• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Hôm nay là thứ sáu, phóng viên 8fb* tan làm trở về phải vội vã chạy sang địa điểm phỏng vấn, văn phòng của thầy Khám Tụng Ninh.

*8fb là Bát Phân Bão đó =))

Bởi vì gần đây thầy Khám bề bộn nhiều việc, làm việc vất vả rồi còn phải về nhà chăm sóc cho cún con, lịch trình mỗi ngày đều kín mít nên phóng viên 8fb phải hẹn rất lâu mới có được cơ hội phỏng vấn lần này!

Phóng viên 8fb: (cầm cuốn lịch bàn lên) Woa, mấy cái ký hiệu đánh dấu trên lịch này là do nhóc Bùi viết đúng không ạ?

Ống kính quay cận cảnh mặt lịch, bên trên viết: Tối thứ sáu tập bóng muộn đến 8h30, phải qua đón em cùng về nhà! Không được quên!

Thầy Khám: Đúng thế, em ấy thường xuyên viết viết vẽ vẽ lên lịch bàn của tôi (lật mấy tờ trước đó) cái này cũng là em ấy vẽ này, vì có một lần ngồi chờ tôi tan làm mà đói bụng quá, đói đến dỗi luôn .

Phóng viên 8fb: ( hưng phấn nhào qua) Cho em xem với!

Trang lịch này đã bị vẽ nguệch ngoạc đến mức hoàn toàn không nhận ra được nữa, có thể miễn cưỡng thấy ban đầu chỉ ký họa đơn giản một bát cơm, sau đó là một đống đường nét lộn xộn đè lên gần như che kín trang giấy, quả nhiên... người vẽ nhất định là đói đến phát cáu rồi.

Phóng viên 8fb: Cún con đáng yêu quá hí hí. Em muốn hỏi thầy Khám một chút, cả năm vừa rồi sống trong vũ trụ CP của Bát Phân Bão, thầy có cảm thấy cún con quá quấn người hay quá trẻ con không?

Thầy Khám: Ừm... Đúng là em ấy rất quấn người, nhưng tôi chưa bao giờ cảm thấy em ấy trẻ con cả, ngược lại còn rất biết săn sóc người khác, trong rất nhiều thời điểm luôn cho tôi cảm giác đáng tin cậy.

Phóng viên 8fb: Ví dụ như chuyện gì!! Vào lúc nào!! (kích động đến sặc nước miếng, điên cuồng ho khan )

Thầy Khám: Sao cô kích động thế, đừng nôn nóng (mỉm cười vỗ vỗ lưng phóng viên 8fb, rót cho phóng viên một tách trà hoa quả tự pha ️).

Phóng viên 8fb: (đột nhiên xúc động) Thầy Khám, thầy đúng là siêu cấp dịu dàng .

Phóng viên 8fb còn muốn nói rằng thầy đừng bao giờ cảm thấy bản thân không đủ tốt, không xứng với tình cảm nhiệt tình nóng bỏng của cún con. Thầy thật sự rất tốt, chỉ là không may bị một mặt không tốt đẹp của thế giới lừa gạt thôi, không phải lỗi của thầy. Nhưng nghĩ lại thì, bây giờ thầy Khám đã có cún con bên cạnh rồi, sẽ không hoài nghi bản thân như trước kia, quen dùng lời nói dối và niềm vui nhất thời để trốn tránh hiện thực nữa. Thế là phóng viên 8fb không nói gì cả, chỉ rơm rớm nước mắt tiếp tục phỏng vấn.

Phóng viên 8fb: Thầy mau chia sẻ một chút về cún con chín chắn tin cậy đi ạ!

Thầy Khám: À... Chuyện muốn kể thì nhiều lắm, để tôi chọn một cái đi .

Một lần nọ tôi bị bệnh phát sốt đúng lúc em ấy đang đi thi đấu ngoại tỉnh, ngày nào cũng gọi điện về dặn tôi không được làm việc thâu đêm, uống thuốc không thấy hạ sốt phải lập tức đi bác sĩ. Nhưng mà tôi không để bụng lắm vì có chút tâm lý cầu may, cảm thấy... dù sao em ấy cũng không nhìn thấy, tôi lớn thế này rồi, chỉ bị sốt một trận không nhất thiết phải đi bệnh viện.

