồi bên mép giường, một chân đạp lên cây thang, "Cục cưng đối với anh tốt như thế, có phải sắp tha thứ cho anh rồi không?"
Bùi Dữ Minh nhìn tư thế anh leo xuống chậm rì rì, nhỏ giọng mắng một tiếng "ngốc", sau đó để anh đạp lên mu bàn chân mình, hừ một tiếng, "Xem biểu hiện của anh đã."