Kết quả tối hôm đó tôi sốt đến 39 độ , toàn thân choáng váng. Em ấy đổi vé về trước mà không báo, cuối cùng tôi bị bắt quả tang.

Lúc em ấy lái xe chở tôi đưa đi bệnh viện tôi đã ngủ quên mất rồi, còn chưa kịp nhận ra cục cưng nhà mình đã về. Sau đó nhập viện, tôi được truyền nước tỉnh lại thì thấy em ấy ngồi bên giường, mặt mày rất nghiêm túc, câu đầu tiên nói với tôi là: "Khám Tụng Ninh, sao anh lại không nghe lời em ."

Woa, em ấy gọi cả họ tên tôi luôn, bình thường chuyện này rất hiếm khi xảy ra!

Lúc ấy tôi thật sự... chắc là vì cơn sốt chưa lui hẳn, đầu óc vẫn hỗn loạn nên chỉ nghĩ được mỗi một chuyện: Cục cưng ngầu quá, hôn anh một cái được không.



Tôi kéo tay nhóc con nhưng em ấy không cho, lại không giống kiểu cáu kỉnh bình thường mà là "Vì anh không ngoan nên không làm theo ý anh đâu", cái cảm giác trưởng thành kỳ diệu đó...

Trong mấy ngày tôi bị bệnh em ấy luôn ở bên chăm sóc cho tôi, lần nào cũng nghiêm mặt lải nhải dặn về sau không được làm thế này làm thế kia, không được ngồi máy tính quá lâu, không được ngủ quá muộn... Tôi nghe không lọt, chỉ mải ngắm em ấy chằm chằm, cảm thấy khác với ngày thường quá, tôi rất thích .

Phóng viên 8fb: (bị nghẹn cơm chó ) Hình như thầy Khám lạc đề rồi, không phải chúng ta đang nhắc đến cún con trưởng thành đáng tin cậy sao, bây giờ lại biến thành "Bộ sưu tập những khoảnh khắc cún con siêu cấp đẹp trai" rồi...

Thầy Khám: Úi, xin lỗi, hình như tôi nói hơi lố .

Phóng viên 8fb: Không sao ạ, nói thêm một chút nữa cũng được, các độc giả rất thích nghe!

Phóng viên 8fb: Em còn một câu hỏi nữa! Muốn biết hai người có lúc nào cãi nhau không, cảm giác lúc nào cũng cực kỳ ngọt ngào!

Thầy Khám: Đương nhiên là có chứ, cãi nhau hay chiến tranh lạnh hoặc là chuyện xích mích hằng ngày giữa các cặp đôi, cái gì chúng tôi cũng có cả.

Phóng viên 8fb: Vì sao lại cãi nhau ạ? Đừng nói là do nhóc Bùi đói bụng chứ?

Thầy Khám: Phụt... Đúng là vậy.

Nói đùa thôi. Có một tối cuối tuần nọ tôi được thông báo là phải mở cuộc họp đột xuất, hôm đó còn rất nhiều chuyện dồn dập kéo đến làm tôi bận đến tối tăm mặt mũi, thế là quên mất cuộc hẹn đi xem phim với em ấy. Kết quả là đến lúc tôi xong hết việc thì đã hơn 10 giờ tối, bộ phim kết thúc được một tiếng đồng hồ rồi.

Tua lại cảnh hiện trường:

Bùi Dữ Minh ngồi trên ghế mát xa trước cửa rạp chiếu phim lạnh mặt ăn hết một xô bắp rang. Bộ phim kết thúc, từng cặp tình nhân từ trong sảnh đi ra, Bùi Dữ Minh ảo não cào cào tóc, vò nát vé xem phim ném vào thùng rác rồi xoay người bỏ đi.

Cậu có thể đoán chắc Khám Tụng Ninh đang rất bận, bận đến mức quên cả bạn trai luôn.

Bùi Dữ Minh vẫn hiểu, cũng biết trong khoảng thời gian này Khám Tụng Ninh rất vất vả nhưng vẫn giận, vừa đói vừa giận, giận đến mức không muốn để ý đến Khám Tụng Ninh nữa.

Khám Tụng Ninh đọc được tin nhắn đã là chuyện của một tiếng sau, Bùi Dữ Minh không nhận điện thoại, cũng không chịu trả lời tin nhắn. Anh sợ nhóc con lại trốn vào góc nào đó thương tâm một mình nên vội chạy đến tìm ở rạp chiếu phim, ở sân bóng trường đại học, ký túc xá... Chỗ nào Bùi Dữ Minh có thể đi đều tìm hết một vòng, nhưng vẫn tìm không thấy tăm hơi.

Di động sắp hết pin, Khám Tụng Ninh đành trở về nhà trước.

Vừa về đến dưới lầu đã trông thấy ánh đèn trong nhà sáng lên, Khám Tụng Ninh lập tức yên tâm hẳn, tâm can mềm thành một cục rối tinh rối mù.

Ngoan quá đi... Đã giận đến thế rồi mà vẫn biết ngoan ngoãn về nhà chờ.

Đèn phòng khách mở nhưng không có ai, Khám Tụng Ninh nghe thấy tiếng sột soạt từ phòng ngủ vọng ra, đi vào mở đèn lên thấy Bùi Dữ Minh đang nằm trên giường đưa lưng về phía mình.

Anh nhẹ giọng gọi: "Cục cưng?"



Bùi Dữ Minh không đáp.

Anh ngồi xổm bên giường chạm lên mặt Bùi Dữ Minh, cậu vẫn nhắm chặt mắt không chịu nhìn, nhưng anh có thể nhận ra mí mắt cậu đang rung nhè nhẹ, chỉ đang giả vờ ngủ thôi.

"Bùi bé ngoan, em ngủ rồi à?"

Bùi Dữ Minh trở mình, không thèm để ý.

Khám Tụng Ninh đành phải leo lên giường nằm đối diện cậu, hôn lên chóp mũi, "Cục cưng, anh sai rồi."

Bùi Dữ Minh kiên quyết không mở mắt, tiếp tục xoay người chìa lưng vào mặt anh.

Khám Tụng Ninh cảm thấy dáng vẻ nhóc con giận dỗi rất đáng yêu, lúc này không muốn chơi trò cút bắt với cậu nữa liền cách chăn ôm eo cậu, áp trán lên lưng thân mật cọ cọ.

"Anh đảm bảo sau này sẽ không tái phạm, cục cưng tha thứ cho anh lần này đi."

Anh mò mò trong chăn tìm được tay Bùi Dữ Minh, bàn tay ấm áp này luôn khiến anh yên tâm, nắm vào rồi sẽ không buông ra nữa.

Bùi Dữ Minh không chịu để ý đến anh, cũng không mở mắt nhưng lại không gạt ra.

Khám Tụng Ninh cảm giác thắng lợi đang ở ngay trước mắt rồi, tiếp tục nói: "Cục cưng đợi anh mất bao lâu? Đã ăn cơm tối chưa?"

"Có phải là đói bụng rồi không? Để anh làm bữa khuya cho em nhé?"

"Không trả lời xem như em đồng ý."

Khám Tụng Ninh thật sự xuống giường đi vào bếp, trước giờ chuyện anh giỏi nhất chính là dùng tay nghề nấu ăn thượng thừa lôi kéo trái tim nhóc con.


Mấy phút sau, anh chỉ vừa lấy ra mấy cái sủi cảo gói sẵn trong tủ lạnh đã thấy Bùi Dữ Minh bước vào, xuống bếp rồi vẫn không chịu nhìn anh mà cố chấp mở tủ lạnh, không biết là muốn tìm thứ gì.


Khám Tụng Ninh nhịn cười hỏi: "Cục cưng, em muốn ăn sủi cảo canh chua hay là sủi cảo chiên với trứng?"


Bùi Dữ Minh đóng cửa tủ lạnh, hậm hực đáp: "... Em không thèm để ý anh."


Không được vài giây cậu lại cọ đến bên cạnh Khám Tụng Ninh, khịt mũi nói: "Muốn ăn sủi cảo chiên."


Kết thúc cảnh quay.


Phóng viên 8fb: Tôi cũng không rõ tại sao nữa, cảnh tua lại vừa rồi trên cơ bản không tính là cãi nhau, chắc là chỉ muốn nhét thêm ít cơm chó cho phóng viên thôi! Cảm ơn cả đôi nhé!


Ái chà, buổi phỏng vấn đành gấp gáp kết thúc tại đây, vì bây giờ thầy Khám phải chuẩn bị đi đón cún con về nhà rồi!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK